Khi cơ thể đã có dấu hiệu hồi phục rồi thì tình trạng của cậu cải thiện rất nhanh. Bữa ăn chuyển từ cháo sang đồ ăn bình thường, và phạm vi vận động cũng dần tăng lên.
Trong lúc này, Seong-jin thường dành thời gian tập nhiều bài thể dục ở trong phòng.
Cậu nóng lòng muốn chạy ra ngoài và tập cường độ cao ngay lập tức, nhưng xét lại thì điều đó là không thể, vì vừa nằm liệt giường do bệnh xong nên thể lực của cậu rất nhanh cạn kiệt.
‘Với cả nếu vận động quá mạnh lúc này thì có khi cái khớp của ta sẽ đi đời mất…’
Mới tập bài thể dục quốc gia có một lần thôi mà đầu gối cậu đã run lên bần bật.
Tập thể dục đứng mà đã chật vật thế này rồi thì lúc mang cái thân xác béo phì này đi chạy bộ, sụn khớp của cậu sẽ mòn đi mất.
Không biết quanh đây có hồ bơi không nhỉ? Cậu muốn lấy luyện tập làm liệu pháp phục hồi chức năng.
Thấy cậu đang vụng về vung tay vung chân trong khi nằm dựa trên giường để tránh gây căng thẳng cho cơ thể, Quỷ Vương thốt ra vài câu an ủi vô nghĩa.
[Chà, tốt hơn trước rồi đấy chứ? Ta nghĩ là đường nét khuôn mặt của ngươi rõ hơn một chút rồi nè.]
Nhìn vào gương, một cậu bé tóc vàng to xác đang nhìn lại cậu với gương mặt đờ đẫn.
Mái tóc vàng ám chút xám với đôi mắt hơi dữ dằn trông cực kỳ giống với hoàng phi Lizabeth.
Dù mập mạp nhưng cậu dường như khá cao so với một cậu bé 15 tuổi, mà, đây chỉ phỏng đoán đơn thuần thôi vì cậu không rõ lắm về chiều cao trung bình của người ở nơi này.
‘Ta không thấy thay đổi chút nào cả. Không phải chỉ là chỗ sưng có xẹp đi đôi chút thôi sao?’
[Ngươi nên giữ thái độ tích cực để tăng động lực cho mình chứ? Biết đâu được nhỉ? Cứ tiếp tục cố gắng thì có khi ngươi sẽ biến hóa từ một con heo thành một mỹ nam vô song cũng không biết chừng. Nào, cố lên!]
Cái tên khốn kiếp, sao hắn không tiêu tùng luôn đi cho rồi. Seong-jin lắc đầu và tiếp tục bài tập đơn giản của mình.
***
Nơi Seong-jin đang ở hiện tại là một tòa nhà màu ngà khang trang mang tên ‘Cung điện Ngọc Trai’.
Nhìn từ ngoài vào, trông nó tinh tế, giản đơn và gọn gàng, nhưng quan sát gần hơn sẽ thấy tòa cung điện xinh đẹp được trang hoàng lộng lẫy nguy nga đến mọi ngóc ngách.
Nghe nói Đệ nhất Hoàng phi đã đặc biệt xây nên công trình này cho Morres, nên hẳn phải có không biết bao nhiêu tâm huyết đã được đổ vào đây.
Dù quy mô không lớn nhưng cung điện có đủ mọi tiện nghi dành cho việc học tập và hoạt động xã hội của hoàng tử, bao gồm phòng ngủ xa hoa, một thư viện riêng, sân tập cá nhân, nhà kính riêng và cả một phòng tiệc chuyên biệt. Seong-jin định sẽ sớm ghé thăm sân tập và thư viện.
Tuy nhiên, sau vài ngày quan sát trong lúc rèn luyện thể chất cơ bản, Seong-jin nhận ra rằng Cung điện Ngọc Trai là một nơi khá kỳ lạ.
Đầu tiên, trong số những người thường trú hoặc ghé thăm Cung điện Ngọc Trai, không có một ai sở hữu thần lực.
