Madame Justine quả đúng là một nhà thiết kế giỏi danh xứng với thực.
Sau khi đo đạc và chỉnh sửa đôi chút, Seong-jin đã thử đồ và thoáng ngạc nhiên vì bộ trang phục hoàn thiện trông khá ổn.
Nó được làm bằng chất liệu tỏa bảy sắc cầu vồng, mang họa tiết con bướm lớn và đính đá quý xa hoa.
Đủ mọi yếu tố kỳ dị đều tụ tập trên bộ trang phục ấy. Seong-jin đã nghĩ bản thân sẽ trông như tên pháp sư không gian khi mặc nó lên. Nhưng kết quả lại rất bình thường, thậm chí còn có phần thanh lịch, khiến cậu phải há hốc miệng kinh ngạc.
Madame Justine dùng quạt gấp che miệng khẽ cười.
“Hô hô hô. Đều là vì điện hạ mang gương mặt hợp với mọi loại thiết kế táo bạo đó ạ.”
Hóa ra gương mặt chính là mảnh ghép cuối cùng của thời trang sao?
Khi cậu đang chiêm ngưỡng ngoại hình bản thân lần nữa, Madame nhẹ nhàng tiến đến và vừa chỉnh những chiếc ghim tạm trên bộ phục trang, vừa nói.
“Việc điện hạ chưa đặt lễ phục có lẽ là may. Vì lỡ có đặt thì thần cũng phải làm lại hết.”
“...Lễ phục?”
Trong phòng Morres đã có cả đống quần áo rồi, còn phải đặt thêm nữa?
“Phải. Người cần ít nhất năm bộ trang phục cho dịp lễ sinh nhật. Nhiều vị công tử thế gia còn phải đặt hơn mười bộ nữa cơ. Họ sắp càn quét hết các mẫu thiết kế mới nhất rồi.”
“Mười bộ……”
“Như vậy vẫn là tiết kiệm so với những sự kiện hoàng gia ở các nước khác đấy ạ. Vì hoàng thất nước ta thường thích thiết kế trang nhã, gọn gàng, mà lượng trang phục đặt cũng ít nên rất hiếm khi xảy ra chuyện trùng thiết kế.”
Nếu ai đó vô tình mặc trúng trang phục tương tự với lễ phục của hoàng thất thì suốt một thời gian dài về sau sẽ bị chỉ trích là ngạo mạn, vô phép.
“Bởi thế nên có nơi phải dự trù tới hàng chục mẫu thiết kế. Lỡ chẳng may trang phục riêng đã sản xuất mà bị trùng với thiết kế của hoàng thất thì có khi còn phải bỏ hết đấy ạ.”
Do đó, những người đóng vai trò chủ trì lễ hội là hoàng thất nên mang cho mình một đức tính tốt là quyết định lễ phục của bản thân thật sớm.
“Chỉ còn chưa đầy một tháng rưỡi nữa là đến yến tiệc sinh nhật. Cũng khá muộn rồi, người nên may sẵn trang phục dạ tiệc ở đây luôn đi.”
Phạch, phạch. Madame Justine mạnh tay giật thẳng cổ áo, nhìn Seong-jin từ trên xuống dưới rồi khịt mũi hài lòng.
“Hừm, bộ trang phục này, qua tay thần trông khác hẳn nhỉ? Nếu chỉ cử nhân viên đến Cung điện Ngọc Trai thì dù họ có phối hợp ăn ý tới mấy cũng không khiến nó hoàn mỹ như vậy được đâu.”
“Nếu không tin tưởng nhân viên của mình đến thế, sao ngươi không tự đến Cung điện Ngọc Trai?”
“Bởi vì thần không thể bước vào hoàng cung.”
“......?”
Trước khi cậu kịp hỏi thêm gì, Madame Justine đã đặt tay lên vai Seong-jin và nhoẻn miệng cười.
“Nào, giờ ta cùng xem lưng áo mẫu thử nhé?”
Và rồi, hắn nhẹ nhàng đẩy Seong-jin đến trước gương.
“......!”
Khoảnh khắc ấy, toàn thân Seong-jin nổi da gà.
Gì thế này?
Sao ta lại thấy khó chịu thế này?
Cảm giác như đang chạm vào thứ gì đó trống rỗng.
