Sau đêm đó, Bùi Hướng Tước lại tiếp tục yên ổn học tập. Ngôn ngữ của cậu có phần thiếu hụt, cũng không muốn giải thích, hơn nữa lại ngồi cùng bàn với An Tri Châu, khiến cho rất nhiều bạn học trong lớp có ác cảm. Đa số mọi người thấy cậu đều làm như không thấy, Bùi Hướng Tước cũng không quá để ý, cậu đã quen với loại thái độ này.
Đối với chuyện bài vở lại có chút khó khăn. Thành tích lúc học cấp hai của Bùi Hướng Tước cũng không tệ lắm, vẫn là dựa vào tự học, nhưng kiến thức ở cấp ba khó hơn nhiều, cậu vốn thiếu kiến thức của gần nửa năm học, lại không có thời gian bổ túc, mỗi ngày lên lớp thì đều trong tình trạng nghe không hiểu, chỉ có thể cố gắng được đến đâu hay đến đó, thế nên làm bài tập vô cùng khó khăn.
Có lẽ chiếu cố đến vấn đề cá nhân của Bùi Hướng Tước, nên giáo viên chủ nhiệm cũng không đem chuyện cậu bị bệnh nói cho các giáo viên khác. Có một hôm, giáo viên ngữ văn lên lớp được hơn nửa tiếng đột nhiên nhớ ra hôm trước có đưa bài tập giao cho học sinh làm.
Thầy nhìn vòng quanh lớp, có rất nhiều người bất an, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ thầy chọn phải mình. Thầy giáo nhìn nét mặt của học sinh ngồi phía dưới rồi chỉ về phía cửa sổ, nói: "Em kia đứng lên đọc cho các bạn nghe."
Thầy gọi Bùi Hướng Tước, người đứng lên lại là An Tri Châu, hơn nữa vừa đứng lên cậu đã lập tức đọc thuộc lòng, không để cho thầy giáo có cơ hội nhắc nhở.
Mặc dù An Tri Châu quan hệ với bạn học không tốt, nhưng thành tích học tập xuất sắc cho nên các giáo viên đều có phần thiên vị.
Thầy giáo ngữ văn có mái đầu hói hình chữ M cũng không trách cậu ta hiểu sai ý của ông, chỉ đành để cậu ta ngồi xuống.
An Tri Châu ngồi xuống tiếp tục nghe giảng, như dự đoán, qua một lúc, bạn cùng bàn liền đưa một tờ giấy đến trước mặt cậu ta.
Mở tờ giấy ra đọc, lại cứng ngắc hồi lâu bởi vì trên giấy viết: "Cảm ơn cậu! Nhưng nếu tớ đã học thuộc từ trước thì tớ vẫn có thể nói được."
Thế mà lại, lại dám không cảm kích.
An Tri Châu biết là tự bản thân mình ăn dưa bở, trong lòng vừa tức vừa giận, nhưng lại muốn giữ chút thể diện, đành phải ra vẻ bình tĩnh, thờ ơ viết: "Không phải, là do tôi tưởng thầy gọi tôi." Thế mà tay viết lại ghì chặt ngòi bút xuống tờ giấy, tạo ra những nét chữ đậm mực.
Sau khi nhận lại tờ giấy, Bùi Hướng Tước ở trong lòng vô vị à lên một tiếng, lại nghĩ đến lúc nãy tại sao mọi người xung quanh lại nhìn về phía mình? Nhưng cũng không nghĩ ra nguyên do, đành cẩn thận kẹp tờ giấy vào trong vở.
An Tri Châu kì quái nhìn cậu, không nói gì.
Thời gian đi học luôn trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến thứ sáu, học sinh trong lớp ai cũng vui vẻ, tíu tít bàn luận về hoạt động ngày cuối tuần. Còn Bùi Hướng Tước lại đau đầu với đống bài tập toán, giáo viên chủ nhiệm đã đặc biệt sắp xếp cho cậu, bổ túc lại tất cả các kiến thức từ đầu năm đến giờ, Bùi Hướng Tước bé nhỏ không thể chống đỡ nổi.
