Seong-jin ngồi xuống và im lặng nhìn Thánh hoàng chằm chằm một lúc, thể hiện rõ ý muốn dò xét cho bằng được ý đồ của anh.
Dù con trai đang nhìn mình với ánh mắt cực kỳ không lễ phép, nhưng Thánh hoàng chỉ nâng tách trà lên trước mặt như chẳng hề bận tâm.
Khuôn mặt đang lặng lẽ nhìn vào tách trà mà không uống trông thờ ơ đến mức Seong-jin nhất thời nghi hoặc liệu người trước mặt mình có cảm xúc hay không.
Khoảng lặng giữa hai người bị phá vỡ khi Thánh hoàng đặt tách trà xuống bàn.
“Con không ăn sao? Bình thường con rất thích mà?”
“……”
Gì vậy? Ông ấy không nghi ngờ gì sao?
Seong-jin ngẫm nghĩ và thận trọng gọi anh.
“…Ừm, thưa cha?”
“Ừ, Morres.”
Trong giây lát, lòng cậu bỗng thư thái trở lại. Hóa ra cậu chỉ lo lắng không đâu, dường như đối phương thực sự không có ý nghĩ gì cả.
‘Chà, chắc là có chút nghi ngờ nhưng trước tiên ông ấy vẫn sẽ đối xử với ta như con trai nhỉ?’
Lòng nghĩ thôi thì chuyện gì đến thì đến, Seong-jin nhặt chiếc bánh quy trước mặt lên.
Cậu có cảm giác nếu không ăn thì Thánh hoàng sẽ cứ để ý mình mất, mà đồ ăn đã được chuẩn bị như thế rồi, không dùng thì sẽ rất tiếc.
Rộp rộp.
“……!”
Ngon hơn ta tưởng đấy chứ?
Không rõ là vì cơ thể thèm đường do ăn kiêng vài ngày giảm béo hay là bởi vì khẩu bị của Morres ban đầu giống với khẩu vị của Seong-jin mà cậu không hề hay biết.
Suốt vài thập kỷ trên Trái Đất đã bị sự xâm lăng của quái vật tàn phá, cậu chủ yếu sống nhờ vào thức ăn đóng hộp. Những món tráng miệng được đầu bếp hoàng gia đổ bao tâm huyết làm nên đủ để thỏa mãn cả vị giác đã chai mòn của cậu.
Seong-jin trầm trồ tán thưởng và thử nhiều món nữa. Trong lúc đó, Thánh hoàng chỉ lặng lẽ ngồi nhìn Seong-jin và thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm trà. Nhưng xét thấy lượng trà trong tách không giảm chút nào thì có vẻ anh không thích trà cho lắm.
Đến tận lúc này, Seong-jin mới có thể quan sát Thánh hoàng kỹ hơn.
‘Thoạt nhìn thì thật trẻ trung, nhã nhặn.’
Lạ thay, có lẽ bởi vì đôi mắt sắc lạnh nên trông anh không trẻ đến vậy. Thực tế, có thể đúng là anh ấy không còn trẻ. Edith từng nói với Seong-jin rằng quá trình lão hóa sẽ chậm lại khi người dùng aura đạt đến một trạng thái nhất định.
Vậy thì Thánh hoàng mạnh tới mức nào? Ngay cả Seong-jin, người đã xông pha chiến trường suốt hàng chục năm, cũng không thể dễ dàng xác định.
Trong trường hợp Edith và các hiệp sĩ thường trú trong Cung điện Ngọc Trai, nếu có thể lấy lại chút thể lực thì cậu đủ tự tin để giao chiêu với họ mà không cần dùng aura. Khỏi cần phải nói, ở trạng thái hấp thụ tinh chất quái vật thì cậu đủ sức nghiền nát họ.
Nhưng với Thánh hoàng thì cậu lại thấy có chút không dám chắc. Cậu không cảm nhận được khí tức mạnh mẽ nào từ Thánh hoàng, nhưng khi cố gắng tìm ra kẽ hở thì lại khó xử một cách kỳ lạ.