Đây thực sự là chuyện ly kỳ. Toàn bộ hoàng cung tràn ngập năng lượng thiêng liêng, nhưng nguồn gốc của thứ năng lượng đó ở đâu thì lại chẳng thấy.
‘Rõ ràng là Quỷ Vương nói có thần lực tỏa kín khu vực xung quanh đây đến nỗi hắn không thể tùy tiện thoát ra khỏi cơ thể này mà nhỉ…’
Nhưng, từ lúc nhập vào thân xác này, Seong-jin chưa từng gặp một ai có thần lực.
Cả cơ thể của Morres cũng không ngoại lệ. Mặc dù hoàng đế đương nhiệm, Nathaniel, mang trong mình một lượng thần lực dồi dào chưa từng có, nhưng thật đáng tiếc là Morres, đứa con trai mang đầy tham vọng của Đệ nhất Hoàng phi, lại bẩm sinh không sở hữu thần lực.
Chà, vậy cũng khá may cho cả Seong-jin và Quỷ Vương. Nếu cơ thể Morres mà có dù chỉ một chút xíu thần lực thì Quỷ Vương đã tiêu tùng từ lúc nhập vào cơ thể này rồi.
‘…Tiếc thật đấy. Nếu có thì ta đã đuổi quách ngươi đi được rồi.’
[Đồ khốn! Ngươi tưởng là mình sẽ không sao chắc? Đừng quên ngươi chính là linh hồn tà ác đã tùy tiện nhập vào cơ thể của hoàng tử! Lỡ mà bị thần quan phát hiện ra ấy, thì ngươi sẽ bị trừ tà ngay tại chỗ, biết không?]
Có thể sẽ có đôi chút rắc rối.
Dẫu sao thì, Thánh Đế quốc Delcross có thiết chế xã hội thần quyền mạnh mẽ, mang ảnh hưởng rộng khắp toàn châu lục. Có nghĩa là, trên lục địa đâu đâu cũng có dấu chân của những người mang thần lực.
Nhưng rốt cuộc tại sao lại chỉ có những người bình thường không sở hữu thần lực trong Cung điện Ngọc Trai? Thật sự chỉ là trùng hợp?
Hoàng tử quý giá vừa trải qua một hồi thập tử nhất sinh, thế mà lại không thấy bóng dáng một thần quan nào cả, quả thực là kỳ lạ.
Quỷ Vương cẩn thận suy đoán.
[Có thể là do Morres ban đầu không có thần lực chăng?]
‘Có hay không có thì liên quan gì?’
[Nghĩ đến danh tiếng của cậu ta xem. Là con trai của Thánh Hoàng, nhưng lại không có thần lực. Với tính khí đó, cậu ta có lẽ không chịu nổi khi nhìn người khác sử dụng thần lực ngay trước mặt mình. Chắc hẳn phải thấy tự ti đến phát điên.]
Cũng có lý, nhưng liệu chuyện chỉ có thế thôi không?
[Ài, cứ coi như là vậy đi. Như thế không tốt cho ta hay sao? Người có thần lực rất nhạy cảm với ma lực và ác linh. Không cần phải lo bị phát hiện là chuyện tốt còn gì?]
Khoan đã.
‘Nhưng cha của Morres là Thánh hoàng mà đúng không? Giam mình trong cung điện để tránh các thần quan thì được, nhưng làm sao có thể không chạm mặt cha mình suốt cả đời? Ngay trong cùng một hoàng cung?’
[…Trùm cuối, lại là cha của ngươi sao?]
Cảm thấy Quỷ Vương hơi run lên, Seong-jin thở dài.
Chịu. Chuyện gì đến thì đến thôi.
Thứ hai, người hầu trong Cung điện Ngọc Trai có gì đó kỳ lạ.
Cung điện Ngọc Trai vận hành với số lượng rất ít người hầu. Bao gồm cả số vệ binh tối thiểu, lượng người thường trú nơi đây chỉ đếm được trên đầu ngón tay, rất ít so với quy mô của tòa cung điện.
