Xe chạy trên đường, từ kính chiếu hậu Lý Mậu nhìn khuôn mặt Kỷ Nguyên một cái, không nói ra lời quan tâm dư thừa nào.
Kỷ Nguyên cũng tranh thủ quan sát mái tóc của Lý Mậu một phen, còn dài hơn cả tóc cô, chẳng biết dùng dầu dưỡng tóc gì.
Chặng đường gần một tiếng đồng hồ, hai người chẳng hề trò chuyện, Lý Mậu thấy Kỷ Nguyên không nhiều chuyện, chẳng giống như lời chị họ.
Nói tới thế hệ nhà họ Liêu, có một cháu gái bên ngoại Hạ Thanh Thanh, một cháu trai bên ngoại Lý Mậu, còn có đứa cháu đích tôn bảo bối Liêu Tuấn.
Tối qua, ba vị tiểu bối đều ăn cơm tại nhà họ Liêu.
Hạ Thanh Thanh nói: “Bà ngoại một tuần lấy thuốc bắc một lần, là thuốc giả thôi, chủ yếu xem lòng hiếu thuận của con cháu.”
Liêu Tuấn nhận điện thoại của Tống Mân, nói chuyện mấy câu, bằng lòng đưa Kỷ Nguyên một đoạn.
Hạ Thanh Thanh nghe được, cười nói với Liêu Tuấn: “Cái cô Tống Mân này cũng lạ! Tự mình tìm rùa vàng, rồi đem thân thích bạn bè nghèo khổ đều đưa sang bên cạnh cậu! Ai bảo cậu trẻ tuổi lại nhiều tiền chứ?”
Liêu Tuấn vốn không nghĩ đến điều này, giờ lắng nghe hiểu rõ, trong lòng hơi chán ghét.
Lý Mậu nằm trên sofa xem sách giải trí, nói: “Đúng lúc ngày mai tôi rảnh, tôi đi lấy thuốc bắc, tiện thể đón người luôn.”
Lúc này, Kỷ Nguyên đương nhiên không biết đoạn nhạc đệm này, cô ngồi xe của Lý Mậu, sau hơn một tiếng thì tới mục đích.
Sát đường phố có một căn lầu nhỏ ba tầng, trên mái nhà rũ xuống giàn hoa giấy xinh đẹp, ngẩng đầu thấy tấm biển “Thuốc bắc Từ gia”.
Lý Mậu nói: “Bác sĩ họ Từ.”
Kỷ Nguyên hiểu ra, đi theo Lý Mậu vào cửa.
Trong tiệm thuốc là một mảnh bừa bộn, ngăn tủ đảo lộn, bàn ngã xuống, đủ loại thuốc bắc rơi vãi.
Một vị dược sĩ trẻ tuổi mang vẻ mặt đau khổ đang quét dọn, ngẩng đầu nhìn thấy Lý Mậu liền nói: “Anh tới không đúng lúc rồi!”
Lý Mậu nhấc chân, cố gắng không đạp trúng vụn vỡ kính, hỏi: “Thuốc men có vấn đề à?”
Dược sĩ thở dài, nói: “Không phải thuốc men có vấn đề gì! Đây là do bác sĩ Tiểu Từ đưa tới! Cậu ấy trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, chơi xong thì bỏ, đắc tội một cô gái tính khí hung hăng! Tìm tới cửa, thấy cái gì là đập cái đó, náo loạn một hồi lâu mới đi.”
“Thế bác sĩ Tiểu Từ đâu rồi?” Lý Mậu mỉm cười.
Kỷ Nguyên khó hiểu nhìn ra một chút vui sướng khi người gặp họa.
Dược sĩ nói: “Cô gái kia vừa đi thì bác sĩ Tiểu Từ liền trở về ngay sau đó, bị ông cụ Từ dùng gia pháp, cởi sạch quần áo, không chừa lại thứ nào, nhìn tường hối cải đấy!”
“Thật sự cởi hết hả?”
“Phải, quần lót cũng không để lại!”
“Người đang ở đâu?” Lý Mậu cười hỏi.