Một thứ đáng lẽ không nên tồn tại nơi đây……
Chợt nhận ra thân thể Seong-jin cứng ngắc lại, Madame Justine khựng nhìn xuống và ngay lập tức nhìn thấy vẻ không thoải mái của cậu. Hắn giật mình rụt tay và lùi lại một bước. Nụ cười thường trực lúc trước đã biến mất khỏi khuôn mặt hắn.
“......”
Seong-jin cũng sững người, im lặng trừng mắt nhìn Madame Justine. Cậu linh cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không rõ vì sao.
Nhưng nhìn vào ánh mắt thất thần của Justine, cậu tin chắc rằng hắn biết nguyên nhân.
Trong căn phòng chỉ còn lại sự im ắng lạnh tanh.
Cảm thấy bầu không khí bỗng trầm xuống, Claudia đang túc trực ngoài cửa bối rối gọi cậu.
“...Điện hạ?”
Hai người đã nhìn nhau chằm chằm như vậy bao lâu rồi?
Cuối cùng, Madame Justine đành phải mở miệng, phá vỡ bầu không khí im ắng. Giọng hắn giờ đây thật yếu ớt, vô lực.
“......Giác quan người… nhạy bén thật đấy.”
“......”
“Quả không hổ là huyết thống hoàng gia……”
Hắn ngập ngừng như muốn nói thêm điều gì, nhưng lời sắp thốt lên lại phải mím môi nuốt lại.
“......Thần sẽ mang mấy bản phác thảo thiết kế tới.”
Madame cụp mắt nhìn về phía khác rồi im lặng cúi đầu chào Seong-jin.
Đoạn, hắn quay người, vẫn bước chân thật nhẹ nhàng như trước, đi ra khỏi phòng VIP.
“Điện hạ? Có chuyện gì xảy ra sao?”
Claudia bối rối hỏi lại, nhưng Seong-jin đang mải hội ý với Quỷ Vương trong đầu nên chưa thể đáp lời cô.
‘......Này.’
[Hử?]
‘Lúc trước ngươi đã nói tên kia rất kỳ quái phải không? Chính xác là kỳ quái ở điểm nào?’
Nghe Seong-jin hỏi, Quỷ Vương ngần ngừ đôi chút rồi nói.
[Hừm, ta cũng không biết phải diễn tả thế nào. Ờ… Giải thích cụ thể ra thì khá khó, đại khái là cơ thể ấy có gì đó là lạ. Cảm giác như hắn ta cử động không bình thường. Giống như thể xác không ăn khớp với linh hồn, hoặc là thiếu sức sống chăng?]
‘......Là sao?’
[Ta đã nói là khó diễn tả rồi mà. Nói chung, ta có cảm giác hắn rất khác với người của thế giới này.]
‘Khác với mọi người của thế giới này?’
[Phải. Ta không biết tại sao, nhưng hắn có mùi của dị giới. Giống mùi ở… ở đâu nhỉ… À đúng rồi!]
Quỷ Vương lẩm bẩm một hồi rồi chợt hưng phấn thốt lên như mới nhận ra điều gì.
[Thường giới! Giống y như mùi nhân loại ở Thường giới vậy!]
Seong-jin sửng sốt khi nghe câu trả lời bất ngờ.
Thường giới.
Vị diện cao hơn một cấp so với những Ảnh giới như Trái đất Sigurd thứ 34 và Gehenna.
Là thế giới sở hữu một dòng năng lượng khổng lồ duy nhất chảy xuyên qua cả chiều không gian. Dòng chảy này giúp vị diện duy trì được độ ổn định cao nhất.
Theo Quỷ Vương, những Thường giới như vậy thường có hình thức chuẩn hóa. Nguyên nhân là do mọi quy luật của thế giới đều tuân theo cùng một dòng chảy.
Bởi lẽ biên độ biến đổi của những thế giới này cũng rất hẹp nên chúng có căn cơ kiên cố hơn hẳn vạn lần so với các Ảnh giới. Việc các vị diện khác mở cổng, xâm lăng những thế giới này là bất khả thi.
Nói cách khác, những thứ thuộc về Thường giới khó mà xuất hiện tại Ảnh giới hay Chánh giới được.
Nhưng làm sao một người thuộc về Thường giới lại có thể hiện thân tại Delcross?
“Hắn cũng không hoàn toàn là người của Thường giới. Linh hồn thuộc về Thường giới rất khác biệt, nhìn qua một chút là ta sẽ nhận ra được. Nhưng linh hồn tên đó lại không khác với những linh hồn ở Delcross là bao.”