Một thiếp thân thị nữ, hai hầu nữ, một y sĩ, một đầu bếp và một quan chức hành chính cấp thấp.
Đến cả Hoàng phi Lizabeth, người thường xuyên đến thăm Seong-jin, còn phải mang theo hơn 20 người hầu và vệ binh cơ mà nhỉ.
Hơn nữa, những người hầu ít ỏi này dường như không hề tầm thường.
Ví dụ điển hình chính là cô thị nữ duy nhất, Edith.
Là một cô gái trẻ với mái tóc cắt ngắn và khuôn mặt nhã nhặn, nhưng cô lại đi quanh cung điện với vẻ mặt buồn chán chẳng ăn nhập gì với vị thế là một hầu nữ trong hoàng cung.
Mỗi lần, cô đều đến phòng Seong-jin một mình nên ban đầu cậu còn tưởng cô đã phải gian khổ rất nhiều khi làm việc trong môi trường tệ như vậy ở độ tuổi còn trẻ.
Dù có là nơi không tồn tại luật lao động thì cũng phải đảm bảo lượng nhân công theo ca tối thiểu mới đúng chứ?
Nhưng, người phụ nữ này lại không phải một người bình thường.
Chỉ cần Seong-jin hơi gây ra tiếng động dù là nhỏ nhất thì cô sẽ phi như tên bắn vào phòng, cô còn có thể một mình mang theo cả đống đồ ăn nữa.
Cậu đã rất sốc khi thấy cô dùng cánh tay mảnh khảnh của mình nhấc bổng cái thân xác to kềnh của Morres lên và đề nghị thay tấm ga trải giường ám mồ hôi trong lúc cậu nằm đừ ở đó. Ban đầu cậu còn nghi cô là sát thủ giả danh làm thị nữ.
Trực giác của Thợ săn được tôi luyện qua hàng chục năm chiến đấu với quái vật nói lên với cậu rằng:
Có lẽ người phụ nữ này có thể đánh ngang cơ với kha khá hiệp sĩ.
Cậu đã tưởng rằng tất cả mọi người sinh ra ở nơi này đều như thế, nhưng không phải vậy. Đệ nhất Hoàng phi chẳng hạn, cô chỉ là một người phụ nữ quý tộc bình thường được nuôi dưỡng trong nhà kính mà thôi, cả những người hầu cô mang theo cũng thế. Mặc dù họ là những chuyên gia nội trợ đầy điêu luyện, nhưng tất cả đều chỉ là những người phụ nữ bình thường với cơ thể bình thường.
Tại sao thị nữ của Morres lại đặc biệt như vậy?
“Edith, sao Edith mạnh thế?”
Chà, tò mò thì cứ hỏi thẳng đương sự thôi.
Edith đang kéo rèm cửa thông gió nhanh chóng cúi đầu trả lời câu hỏi của Seong-jin.
“Thưa điện hạ. Bởi vì thần là một người dùng aura.”
Có lẽ vì ảnh hưởng mạnh mẽ của hoàng phi nên cô vẫn giữ phong thái tương đối là lịch sự ngay cả khi đứng trước mặt tên hoàng tử cặn bã khét tiếng.
Rất chuyên nghiệp, rất công tư phân minh.
[Cô ta vừa nghĩ, ‘Tên hoàng tử lợn này sao mà mới sáng sớm mà đã làm phiền người khác vậy?’]
Đương nhiên, đó chỉ là vô nghĩa vì có một tên lắm lời ưa chuyện phiếm là Quỷ Vương đang ở bên cạnh cậu.
Bất giác cảm thấy hơi ngượng ngùng, Seong-jin ho nhẹ.
“Hửm, người dùng aura sao?”
“Vâng, thưa điện hạ. ‘Aura’ là thứ năng lượng cấu thành nên sự sống trải rộng khắp thế gian này. Những người có chủ ý thu thập aura vào cơ thể và sử dụng nó được gọi là ‘người dùng aura’.”
