Tiệc sinh nhật vẫn chưa kết thúc, thế nhưng Diệp Bạch Tư thậm chí còn không có suy nghĩ sẽ vào trong dùng bữa.
Hôm nay trời có gió, không lớn, chỉ lạnh.
Chìa khóa xe nằm trong tay Kế Sách, Diệp Bạch Tư lấy một điếu thuốc lá từ trong đĩa dành cho khách, đi thẳng ra ngoài đứng ở một góc tường khuất gió.
Đoàn Sâm đi tới, thân hình cao lớn của hắn tạo thành góc vuông với chân tường, chặn luôn những luồng gió cuối cùng ở bên ngoài.
Diệp Bạch Tư rũ mắt châm thuốc, đầu lọc tiếp xúc với ngọn lửa cháy rực lên, Đoàn Sâm khẽ cau mày nói: "Mới có mấy hôm mà em đã học được cách hút thuốc rồi."
Diệp Bạch Tư từ chối cho ý kiến.
Anh không muốn nói lời nào với Đoàn Sâm cả.
Hắn tự cho là mình rất hiểu anh, thế nhưng nếu Đoàn Sâm chịu dành thời gian để ý một chút, hắn sẽ phát hiện ra rằng Diệp Bạch Tư chưa từng nói dối hắn.
Khi Đoàn Sâm bắt đầu để mắt đến Kim Dược, nói hắn muốn làm quen với A cũng như phân tích thế lực đằng sau A, Diệp Bạch Tư nói với hắn rằng A không có thế lực gì cả, Đoàn Sâm nhìn anh một cách bất ngờ: "Xem ra em biết rõ hắn ta lắm nhỉ."
"Bởi vì tôi chính là A mà."
Đoàn Sâm không tin một chữ nào, hắn nhìn Diệp Bạch Tư đang nghiêm túc gấp quần áo, cười một hồi, sau đó bước đến vòng tay qua eo anh.
Người đàn ông đặt cằm lên vai anh, cúi đầu hỏi: "Có phải là em đang trách tôi gần đây quan tâm đến hắn quá nhiều không?"
Hắn cho rằng Diệp Bạch Tư đang tìm cảm giác tồn tại.
Quà mà Đoàn Sâm tặng, hắn cũng rất hiếm khi hỏi Diệp Bạch Tư làm gì với chúng. Tất nhiên, vào lúc đầu Đoàn Sâm từng phát hiện Diệp Bạch Tư cẩn thận nâng niu những món quà đó trong một căn phòng nhỏ, hơn nữa anh còn thường xuyên đến lau chùi và chăm sóc.
Vì thế, một ngày nọ Đoàn Sâm thuận miệng hỏi anh về những món quà này, Diệp Bạch Tư thản nhiên nói với hắn: "Bán rồi."
Đoàn Sâm căn bản không hề đi sâu vào ẩn ý của câu nói này, song vẻ mặt của hắn lại trở nên không vui vì lời nói của Diệp Bạch Tư: "Sao em lại giận rồi, tối hôm qua tôi làm em đau à?"
Vào lúc đó, Diệp Bạch Tư rõ ràng nhận ra mỗi một câu anh nói với Đoàn Sâm chẳng qua chỉ là lãng phí.
Quà biến mất, Đoàn Sâm cũng chỉ nghĩ là anh lén lút giấu đi, bởi vì Diệp Bạch Tư đang giận nên anh mới cố ý làm ra vẻ đã đem bán.
Hắn không cần, cũng không muốn vạch trần Diệp Bạch Tư, bởi vì hắn quá bận rộn. Hơn nữa, chỉ cần Diệp Bạch Tư vẫn còn ở cạnh hắn thì trời cũng chẳng sập được.
Diệp Bạch Tư không nói lời nào, Đoàn Sâm đứng một hồi, vẻ mặt có chút cứng ngắc, hắn sờ vào túi nhưng không tìm thấy thuốc lá, chỉ có thể đứng đó nhìn Diệp Bạch Tư.
Dường như Diệp Bạch Tư vẫn rất ổn sau khi rời khỏi hắn, khuôn mặt anh vẫn trắng nõn đẹp đẽ, ánh mắt trong veo không có chút bóng đen nào, bờ môi đỏ nhàn nhạt, dù anh không làm gì cũng có thể đẹp đến phát hoảng.
Tay của Đoàn Sâm giật giật, hắn muốn chạm vào anh, dù chỉ là một cái góc áo thôi cũng được, nhưng nghĩ đến lời Diệp Bạch Tư nói ngoài nhà hàng hôm trước thì lại kiềm chế giấu tay ra phía sau.