Vì vậy nên Quỷ Vương mới nói là khó giải thích.
[Nhưng cơ thể hắn thì lại khác. Ta cảm nhận được một dòng chảy khổng lồ đang chi phối cơ thể ấy, giống như vật từ Thường giới vậy. Nguyên nhân khiến ta không thoải mái, cảm thấy hắn không ăn nhập gì với thế giới này cũng là vì thế.]
Chỉ nhìn thoáng qua, có lẽ sẽ thấy hắn không có điểm gì kỳ lạ.
Nhưng vật chất cấu thành và các quy luật chi phối cơ thể hắn lại không giống người bình thường nên chắc chắn sẽ có một vài điểm khác biệt lộ ra.
Tỷ như, trọng lượng cơ thể khác thường chẳng hạn.
Có khả năng hắn nặng hơn hoặc nhẹ hơn so với mọi người bình thường một chút.
“A, hóa ra là vậy……!”
Mãi đến lúc này, Seong-jin mới vỡ lẽ cảm giác khó chịu mà cậu thấy là từ đâu mà ra.
Nguyên do không phải cậu cảm nhận được thứ gì sâu xa, mà chỉ là giác quan cậu nhạy bén hơn người. Chút lực tác động lên cơ thể là đủ khiến cậu cảm nhận được trọng lượng đè lên vai mình không đúng rồi.
Một con người của Chánh giới nhưng lại sở hữu cơ thể đến từ Thường giới. Nếu vậy thì……
“Có khi nào, hắn cũng là kẻ nhập vào cơ thể người khác giống ta không?”
Seong-jin —kẻ đến từ Ảnh giới— lại hóa thân thành Morres — người thuộc về Chánh giới.
Mặc dù trạng huống có không giống lắm nhưng hai người đều có một điểm chung: đều là những linh hồn nhập vào thân xác một người từ thế giới khác.
Vậy thì, có lẽ điều tra Madame Justine sẽ giúp cậu thu thêm được manh mối về tình trạng hiện tại của bản thân chăng?
‘Nghĩ thì cũng có lý……’
Nhưng sao cậu lại cảm thấy không muốn làm theo ý nghĩ này?
Cậu có cảm giác như muốn ngay lập tức quên đi chuyện này vậy.
[Vậy giờ ngươi định làm gì? Đã ở đây rồi, có muốn đối chất với hắn luôn không?]
Quỷ Vương hỏi, nhưng Seong-jin suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
Hiện tại, bên cạnh Seong-jin còn có các hiệp sĩ đi theo hộ tống. Không phải lúc cậu nên vồ lấy Madame và hỏi hắn chuyện liên quan đến chiều không gian khác.
Hơn nữa, người đầu tiên giới thiệu Salon de Mercy cho Seong-jin chính là cặp song sinh. Rất có thể chúng đã biết về Madame.
Nếu cặp song sinh biết thì chẳng phải Thánh hoàng cũng đã biết rồi sao? Cậu có thực sự cần thiết phải ra tay và quấy cho cục diện rối rắm lên không?
[Thật sao? Ngươi đã quyết vậy thì theo ý ngươi đi.]
Linh hồn Quỷ Vương hơn run lên như đang duỗi người. Sau đó, hắn tiếp tục nói.
[Nhân tiện, hình như từ ngày trở thành hoàng tử, ngươi bắt đầu nghĩ nhiều hơn thì phải. Đáng lẽ với tính khí thường ngày của ngươi thì phải mặc trời kệ đất mà xông tới đào tung lên chứ.]
‘......Hử?’
[Ngươi đâu thể cưỡng lại được sự tò mò?]
‘......’
Đúng là vậy.
A, khó chịu quá. Ta muốn về Cung điện Ngọc Trai, muốn vung Kẹp Hạt Dẻ.
Madame Justine vừa rời đi như trốn tránh cậu, một lát sau đã trở lại phòng VIP với vẻ mặt như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Trên tay hắn ôm một đống sách thiết kế.
Sau khi bày một loạt sách ra, Madame bắt đầu say mê giải thích ý tưởng thiết kế của mình. Đương nhiên, hắn vẫn giữ khoảng cách với Seong-jin.
“Nào, điện hạ. Người thấy mẫu này thế nào? Nét đưa xuống tinh sảo kết hợp với hoa văn góc cạnh truyền thống, trông rất thanh lịch phải không? Thần đặt cho nó cái tên là ‘Thanh kiếm của đấng chí cao’!”