An Tri Châu đã thu thập sách vở cho vào cặp, nhìn Bùi Hướng Tước đối mặt với bài tập nét mặt rầu rĩ liền do dự một hồi, rồi lấy từ trong cặp ra một quyển vở ghi chép màu đen, là vở ghi chép toán học của cậu ta, đặt khẽ ở một bên, không lên tiếng đã rời đi.
Sau khi bước ra khỏi phòng học, An Tri Châu lén lút trốn sau cửa sổ thủy tinh nhìn trộm vào, thấy Bùi Hướng Tước đang cầm lấy quyển vở, nét mặt vui vẻ,
Cậu ta dường như cũng rất hài lòng, vui vẻ đi về.
Hoài Thành tháng ba, mùa xuân đang rộ.
Lục trạch gần đây đang trong quá trình tu sửa, nghe nói chuyên gia làm vườn do quản gia đích thân mời đến thấy khu vườn không tốt, muốn thay tất cả bằng hoa bách hợp trắng, vừa hợp cảnh, vừa khiến tâm tình trở nên vui vẻ.
Lục Quốc Thành không biết nguyên do sâu xa trong đó liền trực tiếp cho phép.
Sáng sớm, Lục Huy gõ cửa phòng Lục Quốc Thành, bắt đầu thao thao bất tuyệt kể khổ. Hắn ta ban đầu được định là người thừa kế Lục gia, sau đó Lục Úc trở lại, địa vị của hắn dần tụt dốc, cuối cùng lại chỉ có thể ở dưới trước một đứa con đẻ non mà nghe người ta sai tới sai lui. Lần này Lục Úc rời đi một thời gian dài, là một cơ hội tốt, nhưng hiện thực đã vả vào mặt hắn mấy cái tát liền. Công ty dưới sự quản lý của Lục Úc mọi mặt đều được che giấu rất kĩ, hắn ta không có cách nào chen vào được.
Lục Huy hùng hổ: "Ba, người làm chủ Lục gia là ba, không phải lão tam. Cậu ta hiện tại là có ý gì?"
Lục Thành Quốc dù sao cũng là người từng trải qua sóng gió, rũ mắt, nói: "Nói cho tử tế, con đã bao nhiêu tuổi rồi, sao còn nói chuyện như đứa trẻ ranh thế?"
Ông muốn dùng Lục Huy và Lục Tu để bức Lục Úc quay về, nhưng không nghĩ tới hai người con này thật sự là quá vô dụng, cho nên chỉ cấp cho bọn họ nhưng sản nghiệp không quan trọng.
Lục Huy khó chịu: "Ba, cũng không phải con không phục. Trước đây ba xem trọng lão tam, con là con ba, nghe ba nói, cũng không muốn cùng cậu ta tranh đoạt. Nhưng hiện tại cậu ta đã đến Trữ Tân, không còn ở Hoài Thành, công ty cũng không thể nằm hết trong tay cậu ta...."
"Không cùng nó tranh đoạt."
Lời này nếu như nói trước mặt mọi người, sợ là dân Hoài Thành đều sẽ cười ồ lên.
Nhưng Lục Quốc Thành biết rõ là không thể tin, nhưng trong lòng lại vẫn dễ chịu không ít. Ông ở trước mặt Lục Úc không có cảm giác được làm cha, không có được uy phong của bậc trưởng bối, thậm chí còn mơ hồ có chút sợ hãi, không phải là do Lục Úc, mà là do người vợ đã chết quá mức đáng sợ kia của ông.
Hơn nữa mấy ngày này Lục Quốc Thành cũng đã nhận thấy được quyết tâm của Lục Úc, tạm thời sẽ không trở lại Hoài Thành, cố ý muốn thừa cơ tước quyền của anh, khiến anh không thể kiêu ngạo được nữa, không thể như trước coi thường ông.
Đôi mắt của Lục Quốc Thành đục ngầu, khoát tay áo, trong lòng đã có quyết định, nói: "Con ra ngoài đi, ta sẽ gọi điện cho nó."
Ông ta còn muốn thừa dịp này bức ép Lục Úc, nếu không đạt được, có khi còn nói ra mấy lời khó nghe.
