Đào Thất nhớ tới, lúc cậu bị ném ra cửa lớn Đào gia, có một người bạn thu lưu cậu tại bến tàu đánh cá, tuy rằng cuối cùng tên kia vì mệt mỏi mà chạy đi bỏ lại bản thân, cậu lại đầu đường xó chợ.
Nhưng mà Đào Thất vẫn rất cảm ơn anh ta đã thu lưu mình hai đêm, còn xử lý vết thương cho cậu.
Sau đó mới gặp phải Hoắc Lệ, được Hoắc Lệ từ trong cơn mưa bẩn thỉu nước bùn nhặt về nhà, nếu không phải nhờ người đó, mình nói không chừng sẽ không gặp được Hoắc Lệ.
“A, không biết bây giờ anh ta còn ở bến tàu đánh cá không, e rằng đã bị đòi nợ tìm tới cửa trốn đi rồi.” Đào Thất nằm trên giường, xoa xoa con mắt, vốn là mái tóc mềm mài nhu thuận bóng loáng, bây giờ nhìn hơi rối bù lộn xộn, hiển nhiên là mới vừa tỉnh ngủ.
Nói đến cũng trùng hợp, Đào Thất nhớ tới bác sĩ Mã Môn sống ở làng dưới núi cách cậu không xa.
Hoắc Lệ xuất hiện sớm, đời này đã xảy ra hiệu ứng bươm bướm, nếu như Đào Thất đoán không lầm, tên đó có lẽ cũng bị dính hiệu ứng bươm bướm.
Vừa vặn mượn cớ này đi thăm bạn cũ, tiện đường đi gặp bác sĩ Mã Môn tìm hiểu bệnh tình của Hoắc Lệ.
“Không biết Hoắc gia dậy chưa, chắc chưa tỉnh đi, nếu không hôm nay sao hắn chưa tới tìm mình.” Đào Thất thở dài, mắt to long lanh nước lờ mờ nhìn cửa, như một con nai xinh đẹp, dịu ngoan tinh tế chọc người yêu thích.
Đào Thất nói xong xuống giường kiếm Hoắc Lệ, núi không ngăn được cậu, cậu sẽ lên núi.
“Ken két ――” cửa bị mở ra.
Hoắc Lệ bưng một chén cháo đi vào, ánh mắt Đào Thất sáng lên, con ngươi long lanh nước bây giờ thoạt nhìn càng chói mắt rực rỡ hơn, giống như tia laser mặt trời nhỏ, đốt trái tim Hoắc Lệ nóng lên.
Hắn đem cháo đặt trên bàn Đào Thất, lập tức đỡ cậu xuống giường.
“Đến, tôi dìu em đi đánh răng trước.” Hoắc Lệ ôn thanh nói, giọng nói như gió xuân ấm áp, như thể tối qua cái người mang biểu tình mây đen giăng kín trong phòng kia không phải hắn, người xem video giám sát mặt đầy nham hiểm hoài nghi Đào Thất muốn hại hắn cũng không phải hắn.
“Cảm ơn.” Đào Thất mới vừa dậy, âm thanh nhỏ nhẹ mềm mại, khóe mắt còn hơi ửng đỏ, giống như vừa khóc.
Hoắc Lệ nhìn thấy ánh mắt tối sầm lại, tiếp đó xoa khóe mắt cậu nói rằng: “Xin lỗi, là lỗi của tôi, gợi lên hồi ức không tốt của em.”
Đào Thất cho rằng Hoắc Lệ nói là kí ức liên quan tới mẹ, nhưng không nghĩ lời nói của hắn ngầm ý thăm dò, muốn đào móc ra một ít thứ.
“Hoắc gia rất tốt, gặp được Hoắc gia… Em rất vui vẻ.”
Được phát phiếu người tốt rồi.
Hoắc Lệ cười cười, cũng không tiếp tục truy hỏi, đứa nhỏ này rất nhạy cảm, thực sự đáng yêu, điểm này hắn ngược lại rất thích.
Cũng không biết là ai dạy dỗ.
Ông già thô thiển Đào Thành Đức kia chỉ muốn chen chân vào xã hội thượng lưu, không thể dạy. Mà mẹ Đào Thất cũng chỉ là một người phụ nữ dịu dàng, càng sẽ không phải loại có nhãn lực hiểu rõ lòng người.
Chỉ có một khả năng, đứa nhỏ này tự trưởng thành trong loại hoàn cảnh tối tăm ở Đào gia, tự học thành tài, giống như hắn vậy.
Một lát sau, rửa mặt xong xuôi, hai người ăn cháo trong phòng, Đào Thất uống một ngụm lại liếc mắt nhìn Hoắc Lệ một cái.
Không biết tại sao, cảm giác hôm nay Hoắc Lệ cười hơi nhiều.
“Hoắc gia, sau này chúng ta cùng nhau ăn sớm một chút được không.”Đào Thất ngẫm nghĩ một hồi, mời Hoắc Lệ.
“Được.”
Đào Thất trịnh trọng gật đầu, tốc độ húp cháo nhanh hơn, cũng không biết khẩn trương hay là gì.
Mời Hoắc gia cùng nhau ăn sáng, loại chuyện này ở đời trước, chưa bao giờ nghĩ qua.
Cho đến bây giờ, Đào Thất vẫn canh cánh trong lòng nguyên nhân Hoắc gia bệnh chết.
Trong lòng sinh ra chấp niệm, nếu Hoắc Lệ không ở bên người, chỉ sợ hắn lại đột nhiên chết đi.
Không ai hiểu loại tâm lý bàng hoàng lo sợ này của cậu.
Cũng không ai hiểu đời trước Đào Thất làm thế nào để chóng chọi cuộc sống sau khi Hoắc Lệ rời đi, mới biến kiếp này đối với mọi cử động của Hoắc Lệ dắt tâm mong nhớ, thậm chí chủ động mời hắn làm chuyện đời trước chưa từng suy nghĩ qua.
Ngay cả David đời trước cùng cậu đi tới cuối cùng cũng không hiểu cậu, cho rằng cậu bạc tình với Hoắc Lệ.