Nhờ vào cái cớ là ký ức của cậu có vấn đề nên Edith dễ dàng giảng giải không chút nghi ngờ dù Seong-jin hỏi một câu rất cơ bản.
“Trải qua huấn luyện căn bản về aura và được công nhận là một người dùng aura đạt chuẩn thì sẽ đủ điều kiện dự thi sát hạch vào Vệ đoàn Hoàng gia.”
“Ồ, thế có nghĩa là Edith cũng…?”
“Vâng. Ban đầu thần đã đến hoàng cung với tư cách là một cận vệ xin gia nhập Vệ đoàn Hoàng gia.”
“Cận vệ? Giống như hiệp sĩ học nghề sao?”
Seong-jin càng thêm bối rối.
Sao một hiệp sĩ xuất sắc đầy triển vọng lại lạc vào Cung điện Ngọc Trai làm hầu nữ thế này?
“Ừm, thì…”
Edith cẩn thận liếc nhìn Seong-jin rồi tiếp tục giải thích.
“Chẳng là, điện hạ, trong quá khứ, có chút… thô bạo với người hầu…”
Tóm tắt là, khi cái thói ngang tàng của Morres càng lúc càng trầm trọng, thương tích và nỗi bất bình của người hầu chồng chất.
Đệ nhất Hoàng phi đã gắng sức kiểm soát, nhưng gần như ngày nào cũng có người bị thương nên không thể ém nhẹm được mãi.
Và tin tức cuối cùng cũng đến tai Thánh hoàng.
-Nếu không kiểm soát được thằng bé thì cứ thuê người mà nó không thể động vào thôi.
Thánh hoàng lập tức điều chuyển nhiều người hầu của Cung điện Ngọc Trai sang các cung điện khác rồi tuyển một số ít người hầu mới được trả lương cao trong cung điện.
Anh hứa sẽ ban lương hậu hĩnh cho những người có kỹ năng cấp cận vệ hoặc cao hơn và có khả năng vận dụng thành thạo aura trong cơ thể.
Ban đầu, mọi người đều nghĩ sẽ không có ứng viên nào cả. Dù lương có cao tới đâu thì làm sao những gương mặt mới, mang theo hoài bão trở thành những hiệp sĩ hoàng gia danh tiếng lẫy lừng đến hoàng đô, lại chịu đi làm thị nữ, gia nhân chứ.
Nhưng không hề sốt sắng, Thánh hoàng nói.
-Ít nhất phải có một người như vậy.
Và ngạc nhiên chưa, luôn luôn có những ngoại lệ!
Đúng vào khoảng thời gian này, có cô nàng Edith vừa mới đến hoàng đô. Cô quyết định sẽ đi đâu đó đầu quân, nhưng lại không có người thân thích và chỉ có độc một tài năng duy nhất là sử dụng aura.
“Thần đã làm bài thi sát hạch, nhưng mà, nghĩ đến việc phải bắt đầu từ tận dưới đáy hiệp sĩ đoàn thì lại thấy hơi nản lòng.”
“…”
Thế là, hầu nữ mạnh nhất, người có thể bắt cái đĩa đang bay với phản xạ thần sầu, dễ dàng né vũ khí vung đến, và điêu luyện róc xương cá bằng con dao thấm aura, đã ra đời.
Càng nghe lời giải thích của Edith, Seong-jin càng bối rối hơn.
‘Chuyện cứ sai sai ở đâu thế nhỉ?’
[Ta cũng chịu…]
Phá phách được đến độ chỉ hầu nữ biết dùng aura điêu luyện mới chịu nổi thì Morres quả là một tên bất hảo. Mà vị Thánh hoàng nảy ra được cái ý tưởng thuê người dùng aura để thay cho gia nhân dường như cũng không hề bình thường.
Đương nhiên, kẻ bất bình thường nhất chính là Edith, người đã cắn câu và trở thành một thiếp thân thị nữ.
“…Điện hạ.”
Chợt, Edith ngước nhìn Seong-jin và nghiêng đầu hỏi.
“Người có ổn không?”