Trên tất cả, trực giác được tôi luyện trên chiến trường của Seong-jin liên tục gióng lên hồi chuông cảnh báo về Thánh hoàng.
‘Có nghĩa là ông ấy mạnh hơn mức mà ta có thể đo lường được, nhỉ?’
Tốt hơn hết là không nên động vào người này. Seong-jin quyết định.
Sau đó, cuộc đối thoại cha con ngượng ngùng lại tiếp tục.
“Phải rồi, dạo này con thế nào?”
“Dạ… Con đang rèn luyện thể lực, và con đang tính giảm cân một chút thưa cha.”
“Hay đấy. Ta nghe nói mấy ngày nay con đã tới phòng tập nhỉ?”
“Vâng. Trước hết thì con định bắt đầu bằng những bài tập nhẹ nhàng rồi sau đó từ từ tăng thời gian luyện tập lên.”
“Tập luyện quá sức thực ra có thể gây hại đấy.”
“Con biết ạ. Khi đã quen rồi thì con có thể giảm thời gian và tăng cường độ tập sau. À, có thời gian rảnh thì con còn định đọc sách nữa.”
“Sách ư?”
Đôi mắt Thánh hoàng hơi mở to.
Lần đầu tiên, Seong-jin có thể đọc được sự thay đổi trong biểu cảm của Thánh hoàng, người mà cậu đã băn khoăn không biết có phải là nhân loại hay không vì chẳng thấy anh biểu lộ cảm xúc.
À ha. Chủ đề này dùng được. Rốt cuộc thì không người phụ huynh nào lại không thích con mình học hành cả.
Seong-jin cảm thấy thoải mái hơn đôi chút và bắt đầu nói chuyện lan man.
“Ừm… Chẳng là, con thấy trước nay mình đã sống quá vô tri… à không, xa rời sách vở mới đúng, nhỉ?”
Quỷ Vương nói vậy thì chắc là đúng vậy rồi, phải không ta? May mắn là Thánh hoàng không đặc biệt phản ứng gì với câu vừa rồi.
“……”
“Trài nghiệm chết đi sống lại đã khiến con phải suy ngẫm lại một lần nữa về cuộc sống. Thế là, một chủ đề triết học bỗng hiện lên trong tâm trí con. Sao chúng ta lại sống? Cuộc sống của chúng ta có ý nghĩa gì? Kiểu như thế.”
“Triết học.”
“Vâng. Và con cũng tò mò về tín ngưỡng nữa. Cái chết và kiếp số, thần linh và linh hồn. Con muốn biết về những thứ như vậy.”
Thánh hoàng nghiêng đầu.
“Con hứng thú với mấy cái đó sao? Ta nhớ giáo viên thần học là người đầu tiên con đuổi ra ngoài mà.”
Không, không phải Morres chỉ bỏ hết tất cả các lớp mà không cần quan tâm đó là môn gì sao?
“Vậy nên, thưa Thánh hoàng bệ hạ, à không, cha, con thực sự có một nghi vấn muốn hỏi người.”
“Con muốn biết điều gì?”
“Dạ thưa. Cha có tin rằng trên đời này có linh hồn không? Ấy, vì là Thánh hoàng nên đương nhiên là người tin rồi… Đúng hơn là, trong mắt cha… Người có thể nhìn thấy linh hồn không?”
“……”
Đó là một câu hỏi bốc đồng. Vì tính cách không thể kiềm chế sự tò mò của mình, nên nhất thời, cậu đã tin tưởng một cách kỳ lạ vào việc Thánh hoàng sẽ không làm hại cậu ngay lúc này.
Cùng lúc, câu hỏi của cậu cũng xoáy vào mối nghi ngại chính yếu nhất trong lòng.
Từ đầu đến giờ, cậu vẫn luôn lo lắng và nghi ngờ về Thánh hoàng.
Thánh hoàng nhẹ nhàng trả lời.