Sắc mặt Lục Huy sáng lên, cúi người chào Lục Thành Quốc, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.
Lục Thành Quốc cau mày, cảm thấy hắn đã hơn ba mươi mà vẫn không chững chạc lên được, rồi thuận tay gọi điện cho Lục Úc.
Điện thoại vang lên ba tiếng mới có người nhấc máy, Lục Thành Quốc còn chưa kịp mở lời thì tiếng nói đầu dây bên kia đã khiến ông ta nghẹn họng.
"Xin hỏi là Lục lão tiên sinh phải không ạ?"
Đó là một dãy số văn phòng chuyên dụng, cho nên người đầu dây kia hẳn là trợ lí Lí Trình Quang tiếp máy.
Qua một hồi, đầu dây bên kia mới lại truyền đến tiếng hít thở nhè nhẹ như có như không.
Lục Quốc Thành cũng chẳng có lời nào hay muốn nói với Lục Úc, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: "A Huy là anh của con, lớn hơn con mười tuổi, dù sao cũng phải có sự nghiệp của chính mình. Con đã đến Trữ Tân, chuyện ở Hoài Thành này không quản nổi, không bằng giao cho nó, đối với cả hai đều là chuyện tốt."
Lục Úc lúc này đang ngồi trước bàn làm việc, thờ ơ nghe tiếng nói truyền ra từ đầu dây bên kia, lật tài liệu sang trang tiếp theo.
"Lục Huy cần thể diện, muốn tiền tài, thì tự đi tranh đoạt, muốn tìm đến ba con cũng không có ý kiến." Nét mặt Lục Úc lạnh nhạt, thanh âm vẫn từ tốn thong dong, tựa hồ như không để trong lòng mấy lời nói vừa rồi, nhưng lại đột ngột chuyển giọng: "Nhưng anh ta dám động thủ ở địa bàn của con, đừng trách bị chém đứt tay."
Lục Thành Quốc cả kinh, một lúc lâu sau cũng không nói được lời nào.
Nếu là trước khi trọng sinh, Lục Úc sẽ không cứng rắn với Lục Thành Quốc như vậy, để giữ cho ông ta chút thể diện. Nhưng hiện tại đã khác, anh nắm trong tay toàn bộ Lục thị, Lục Quốc Thành cũng không còn sống được bao lâu nữa, Lục Úc lại không muốn cãi cọ với ông, thế nên liền nói hết mọi thứ.
Lúc Úc đột nhiên bật cười, tiếp tục nói: "Ba cũng biết, con luôn là người nói được làm được, một lời nói ra đều sẽ là sự thật. Nói chém đứt tay anh ta thì nhất định sẽ chém. Ba nên nói cho anh ta biết trước."
Lục Quốc Thành ở đầu dây bên kia tức giận mắng hai câu: "Nghịch tử! Cái thứ xấu xa! Súc sinh! Quả nhiên mày với mẹ mày giống nhau, không phải là con người."
Xem ra ông ta đã thực sự nóng giận rồi. Phỏng chừng tiếp theo sẽ nói biết vậy thì đã bóp chết anh từ lúc anh mới sinh cho rồi. Lời này lúc còn nhỏ Lục Úc cũng từng nghe rất nhiều, Thu Tử Hoằng đã từng nói như thế, Lục Quốc Thành cũng nói y như vậy.
Lục Úc mặt không chút thay đổi cúp điện thoại, đưa điện thoại cho Lí Trình Quang: "Điện thoại của ông ta về sau đừng đưa cho tôi."
"Vâng, ông chủ."
Anh như nhớ ra điều gì, ngẩng đầu lên nói: "Đúng rồi, ngày mai nếu có chuyện gì cũng không cần gọi cho tôi, tôi có việc quan trọng phải làm."
Lí Trình Quang ngẩng đầu, nhịn không được hỏi: "Bất kể chuyện gì sao?"
Lục Úc gật đầu: "Đúng vậy."
Còn có chuyện gì có thể quan trọng hơn chim sẻ nhỏ của anh chứ?
Không có.