“Ý cô là sao?”
“Trước kia cứ mỗi lần chỉ thoáng nghe đến aura thôi là người sẽ nổi giận và…”
“Nổi giận và?”
“Và sẽ ném đồ lung tung.”
“…”
Càng nghe nhiều về Morres, Seong-jin càng thấy cậu ta quả thực là một tên cặn bã. Sao lại ném đồ vì chuyện nhỏ nhặt như vậy? Cậu ta là trẻ con hay sao?
Seong-jin hết mở miệng rồi lại ngậm miệng không biết phải nói gì.
“…Xin lỗi.”
Nghe cậu đáp, mắt Edith mở to như bất ngờ. Có lẽ cô không nghĩ sẽ nhận được lời xin lỗi.
Rồi, cô nhẹ mỉm cười và cúi đầu.
“Không sao đâu, điện hạ. Bắt đĩa bay thực ra cũng khá vui.”
“…”
Seong-jin nhìn Edith đang ngoan ngoãn cúi đầu với ánh mắt có chút thương hại rồi nói với Quỷ Vương.
‘Cô ấy có hơi kỳ lạ nhỉ?”
[Ta cũng nghĩ vậy.]
Cơ mà, cái ‘aura’ kia…
Seong-jin trầm ngâm nghĩ.
Gặp phải những khái niệm bước ra từ tiểu thuyết giả tưởng như aura và thần lực khiến cậu phải một lần nữa nhận ra rằng mình đang ở một thế giới khác.
Dĩ nhiên, thế giới nơi Seong-jin từng sống, nơi cổng quỷ mở ra và nhân loại phải chiến đấu với quái vật, cũng dị thường không kém, nhưng ít nhất thứ sức mạnh được sử dụng trong cuộc chiến hồi đó khá trực quan và dễ thấy.
Đúng là thợ săn có hấp thụ tinh chất quái vật, nhưng họ chỉ mạnh hơn về mặt thể chất mà thôi. Những siêu năng lực gia hiếm có cũng chỉ tác động vật lý thông qua khả năng điều khiển từ xa.
Quái vật cũng vậy. Mặc dù một vài cá thể có thể dùng chất dễ cháy để tỏa ra nhiệt lượng cao hay sở hữu độc tố ăn mòn, nhưng hầu hết chúng đều là những sinh vật tàn bạo cậy vào sức mạnh thể chất để nghiền nát kẻ thù.
Thế nên, trước khi thấy Quỷ Vương toan thiêu linh hồn bằng ‘Ngọn lửa Gehenna’, Seong-jin không tài nào tưởng tượng được những sức mạnh vô hình như vậy có tồn tại.
[Bởi vì Trái Đất Sigurd thứ 34 của các ngươi chỉ là một chiều không gian cấp thấp đấy. Việc các ngươi thấy lạ lẫm với những thứ sức mạnh như thế chính là bằng chứng cho thấy nơi đó là một thế giới thấp kém mà aura, ma thuật và thần lực không được phép tồn tại.]
‘Ngươi nói cái gì ‘thấp kém’ cơ, làm ta hơi bực mình đấy. Sao không đả động gì đến Gehenna. Ngươi nói đó cũng là một chiều không gian cấp thấp giống như vậy mà.’
[Ngươi nghĩ cứ là hạ giới thì sẽ giống nhau hết sao? Gehenna hơi khác một chút đó! Ngay thời khắc trọng đại sắp đạt được một bước nhảy vọt lớn thì lại bị đám các ngươi liều chết phá đám…]
‘Ngươi nói cái gì?’
Nhận thấy ánh mắt gay gắt của Seong-jin, Quỷ Vương vội vàng đánh trống lảng.
[E hèm. Dù sao thì, những hạ giới thấp kém thường sẽ tồn tại hạn chế về năng lực tinh thần và những sức mạnh liên quan đến linh trí. Có vẻ như những khái niệm đó đều từ chánh giới truyền xuống, nhưng không có cách nào thực sự biểu hiện ra được.]