“Ta có thể nhìn thấy rõ linh hồn trong đôi mắt này. Mà kể cả không, thì lẽ dĩ nhiên, những thần quan tin vào thần sẽ không ngờ vực gì về sự tồn tại của linh hồn. Là một hoàng tử của Thánh quốc, con không nên có những nghi ngờ ấy.”
“Vậy linh hồn trông như thế nào ạ?”
“Giống hệt như người sống thôi. Linh hồn bị ảnh hưởng bởi cơ thể cho đến lúc lìa đời.”
Seong-jin nuốt nước bọt và gặng hỏi.
“Vậy thì, ừm… Linh hồn của con trông như thế nào ạ?”
Lần này, Thánh hoàng không trả lời ngay.
“…Sao bỗng dưng con lại hỏi thế?”
“Dạ, chỉ là… Cho đến giờ con đã sống xa đọa như vậy, nên con chỉ tò mò không biết linh hồn của con có tăng cân không thôi……”
Dù chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy nhảm nhí, nhưng Seong-jin vẫn quyết mặt dày hỏi câu này.
Thánh hoàng nhìn cậu trong giây lát với ánh mắt khó hiểu, rồi đáp.
“Muốn xác nhận thì trước tiên ta phải thấy linh hồn rời khỏi cơ thể đã. Con muốn chết sao?”
“……”
A, người này chớp thời cơ tấn công ngay khi ta mất cảnh giác.
Cha ơi con biết lỗi rồi……
Thời gian tiếp kiến trôi qua nhanh hơn cậu nghĩ.
Seong-jin chưa bao giờ là người có kỹ năng xã hội tốt ngay cả trong kiếp trước của mình, nhưng lạ thay, khi đối mặt với Thánh hoàng, câu từ cứ bon bon tuôn ra khỏi miệng cậu như bôi dầu lên lưỡi.
Chẳng nhẽ cậu vốn là một người hay chuyện như thế sao? Trong suốt cuộc trò chuyện, đến cả cậu cũng thấy ngạc nhiên với chính bản thân mình nữa.
Sự thích ứng đến quá nhanh so với những gì cậu đã lo lắng về trùm cuối là Thánh hoàng. Có lẽ cảm giác nhẹ nhõm tới từ việc mối đe dọa đến tính mạng mà cậu luôn cảm thấy đã biến mất.
“…Thế là, lúc con đang tập luyện trên sàn thì Edith bỗng hốt hoảng lao đến chỗ con. Cô ấy tưởng con bị ngã lăn xuống rồi không dậy được.”
“Thế sao?”
“Còn nữa, bất cứ khi nào con cầm vật gì đó lên để luyện cơ tay thì không hiểu sao cô ấy lại biết được mà phi tới. Hình như cô ấy nghĩ con sẽ ném hết mọi thứ con cầm trên tay.”
“Ừm.”
“À, với cả, trà ngon lắm ạ. Con chưa bao giờ uống nhiều như vậy, cơ mà mùi vị của nó thật sự quá ngon so với loại trà tên Melbourne mà hôm nọ Edith pha cho con. Nó có vị như mật động vật ấy ạ.”
“Nhưng, trà này cũng là Melbourne……”
“…Dạ?”
Thánh hoàng là người dễ nói chuyện hơn cậu tưởng, bởi vì anh ấy im lặng lắng nghe ngay cả khi Seong-jin nói mấy chuyện vớ vẩn. Đương nhiên, phản ứng của anh không quá phong phú.
Có lẽ vì vậy nên dù anh ấy đáng tuổi con trai Seong-jin nhưng tiếng gọi “cha” vẫn dễ dàng thốt ra khỏi miệng cậu.
“Nên là con muốn học aura, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu cả.”
Cuối cùng, cậu còn hỏi đến cả chuyện này.
Thánh hoàng dường như là người mạnh nhất trong đất nước này và là một người sử dụng aura tương đối tốt, nên nếu không nắm bắt lấy cơ hội thì cậu quả là một tên ngốc.
“Aura ấy à…”
Thánh hoàng chống cằm trầm tư.