“Nhìn mẫu này đi, điện hạ. Nó có tên là ‘Quang Huy Ánh Trăng’. Mẫu thiết kế này được lấy cảm hứng từ câu chuyện cổ tích về nàng tiên nữ mặt trăng đã thông cáo sự quật khởi của Đệ nhất Thánh hoàng. Những viên đá tỏa ánh bạc này đẹp quá đi mất, người có nghĩ thế không?”
Theo quan điểm của Seong-jin, đó đều là những hình vẽ bậy, không cách nào thẩm định được.
Cậu lừ thừ đáp qua loa cho có lệ, nhưng lạ thay, vẫn có người nào đó nhập tâm hoàn toàn được vào việc này.
“Thiết kế với chủ đề cách tân, dành cho sự kiện có quan khách nước ngoài……”
“A, đổ bóng chỗ này cần tối thêm chút nữa……”
“Hay lắm! Sự gò ép trong bố cục này thật tinh tế làm sao……”
Claudia. Cô ấy thực sự thích mấy thứ này sao?
“Cô tên Claudia nhỉ? Cuối cùng cũng có một người hiểu được tôi! Sao trong hiệp sĩ đoàn lại có người sở hữu con mắt thẩm mỹ tuyệt vời đến nhường ấy chứ?”
“Hehe! Trông thế này thôi, nhưng tôi từng nghiên cứu văn hóa Brittany để ra nước ngoài du học đó.”
“Ồ! Chẳng trách.”
“Hehe.”
Sau một hồi thảo luận sôi nổi, hai người đã nhanh chóng chọn ra năm bộ lễ phục. Seong-jin hoàn toàn không có cơ hội can thiệp vào.
Cuối cùng, khi hai người hỏi quyết định cuối cùng của cậu, cậu chỉ xua tay ra hiệu họ muốn làm thế nào thì làm.
Trang phục nào chẳng là trang phục, cần gì phải chọn?
Nhờ có Claudia nên ta đã tiết kiệm được bao nhiêu thời gian rồi. Nhanh nhanh quay về luyện tập thôi.
Nghĩ tới đây, Seong-jin ngay lập tức đứng dậy.
“Điện hạ.”
Khi tiễn cậu tới cửa Salon de Mercy, Madame Justine bỗng thận trọng tiến lại gần và mở miệng.
“Thần khó lòng giải thích chi tiết cho người ngay lúc này. Nhưng thề có thần linh, thần xin cam đoan với người một điều.”
Madame hạ thấp người hơn một chút và khẽ thì thầm vào tai Seong-jin.
“Điện hạ. Thần từ lâu đã là người của bệ hạ rồi. Xin người hãy tin vào những lời này.”
“.......”
Seong-jin im lặng trừng trừng nhìn Madame Justine.
[Nhịp tim hắn ổn định nhỉ? Không giống như đang nói dối.]
Quỷ Vương bên cạnh khẽ nhận xét.
Đúng như lời hắn nói, Seong-jin cũng cảm nhận được sự chân thành từ vẻ nghiêm túc của Madame Justine.
Nhưng……
“Ngươi không thể vào hoàng cung là vì ý chỉ của cha ta đúng không?”
“......”
“Vậy thì được. Chí ít ta sẽ tin rằng ngươi đang nằm trong tay phụ hoàng.”
Rắc. Nụ cười cứng ngắc trên khuôn mặt Justine tức khắc hơi méo đi.
Seong-jin nhìn chằm chằm một lúc vào khuôn mặt đơ cứng của hắn, rồi thầm khịt mũi và bước vào xe ngựa.
Phải. Đâu thể tin răm rắp chỉ vì hắn tỏ ra phục tùng được.
Trực giác đã luôn căng thẳng kể từ lần đầu gặp Madame Justine, lúc này cũng inh ỏi cảnh báo cậu phải cẩn trọng hắn.
***
Hôm nay, Claudia Bowling rất phấn khích.
Đã lâu lắm rồi cô mới lại được rời cung xuống phố. Gần đây, do phải huấn luyện nhiều hơn, cộng thêm việc tăng cường canh gác cung điện nên kể cả những ngày nghỉ, cô cũng phải lo toan chuyện trong ký túc.
Ngoài ra, những thiết kế chất lượng cao được thấy ở Salon de Mercy cũng hoàn toàn đáp ứng lòng yêu cái đẹp mà cô đã quên mất tự khi nào.