‘…’
[Nên là, đùng vơ quỷ giới Gehenna vào chung với những hạ giới như Trái Đất Sigurd thứ 34. Bởi vì chỉ còn một bước nữa thôi là nó đã tiến hóa thành một thường giới rồi.]
Seong-jin chớp mắt.
‘Thường giới’ lại là cái gì nữa?
[Cái tên này, lại đần cái mặt ra nữa rồi. Ôi cái đám người tiền sử ngu si. Các chiều không gian ấy, biết không? Nói rộng ra ấy hả? Người ta phân loại nó ra thành chánh giới, thường giới và hạ giới, ngươi hiểu chưa? Có thế mà cũng không biết?]
‘Sao ngươi lại gây sự với ta? Các chiều không gian được chia thành ba hay bốn loại thì cũng có quan trọng quái gì trong tình hình hiện tại của chúng ta không?’
Thấy Seong-jin nổi cơn điên, giọng nói của Quỷ Vương dần nhỏ lại.
[Có lẽ… cũng không quan trọng lắm…]
‘Vào lại điểm chính đi. Giờ thì làm sao ta dùng được aura?’
Giờ đây khi đã nhận ra được tiềm năng của sức mạnh mới, Seong-jin cảm thấy vô cùng hứng thú.
Cậu, người đã từng là một thợ săn đỉnh cao đạp gió rẽ sóng, nay lại bị mắc kẹt trong cái cơ thể thảm hại này.
Vì hình như trong thế giới này không có quái vật nên không thể lấy lại sức mạnh của thợ săn, vậy tại sao không thử một lựa chọn khác là trở thành một người dùng aura?
[Ta cũng không biết nhiều về thứ đó. Nói rồi, thế giới của chúng ta không giống với thế giới này. Để mà giải thích theo cách của nhân loại thì nó giống như sự khác biệt giữa thủy điện, nhiệt điện và năng lượng hạt nhân ấy. Thế giới này vận hành theo một cách khác hoàn toàn.]
Vậy là Quỷ Vương biết tuốt cũng có thứ hắn không biết.
Nghe vậy, Quỷ Vương khịt mũi.
[Hừ! Cứ làm như ngươi thì biết vậy. Ta là Quỷ Vương, là kẻ cai trị của cả một chiều không gian! Không cần những thứ như thế ta đã đủ mạnh rồi!]
Cái gã bị Seong-jin đập cho khóc nhè mà lại dám mạnh miệng thế đấy.
‘Thế Morres trước kia thì sao? Cậu ta có phải người dùng aura không?
Thần lực thì là bẩm sinh rồi nên đành chịu thôi, nhưng aura thì có thể học được đúng không?
Cậu không cảm nhận được bất kỳ năng lượng lạ nào trong cơ thể có vẻ giống như aura, nhưng một sức mạnh mà đến cả hiệp sĩ cận vệ và hầu nữ cũng có thể sử dụng thành thạo thì không lý nào lại quá hiếm có khó tìm được.
Song, năng lực của Morres rác rưởi vượt quá cả dự đoán của Seong-jin. Sau khi tương tác với linh hồn của Edith để thấy vài thông tin, Quỷ Vương thở dài.
[Hừm, có vẻ như thành tích luyện tập aura phụ thuộc rất nhiều vào tài năng. Có những người dù có cật lực luyện tập cũng không thể cảm nhận được chút aura nào, cũng có những kẻ được trời phú cho tài năng dị thường, từ nhỏ đã có thể dùng aura nhẹ nhàng như hít thở. Xui xẻo là Morres thuộc loại đầu tiên.]
Hoàng phi định dùng thứ niềm tin gì để biến tên này thành thái tử vậy?
Seong-jin thở dài.
‘… Thôi thì ít nhất ta cũng nên rèn luyện thể chất đã.’
[Đừng bỏ cuộc! Cuộc sống vốn dĩ không công bằng. Chiến đấu vì sự sống còn của chúng ta đi!]
‘Câm miệng!’
-------------------------------
Fanart Edith của Lune