Dược sĩ chỉ bên trong, nói: “Ông cụ Từ lên lầu rồi, đoán chừng bác sĩ Tiểu Từ đã mặc xong quần áo, anh mau vào xem đi, có lẽ còn thừa lại chút náo nhiệt!”
Lý Mậu nhịn cười, thật sự muốn xem.
Kỷ Nguyên cũng không ngại ngùng, đi vào theo.
Cô cũng muốn xem công tử ăn chơi trần truồng…
Bên trong ngôi nhà là một khoảnh sân dài, có giàn hoa lạc tiên, còn đặt mấy chục chậu hoa lan, hết sức tĩnh lặng.
Một bác sĩ khoác áo blouse trắng trẻ tuổi đang nằm trên xích đu, lẩm bẩm càm ràm, đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lý Mậu gọi người.
Bác sĩ Tiểu Từ nghe ra là anh, anh ta chẳng hề mở mắt, thở dài nói: “Hồi sáng đã chia thuốc xong rồi, hôm nay tôi khó chịu, chúng ta không ôn chuyện.”
Lý Mậu mỉm cười, anh và Kỷ Nguyên đều không nhìn thấy bác sĩ Tiểu Từ không mặc quần áo, đồng thời có chút thất vọng…
Lý Mậu điều chỉnh tâm tình, nói: “Tôi dẫn theo một người bạn đến khám bệnh.”
Bác sĩ Tiểu Từ mở mắt ra, thấy Lý Mậu đưa phụ nữ tới, anh ta rốt cuộc chịu đứng dậy, đi ra bóng râm của hoa cảnh cây cối.
Anh ta thấy rõ khuôn mặt bị dị ứng của Kỷ Nguyên, thái độ trở nên đứng đắn.
Bác sĩ Tiểu Từ đưa Kỷ Nguyên đến ngồi cạnh bàn khám bệnh, bộ dạng tứ chẩn, hỏi han rất nhiều, ngay cả công việc ban đầu của Kỷ Nguyên, đến vùng này bao lâu, ẩm thực uống thuốc, đều hỏi hết.
() bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y: nhìn, nghe, hỏi, sờ.
Anh ta kê hai phần thuốc thoa ngoài da, gọi dược sĩ bên ngoài lấy thuốc theo đơn.
Dược sĩ cũng bản lĩnh cao siêu, thuốc men nằm loạn xạ đấy đất, anh ta cũng có thể dựa theo đơn lấy đủ thuốc.
Bác sĩ Tiểu Từ hỏi: “Cô muốn cùng nhau ăn bữa trưa không?”
Kỷ Nguyên nói: “Tôi đi trước đây.”
Bác sĩ Tiểu Từ cười nói: “Ăn xong tôi đưa cô về.”
Kỷ Nguyên từ chối.
Bác sĩ Tiểu Từ nói ra chút lời hài hước, Kỷ Nguyên không cười.
Lý Mậu ngược lại mỉm cười, nói: “Cậu làm nghề y có phải không chính quy quá không?”
Bác sĩ Tiểu Từ phớt lờ anh, kiên trì nỗ lực, nhưng Kỷ Nguyên vẫn thờ ơ.
Cô cho rằng bác sĩ Tiểu Từ chẳng phải là người gì tốt.
Lý Mậu giải vây nói: “Chúng tôi đi trước.”
Bác sĩ Tiểu Từ đành chịu.
Trên đường trở về, vẫn là Lý Mậu lái xe, Kỷ Nguyên ngồi ghế phó lái, cô nhẹ nhàng mở ra chai thuốc mỡ, xanh nhạt trong suốt, ngửi thấy hơi quen thuộc.
Cô cúi đầu nghĩ ngợi, tương tự với loại thuốc hồi trước mẹ từng tìm cho cô.
Lý Mậu thấy Kỷ Nguyên im lặng, anh cũng không nói nhiều.
Lại là sự tĩnh lặng hơn một tiếng đồng hồ, anh đưa Kỷ Nguyên trở về tiểu khu rồi rời khỏi.