“Người ta thường nói nên ưu tiên luyện kiếm thuật hoặc thương thuật trước. Ta đã nghe có những phương pháp tập luyện aura độc đáo phù hợp những kỹ năng đó, và càng làm chủ được kiếm thuật hay thương thuật thì con càng sử dụng được aura dễ dàng hơn.”
“A, thì ra là có phương pháp tập luyện riêng!” [note57438]
“Phải. Luyện thức chính là cơ sở để học được aura. Tất nhiên, nghe nói là khi đạt đến một trình độ nhất định thì sự khác nhau giữa các luyện thức không còn ý nghĩa gì nhiều. Bởi vì, aura tự nhiên sẽ chảy theo trái tim con.”
“Ừm, vậy là, trước tiên con phải vừa học kiếm thuật vừa học luyện thức……”
Hả?
Seong-jin gật đầu rồi bất chợt rơi vào bối rối.
Ông ấy không phải người dùng aura sao? Sao lại nói chuyện mơ hồ như đã nghe từ người khác vậy?
“Con nghe nói cha cũng là một người dùng aura? Vậy lúc đầu người đã học như thế nào ạ?”
Nghe câu hỏi của Seong-jin, Thánh hoàng đưa tay xoa xoa cằm.
Hửm? Sao giờ trông người lại có chút khó xử vậy thưa cha?
Càng quan sát, cậu càng cảm thấy như đã dần hiểu được đôi chút về người đàn ông vô biểu cảm này.
“Chẳng là, ta không nhớ rõ mình đã bắt đầu như thế nào. Khi cầm kiếm thì ta cứ thế sử dụng nó theo thói quen thôi, mãi về sau sư phụ mới nói cho ta biết đó là aura.”
“…Dạ?”
Seong-jin há hốc miệng.
Trời ạ, nghe bảo có những người có tài sử dụng aura như đang thở ngay từ khi còn nhỏ, thì ra chính là đang nói người này.
“Nghĩ lại thì, dù không ưa gì chuyện học hành nhưng lúc còn nhỏ con dường như khá thích lớp kiếm thuật. Tuy vậy thì dù có luyện tập nhiều cách mấy thì con cũng không cảm nhận được chút aura nào.”
“Ồ, thế ạ…”
“Dù cố gắng đến đâu thì cũng không có kết quả, nên cuối cùng con đã mất hứng thú với kiếm thuật.”
“Ra vậy…”
Bất chợt, nỗi đồng cảm với cậu Morres kia bỗng trào dâng.
Có một thứ mà cậu ta đã từng rất đam mê, nhưng đến cả một chút tài năng cũng không có, thật là tội nghiệp.
Suy nghĩ của Seong-jin trở nên phức tạp. Bởi vì cậu đang ở trong cơ thể bẩm sinh đã không nhạy cảm với aura của Morres nên cậu nghĩ con đường phía trước sẽ rất chông gai.
“Liệu có khó lắm không ạ? Con đã nghĩ, nếu là chuyện có thể học được thông qua luyện tập thì kiểu gì con cũng sẽ học được chứ……”
Thánh hoàng lắc đầu.
“Rốt cuộc thì chỉ là vấn đề thời gian và nỗ lực mà thôi. Ta đã từng chứng kiến một người lúc đầu thậm chí còn gặp khó khăn trong việc cảm nhận aura, nhưng về sau đã làm chủ được nó với tốc độ vượt trội. Hơn nữa……”
Anh ngừng nói, im lặng nhìn khuôn mặt Seong-jin một lúc, rồi thốt ra những lời bất ngờ.
“…Ta không nghĩ việc đó sẽ quá khó với con lúc này.”
***
Trên chuyến xe trở về Cung Điện Ngọc Trai, Seong-jin nằm dài ra trên đệm với tâm trạng thỏa mãn.
Dù có hơi mệt nhưng buổi tiếp kiếm hôm nay đã thu được kha khá thành công.
Chánh thị thần Louis đã rưng rưng nước mắt mà nói.