Sẽ thật tuyệt nếu được thấy Hoàng tử Morres mặc những bộ lễ phục hoàn toàn hợp gu thẩm mỹ của cô!
Dù có Maria bên cạnh xét nét, nhưng Claudia vẫn không thể ngăn được khóe miệng mình thỉnh thoảng nhếch lên cười.
“Hehehe.”
Nếu những tiền bối khác nghe được suy nghĩ này thì hẳn sẽ rất sốc, nhưng Claudia mới trở thành hiệp sĩ chính thức chưa lâu, nên thực ra cô không ghét Tam Hoàng tử chút nào.
Mặc cho những tin đồn trước kia, hoàng tử mà cô nhìn thấy là một kiếm sĩ thiên tài siêng năng hiếm có. Cậu giảm cân trong nháy mắt và mang diện mạo như một hoàng tử từ truyện cổ tích bước ra.
‘Đôi khi còn tỏa ra phong thái rất đỗi kỳ lạ, không hợp lứa tuổi nữa……’
Không hề hay biết đến suy nghĩ lúc này của cô, hoàng tử trẻ chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt trầm muộn thường ngày.
Cỗ xe của họ không thể băng băng trên đường mà phải liên tục dừng lại. Càng về chiều, lượng người trên phố càng đông thêm.
“Có lẽ sẽ mất khá nhiều thời gian để về đến Cung điện Ngọc Trai. Thần nghĩ về tối đường sẽ bớt đông hơn một chút.”
Thấy Maria sốt ruột nhìn ra ngoài, Hoàng tử Morres chợt mở miệng nói một lời bất ngờ.
“Dù gì cũng muộn rồi, sao ta không ăn xong rồi hẵng về nhỉ?”
“Dạ?”
“Ta nghĩ ăn trước rồi thong thả về sẽ tiết kiệm nhiều thời gian hơn. Hai người muốn ăn gì?”
Khoảnh khắc đó, danh sách hàng loạt nhà hàng nức tiếng chợt hiện lên trong tâm trí Claudia, bao hàm cả những nhà hàng cao cấp mà mức lương của một hiệp sĩ quèn như cô thường không tài nào chi trả nổi.
“Đắt… Đắt một chút có sao không, điện hạ?”
Nghe cô run run hỏi, hoàng tử gật đầu.
“Cô muốn đi đâu, ăn gì cũng được. Ta mua.”
Oa! Điện hạ tuyệt vời nhất!
Tuy nhiên, sự phấn khích của Claudia không kéo dài được lâu.
Vấn đề nảy sinh do một đám người Brittany đã tới nhà hàng nơi ba người chọn và dùng tiếng Brittany buông lời tục tĩu.
“......heo con… vô lại… Thánh hoàng……”
“......lố bịch… hổ thẹn… Delcross……”
Claudia từng có một thời chuẩn bị đi du học Brittany nên có thể hiểu được đại khái. Rõ ràng mấy người đó đang bàn tán về Hoàng tử Morres! Ngài ấy từng bị gọi là kẻ vô lại.
Claudia bồn chồn liếc nhìn cậu, nhưng hoàng tử chỉ lãnh đạm đưa miếng thịt nhỏ lên miệng.
‘Chà, làm gì có chuyện hoàng tử lại biết tiếng Brittany……’
Không biết nên chuyện này là may hay không may. Ngay lúc Claudia định nhịn cục tức mà ăn tiếp thì…
“......con ả….. xuất thân bần hèn…..”
“......khố rách áo ôm…… rẻ mạt……”
“......gái bán dâm……”
Mấy tên vô lại này, giờ còn nói xấu cả Công chúa Amelia!
Nghe được những lời đàm tiếu hết sức quá đáng, sắc mặt Claudia đã tái lại càng tái hơn.
Kẹttt.
Đột nhiên, hoàng tử Morres đứng phắt dậy và đẩy ghế ra. Giật mình, Claudia ngước lên nhìn vào mặt cậu một lúc.
Cậu đang nghe răng cười, với vẻ mặt hung tợn hơn bao giờ hết!
Sau đó, hoàng tử Morres sải những bước dài đến gần nhóm người Brittany rồi cất tiếng mắng bằng tiếng Brittany cực kỳ trôi chảy.
“Đằng kia. Thử sủa thêm một câu nữa xem, lũ khốn kiếp.”