Về đến nhà Kỷ Nguyên rửa mặt sạch, thoa thuốc, khuôn mặt mát lạnh.
Cô nấu cơm, gọi điện thoại cho Tống Mân, hỏi có muốn đến ăn cơm không.
Tống Mân vô tình từ chối Kỷ Nguyên, còn truy hỏi sao không cùng Liêu Tuấn ra ngoài ăn cơm?
“Tại sao tớ đi ăn cơm với người chưa từng gặp mặt chứ?”
“Người không tới hả? Ai đi khám bệnh với cậu?”
“Lý Mậu tới.”
“Lý Mậu? Anh họ của Liêu Tuấn? Anh ta không có tương lai đâu! Liêu Tuấn mới có quyền thừa kế, cậu phải thực tế một chút.”
Kỷ Nguyên huyên thuyên, cười nói: “Được, nếu hai người đàn ông này đều vừa gặp đã thương đối với khuôn mặt nổi sởi của tớ, tớ nhất định chọn Liêu Tuấn có tài sản.”
Tống Mân mỉm cười, không chấp nhặt với cô nữa, hỏi cô tình hình khám bệnh.
Kỷ Nguyên nói: “Tìm được thuốc thích hợp rồi.”
Tống Mân hỏi: “Là ông cụ Từ khám phải không?”
“Không phải, là bác sĩ Tiểu Từ.”
“Hừ, thằng nhóc kia trông tuấn tú lịch sự, nhưng là một con quỷ phong lưu, đổi bạn gái còn nhanh hơn thay quần áo, chơi chán thì bỏ… Nếu cậu ta theo đuổi cậu, phải tránh thật xa có biết không?”
Kỷ Nguyên nói được.
Không cần Tống Mân nhắc nhở, cô đã biết rồi.
Tống Mân cứ cảm thấy hôm nay có chút tách khỏi quỹ đạo, cô muốn để Kỷ Nguyên làm quen với Liêu Tuấn, nhưng không ngờ lại làm quen với Lý Mậu và bác sĩ Tiểu Từ.
Đám cỏ dại này, bao giờ cũng có tài có sắc…
Bên kia, “cỏ dại” bác sĩ Tiểu Từ đang đứng ở cửa sổ nghĩ tới quan hệ nam nữ, gặp được Kỷ Nguyên quả nhiên để trong lòng, anh ta bèn gọi điện cho “cỏ dại” khác Lý Mậu, mở miệng muốn số điện thoại của cô gái nhà người ta, nói: “Nếu anh thấy một chậu hoa lan đang phơi dưới ánh nắng chói chan, anh không phải sẽ rất tự nhiên nghĩ rằng, muốn dời chậu hoa lan này đến chỗ mát mẻ sao?”
Lý Mậu biết thói phong lưu của bác sĩ Tiểu Từ, nói: “Chỗ tôi không có số điện thoại của cô ấy, cậu từ bỏ đi.”
“Anh gạt ai hả? Anh không cho thì tôi tìm Thượng Phi! Hứ, cô gái nhà người ta không có bạn trai, tôi cũng chẳng có bạn gái, tôi theo đuổi cô ấy là hợp tình hợp lý!” Bác sĩ Tiểu Từ nói.
Lý Mậu nở nụ cười, xuất phát từ lòng tốt không thể tả, thuận miệng thốt ra một câu: “Trùng hợp quá, tôi cũng thích cô ấy. Theo thứ tự trước sau, cậu đi qua một bên nghỉ ngơi đi!”
Bác sĩ Tiểu Từ lại càng không tin, nói: “Anh đừng diễn kịch với tôi! Tôi còn không biết anh hả? Cô ấy không phải loại anh thích!”
“Thật không? Rốt cuộc là loại nào, thật đúng là khó nói.”
“Anh thật đó hả?”
“Thật sự, chân thật không thể giả được.”
Lý Mậu thuận tay cúp máy.
Bác sĩ Tiểu Từ có chút nghẹn lời, anh ta hiểu rõ, chuyện tán gái này, anh ta nhất định không tranh lại Lý Mậu.