“Đã mấy năm rồi hai người mới lại có một khoảng thời gian vui vẻ đến vậy……”
Khiến một ông lão nhã nhặn như Louis phải hạnh phúc đến thế, cậu thấy mình quả là một tấm gương tốt, biết kính trọng người cao tuổi.
Hơn nữa, Thánh hoàng đã tán thành cho cậu tiếp tục học kiếm thuật.
“Ta sẽ gửi một người phù hợp đến Cung điện Ngọc Trai sớm thôi.”
Và thành tựu lớn nhất chính là, trong tương lai không còn phải lo sẽ bị trừ tà nữa! Hoan hô!!
Cỡ xe rung lên dữ dội khi cơ thể đồ sộ của cậu quằn quại trong sung sướng.
“Điện hạ! Chuyện gì xảy ra thế? Người có ổn không?”
Nghe tiếng gọi lớn của phu xe từ bên ngoài, Seong-jin nhanh chóng thẳng lưng lại và hắng giọng.
“E hèm, không sao đâu! Ta trượt khỏi ghế chút thôi. Đừng lo!”
[Vui đến vậy? Ngươi là con nít sao? Ta xấu hổ thay cho ngươi luôn ấy.]
Khi Quỷ Vương đã im lặng đến tận lúc này cuối cùng cũng mở miệng, Seong-jin vui vẻ đáp.
‘Thế nên ta mới chỉ làm như vậy lúc ở một mình thôi. Cơ mà, ngươi có ổn không? Sao nãy giờ im ắng thế?’
[Linh hồn ta đã bị chấn động quá mạnh, ta cũng cần thời gian để phục hồi.]
Cảm giác run rẩy được truyền đến cậu đầy sống động. Có vẻ là vấn đề thực sự nghiêm trọng.
[Chính điện, quả là một nơi đáng sợ chứa đầy thần lực. Ta còn tưởng là mình sẽ bị nghiền đến chết ở đấy ấy chứ. Nếu lúc đó thần lực không bị chặn, nếu muộn một chút nữa thôi, thì ta đã……]
Thần lực bị chặn ư?
Seong-jin cũng có chút suy đoán. Là lúc Thánh hoàng đặt tay lên đầu Seong-jin, khi ấy anh đã làm gì đó.
[Tên đó, ta không biết hắn đã dùng thủ đoạn gì, nhưng hiện giờ có một màn chắn đang bao quanh linh hồn chúng ta.]
‘…Màn chắn?’
[Có vẻ như nó có đặc tính ngăn chặn hoàn toàn thần lực và cả các loại năng lượng tâm linh. Hiện giờ, dù là có người sở hữu thần lực ở gần đây thì cũng không còn nhức nhối như trước nữa. Chỉ có điều……]
Quỷ Vương ngập ngừng một lúc, rồi tiếp tục nói với giọng chán nản.
[Chỉ có điều là linh hồn ta không thể can thiệp vào linh hồn người khác nữa rồi.]
Chờ chút, thế có nghĩa là……
[Phải, đúng vậy.]
Một làn sóng run run như đang thở dài truyền đến cậu.
[Ta không thể truy ức linh hồn được nữa. Ta vừa thử với người đánh xe và hiệp sĩ bảo vệ nhưng không có chút tác dụng nào hết.]
Thế là chỗ hữu dụng duy nhất của tên này đã biến mất như vậy sao? Giờ thì hắn đã thực sự trở thành mảnh rác còn sót lại của quỷ giới rồi.
Quỷ Vương giận dữ hét lên.
[Nhưng không phải bây giờ ta đã có thể phần nào di chuyển ra ngoài cơ thể này rồi sao? Đừng đối xử với ta như rác rưởi thế có được không?]
Vậy là hắn đã biến từ máy phát hiện nói dối sang radar tầm gần?
‘Xui thật đấy……’
Seong-jin chỉnh lại tư thế và ngồi xuống, hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ. Hoàng hôn chầm chậm buông xuống, bức tường màu ngà của Cung điện Ngọc Trai dần lấp ló phía xa xa.