"Hay là vào trong ăn đi." Đoàn Sâm đề nghị: "Trời lạnh thế này, ăn chút gì đó sẽ ấm người hơn."
Diệp Bạch Tư giương mắt, tầm mắt lướt qua Đoàn Sâm nhìn lên bầu trời, ánh sáng chói chang khiến anh hơi hơi nheo mắt lại. Anh nhả ra ngụm khói cuối cùng, bỏ qua Đoàn Sâm, ném tàn thuốc vào gạt tàn trên thùng rác.
Từ đầu đến cuối anh không hề nhìn thẳng vào Đoàn Sâm, xem hắn giống như không khí.
Đoàn Sâm chưa bao giờ bị ngó lơ như vậy, trong ngực căng đến mức không thở nổi, hắn đột nhiên bước hai bước đuổi theo, nắm lấy cổ tay của Diệp Bạch Tư, đối phương bị buộc phải quay lại nhìn chằm chằm vào hắn.
"Diệp Bạch Tư, em cứ phải đối xử với tôi như vậy sao? Giữa tôi và em thật sự không còn sót lại chút gì trong suốt tám năm qua à?"
"Tất nhiên là còn." Diệp Bạch Tư bình tĩnh nói: "Tôi và anh vẫn còn sót lại lòng tự tôn."
Sắc mặt Đoàn Sâm khó coi: "Ý em là bởi vì tôi không có lòng tự tôn cơ bản nhất nên mới bám riết không tha như vậy à?"
"Không đúng sao?"
Đoàn Sâm mím chặt môi, uốn cong rồi lại duỗi thẳng, lặp đi lặp lại một động tác. Hắn nhìn vẻ mặt hờ hững của Diệp Bạch Tư, chậm rãi thả tay anh ra, nói: "Sao em lại trở thành thế này..."
Diệp Bạch Tư có chút muốn cười, anh nhìn Đoàn Sâm một cách châm chọc, người nọ vô thức buông tay.
Diệp Bạch Tư vuốt lại cổ tay áo bị nắm nhăn, xoay người đi.
Đoàn Sâm rất muốn làm ra vẻ tiêu sái một chút, tốt nhất là cứ lạnh lùng nhìn Diệp Bạch Tư rời đi, hôm nay là lần cuối cùng, sau này cả hai sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Thế nhưng hắn lại phát hiện trong lòng mình rất không cam tâm, chắc chắn là hắn trúng tà rồi nên mới không khống chế được mồm miệng như vậy.
"Diệp Bạch Tư." Hắn lại gọi đối phương, nói: "Lúc nãy tôi giúp em rồi, vậy em cũng nên mời tôi ăn một bữa mới phải chứ?"
Diệp Bạch Tư im lặng một lúc, sau đó anh quay lại bảo: "Đây đúng là chuyện nên làm thật, tôi cũng không muốn thiếu nợ anh cái gì."
Đoàn Sâm: "..."
Ý của hắn không phải vậy.
"Anh muốn đi ăn khi nào?"
"Chọn ngày không bằng gặp ngày." Đoàn Sâm trầm giọng nói: "Bây giờ đi."
"Được." Diệp Bạch Tư đáp ứng rất dứt khoát, anh hỏi: "Ăn ở đâu?"
"... Nếu có thể thì." Đoàn Sâm ép mình phải thật lạnh lùng cứng rắn, song giọng điệu lại đầy vẻ bất định: "Đến nhà em đi."
"Được." Diệp Bạch Tư vẫn rất dứt khoát: "Dù sao anh cũng đã giúp tôi rồi, tất nhiên nguyện vọng của anh là trên hết."
Đoàn Sâm vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì chợt nghe câu tiếp theo: "Nhưng tôi vẫn phải nói thẳng luôn, nhà tôi không chào đón anh."
Một khoảng yên lặng ngắn ngủi.
Đoàn Sâm nhìn anh chằm chằm, hồi lâu sau mới nói: "Vậy đến Tiêu Sơn đi, lâu rồi tôi không được ăn cơm em làm."
"Cũng được." Diệp Bạch Tư vẫn nói: "Tuy rất không tình nguyện, nhưng tôi có thể đáp ứng anh."
Trên trán Đoàn Sâm nổi lên gân xanh: "Em nói như thể tôi đang uy hiếp em ấy."
"Chẳng lẽ không đúng sao?"
"Tôi đã giúp em." Đoàn Sâm kiềm chế nhấn mạnh: "Tôi đã giúp em rồi, cho nên em phải mời tôi một bữa chứ..."
Quỷ mới biết tại sao hắn lại hèn mọn như vậy, ánh mắt Đoàn Sâm bắt đầu đỏ bừng: "Chuyện này quá đáng lắm sao?"
Diệp Bạch Tư nhìn hắn một lúc, anh hỏi: "Anh phải khóc cho tôi xem à?"
Đoàn Sâm hơi giương mắt, chậm rãi nói: "Em đừng có khinh người quá đáng."
"Được, vậy đi thôi."
Đề tài bất ngờ chấm dứt như vậy, Đoàn Sâm sửng sốt một chút, đôi mắt đỏ bừng không giấu được sự vui vẻ, hắn dè dặt đuổi theo, giữ nguyên tốc độ của Diệp Bạch Tư sánh vai với anh.
Diệp Bạch Tư nhắn cho Kế Sách một tin báo anh đi trước, Đoàn Sâm đã xuống xe mở cửa ghế phụ cho anh từ khi nào, phát hiện ánh mắt của anh đang nhìn qua thì lại né tránh như không có việc gì.
Diệp Bạch Tư ngồi vào trong xe, Đoàn Sâm lập tức đóng cửa xe lại, khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm, hắn kéo áo khoác lên rồi đi vòng qua đầu xe, tự mình ngồi vào ghế lái.
Nghiêng người định cài dây an toàn cho Diệp Bạch Tư thì phát hiện Diệp Bạch Tư đã làm xong rồi.
Tay Đoàn Sâm hơi khựng lại, sau đó rút về nói: "Vậy em quyết định chúng ta ăn ở đâu đi."
"Đâu cũng được."
Trước đây mọi chuyện ăn uống của Đoàn Sâm đều do Diệp Bạch Tư quyết định, anh nói ăn cái gì thì Đoàn Sâm sẽ ăn cái đó, kể cả khi ăn mừng hắn cũng chỉ cần nói qua loa "Thịnh soạn chút." là Diệp Bạch Tư sẽ luôn có ý tưởng.
Diệp Bạch Tư lại từ chối nấu cơm cho hắn, đã đến nước này rồi hắn cũng không muốn ép buộc đối phương nữa, bắt đầu lục lọi những nhà hàng trong đầu, thế nhưng đầu óc lại trống rỗng.
Hắn hỏi: "Đâu cũng được, vậy tôi phải quyết định thế nào đây?"
Diệp Bạch Tư cất điện thoại đi, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn hắn, Đoàn Sâm nắm chặt lấy vô lăng, không dám nhìn thẳng vào anh.
"Đoàn Anh Anh." Diệp Bạch Tư nói: "Anh đúng thật là một thằng nhóc to xác."
Đoàn Sâm sửng sốt.
"Anh thậm chí không thể quyết định được những chuyện cỏn con như ăn gì ở đâu sao?" Diệp Bạch Tư liếc mắt nhìn về phía ngực hắn, nói: "Thảo nào anh còn đeo ngược trâm cài áo."
Đoàn Sâm lập tức che ngực lại, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Diệp Bạch Tư nhắm mắt lại nói: "Hỏi trợ lý Tạ Ninh của anh ấy, để anh ta quyết định giùm anh."
Đoàn Sâm cầm điện thoại lên, rầu rĩ cúi đầu nhắn tin cho Tạ Ninh.
Hắn vừa lái xe vừa để ý điện thoại, Tạ Ninh làm việc rất có trách nhiệm, nhanh chóng gửi đến một danh sách nhà hàng bao gồm cả địa điểm, khẩu vị và môi trường vân vân.
Không lâu sau, Diệp Bạch Tư nghe thấy hắn nói: "Chúng ta đi ăn đồ Nhật đi."
Diệp Bạch Tư không nói gì, Đoàn Sâm chậm rãi lái xe, nói: "Hay là ăn đồ Pháp?"
"Đoàn Anh Anh." Thậm chí Diệp Bạch Tư cũng không thèm nhấc mí mắt: "Chỉ có con nít mới không ngừng hỏi ý kiến của người khác về những chuyện vặt vãnh như vậy."
Đoàn Sâm: "..."
Chân ga bị đạp mạnh xuống tận đáy.
Lúc gần đến nơi, Đoàn Sâm lại bắt đầu thấy hối hận, lẽ ra hắn phải chạy chậm một chút chứ.
Thế là chiếc xe lững thững tiến về phía trước như một con bò già, đi vòng qua khu trung tâm thương mại thêm hai vòng nữa, mãi đến khi Diệp Bạch Tư mở mắt thì vừa vặn nhìn thấy lối vào bãi đỗ xe đang từ từ di chuyển ra phía sau.