Chỉ mới được vài ngày thôi, nhưng lạ thay Cung điện Ngọc Trai lại mang cho cậu cảm giác ấm cúng như ở nhà.
‘Tạm thời cứ lấy làm mừng với việc sống sót đi đã. Thánh hoàng thì ra lại là người tốt hơn ta tưởng, và cả hai chúng ta đều an toàn.’
Nhưng, Quỷ Vương lại nghĩ khác.
[Gì cơ? Người tốt ư? An toàn ư? Ôi, ngươi thật là một kẻ ngây thơ. Cứ vô tri như vậy thì đầu ngươi sẽ mọc thành một vườn hoa đấy……]
Một nỗi sợ hãi tận tâm can đột ngột trào dâng từ linh hồn đang run rẩy của hắn khiến Seong-jin không nói nên lời trong giây lát.
[Có lẽ ngươi không biết. Phải đối mặt với linh hồn của hắn thì ngươi mới hiểu được.]
‘……’
[Đó… Là một con quái vật. Sao trên thế giới này có thể có một sự tồn tại như vậy chứ?]
‘Này, bảo là quái vật thì có chút……’
[Không phải quái vật thì là gì chứ? Ngươi thực sự nghĩ một người mà ta, Quỷ Vương vĩ đại của Gehenna, cũng không tài nào đong đếm nổi giới hạn, lại có thể là một con người bình thường ư?]
Tới mức đó sao?
Nhưng, không phải người đó tương đối tốt với chúng ta sao? Ông ấy đã cho ta lời khuyên và còn cứu Quỷ Vương……
Quỷ Vương khịt mũi.
[Hừ! Ngươi thực sự nghĩ con quái vật đó không biết ngươi là ai chắc? Nhưng tại sao hắn lại để cho ngươi, một ác linh đã cướp lấy cơ thể con trai hắn còn sống?]
‘Nói ta là ác linh thì hơi quá đáng đấy. Ta đã nguyền rủa ai chưa? Hãm hại ai chưa? Tùy tiện đoạt xá ai bao giờ chưa? Thế mà ngươi đã nói……?’
Ô? Ta là ác linh thật này.
Phớt lờ Seong-jin vừa đột nhiên giác ngộ, Quỷ Vương bắt đầu tuôn ra một tràng những lời hắn muốn nói.
[Đầu tiên, giả dụ như chúng ta không còn ở đó xem. Không phải cơ thể Morres sẽ chết sao? Nên cho dù có thấy khó chịu thì lúc này hắn sẽ để chúng ta sống! Tiếp theo, làm sao để tìm được linh hồn con trai thực sự của hắn? Không phải ác linh đã chiếm lấy cơ thể có lẽ sẽ biết rõ nhất sao? Không còn manh mối nào khác ngoài chúng ta cả! Nên hắn sẽ giữ chúng ta bên cạnh và để mắt đến chúng ta, không phải sao? Không phải sao? Vậy mà ngươi còn không biết nữa hả?]
‘Nào, bình tĩnh đi……’
Seong-jin không hoàn toàn thoải mái với sự ưu ái của Thánh hoàng. Nhưng cậu nghĩ, giữa hai người đã có một mối liên hệ cha-con thực sự dù chỉ trong giây lát.
Đương nhiên, cậu không nói lên suy nghĩ này cho Quỷ Vương. Cảm xúc hắn đã bùng nổ đến mức phát khóc rồi.
[Sợ quá. Người đó, đáng sợ quá……]
Trong khi an ủi Quỷ Vương đang khóc nấc lên, cỗ xe của Seong-jin đã tiến vào Cung điện Ngọc Trai.
Hoàng hôn đã buông xuống xung quanh cậu tự lúc nào.
Và tối hôm đó, một quan chức hành chính cùng Edith đã đến thông báo cho Seong-jin biết rằng, kể từ hôm nay, hạn chế đối với người tới thăm Cung điện Ngọc Trai sẽ được dỡ bỏ một phần.