Anh đưa mắt nhìn Đoàn Sâm.
Mặt Đoàn Sâm dần dần đỏ lên, hắn kiên trì đi thêm một vòng nữa, không biết lần thứ mấy rồi mới đến lối vào bãi đỗ xe, nhất cổ tác khí chạy vào.
[一鼓作气]: Ngụ ý hăng hái làm một mạch cho xong việc gì đó.
Xe vững vàng dừng lại, Diệp Bạch Tư mở cửa bước xuống, Đoàn Sâm nói: "Ở lầu bốn đấy."
Hắn xoay người, lại nghe thấy tiếng bước chân phía sau ngày càng xa, nhất thời không vui: "Diệp Bạch Tư, em muốn đổi ý à?"
Diệp Bạch Tư đang chuẩn bị rẽ vào khu A, một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến: "Thang máy đến rồi."
Lúc này không có nhiều người đến ăn, thời điểm chờ thang máy chỉ có hai người bọn họ.
Khi Diệp Bạch Tư quét mắt qua trước ngực hắn một lần nữa, anh phát hiện chiếc trâm cài ngược kia đã biến mất, cũng không biết lúc tháo ra vụng về thế nào mà chỗ cài đã bị sút chỉ.
Thang máy nhanh chóng đi xuống, Đoàn Sâm cùng anh bước vào, phát hiện nơi này vẫn chỉ có hai người bọn họ, đột nhiên hắn hy vọng thang máy sẽ xảy ra trục trặc, tốt nhất là thời gian dừng lại luôn cũng được, kéo dài khoảnh khắc này thêm một chút.
Thế nhưng trời không chiều lòng người, thang máy nhanh chóng dừng ở lầu bốn, Diệp Bạch Tư hỏi: "Nhà hàng nào?"
"Dưới núi Phú Sĩ."
Diệp Bạch Tư dẫn đường, hai người cùng bước vào một nhà hàng Nhật Bản, Đoàn Sâm yêu cầu một gian phòng lớn, cả hai cởi giày ra, rửa tay từ vòi nước ống trúc ở một bên, sau đó ngồi xuống bàn.
Đây là lần đầu tiên bọn họ ngồi ăn cùng nhau kể từ khi Diệp Bạch Tư đề nghị chia tay.
Quá trình có hơi phức tạp, thế nhưng sau khi thật sự ngồi đối diện với Diệp Bạch Tư rồi, trong lòng Đoàn Sâm đột nhiên nổi lên một sự thỏa mãn quen thuộc.
Hắn bàng hoàng nhận ra rằng vốn dĩ trước kia khi Diệp Bạch Tư còn ở bên cạnh thì sự thỏa mãn này vẫn luôn tồn tại ở đó, song bởi vì đã quá mức quen thuộc cho nên hắn mới xem nhẹ.
Diệp Bạch Tư đi rồi, sự thỏa mãn kia cũng biến mất, trong lòng hắn chỉ còn một khoảng trống rỗng.
Đoàn Sâm cầm lấy thực đơn, tự mình xem qua một lúc, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt Diệp Bạch Tư nói: "Em gọi món trước đi."
"Tôi ăn gì cũng được."
Đoàn Sâm đành phải cầm lên lại, gọi hết toàn bộ những món nhà hàng đề cử.
Người phục vụ mặc kimono rất ngạc nhiên, nhẹ giọng nhắc nhở: "Nhiều như vậy có thể hai người sẽ ăn không hết đấy ạ."
"Không sao." Đoàn Sâm trả lại thực đơn, "Lấy thêm một bình sake nữa."
Người phục vụ lui ra, cũng rất tinh tế đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, điện thoại của Diệp Bạch Tư đặt trên bàn, ngón tay anh không ngừng vẽ loạn lên màn hình, giống như đang chơi một trò chơi nhỏ.
Người phục vụ nhanh chóng mang sake đến, cũng mang theo bình giữ lạnh rượu, đặt một cái ấm nhỏ lên mặt bàn.
Sau khi bên người yên tĩnh trở lại, Đoàn Sâm cảm thấy hắn cần phải tìm một đề tài để nói.
Hắn có rất nhiều điều muốn nói với Diệp Bạch Tư.
Song lời đến bên miệng lại biến thành: "Dạo này em ổn không?"
Giọng của Diệp Bạch Tư vẫn mềm mại như trước: "Nếu không có anh làm chướng mắt thì rất ổn."
Trái tim đang yên bình tốt đẹp của Đoàn Sâm lại một lần nữa bị anh đảo lộn cho long trời lở đất.