Mặt trời đang dần lặn.
Nhưng trong giây phút màn đêm chuẩn bị thế chỗ hoàng hôn, thì bầu trời phía tây lúc này lại sáng hơn bao giờ hết. Bởi vì có một ngọn lửa khổng lồ đang dâng lên từ sườn núi mạn đông bắc, bao trùm toàn bộ thung lũng. Ngọn lửa ấy bùng lên từ ngôi làng đốt nương canh tác.
Enrique liếc nhìn lại.
“Hình như đã bắt đầu rồi.”
Nate lặng im nhìn vào cảnh tượng ấy. Đôi mắt anh nhìn xuyên qua bức màn ánh sáng rực rỡ như lễ hội.
Phía bên trên ngọn núi đang rực cháy, có những linh hồn. Những linh hồn trong suốt đang phất phơ bay vút lên trời cao.
Có lẽ một vài linh hồn đang chật vật giãy dụa trong cái chết đau đớn, trong khi những linh hồn khác lại đang kháng cự lại vì chưa thể buông bỏ những chấp trước cuộc đời họ. Nhưng trên góc độ của người quan sát từ xa, tất cả đều chỉ như đang nhảy múa mà thôi.
Hai người lập tức quay lại và vội bước trên lối mòn.
Khi tới cổng Asein, chào đón họ lại là cỗ quan tài quen thuộc.
Enrique lén nhìn Nate, nhưng Nate chỉ ngoan ngoãn bước vào quan tài và nằm xuống mà không nói một lời. Lúc này, kể cả có bị khiêng đi chôn xuống mộ luôn thì anh cũng sẽ nằm vào đây, bởi vì anh mệt muốn chết rồi.
Cách. Ngay khi nắp quan tài đóng lại, anh đã lập tức thiếp đi.
Khi họ tới cứ điểm của hội thì trời đã tối hẳn.
Nate được Enrique đỡ vào tòa nhà trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, ở đó, Aslan và Già Max đang đợi bồn chồn đứng đợi sẵn. Sắc mặt hai người đều tái nhợt đi. Aslan thậm chí còn chạy về phía anh, nắm lấy vạt áo choàng mà khóc.
Cậu bé đó không thể bỏ lại ngay cả một ông lão không thân thiết cho lắm, lại còn quan tâm đến một người chỉ mới gặp vài ngày như Nate. Anh thầm nghĩ cậu quả là có trái tim nhân hậu.
Trong lúc họ đang chìm trong bầu không khí hội ngộ đầy cảm động thì một tiếng cười chợt vang lên từ đại sảnh.
“Huhuhahaha! Chậm quá, cuối cùng người cũng tới rồi à?”
Một người đàn ông cao to lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn bước ra khỏi sảnh và nở nụ cười rạng rỡ. Hắn là Justin Asteros, một nhân lực quyền lực trong hội và là một trong số ít Kiếm Sư của lục địa.
“Kukuku, bệ hạ. Nghe bảo lần này người chật vật lắm. Cậu nhóc Aslan kia nói người đã phải…”
Không biết có chuyện gì vui mà người đàn ông nọ cứ vừa cười khùng khục vừa bước về phía họ. Nhưng chưa nói hết câu, hắn đã phải dừng lại khi Nate im lặng giơ tay về phía hắn.
Nhìn thấy những dải băng đẫm máu quấn quanh cổ tay Nate, đôi mắt người đàn ông mở to kinh ngạc. Bầu không khí vui vẻ trong sảnh trước đó chợt hóa lạnh lẽo.
“Justin.” Nate khẽ gọi tên hắn, làm người đàn ông bất giác run lên.
“Nếu còn dám làm trò này với ta một lần nữa, thì từ giờ trở đi ta sẽ áp thuế suất 30% vô điều kiện với mọi mặt hàng của ngươi. Nghe rõ chưa?”
“Gì cơ?”
Justin mở to đôi mắt đến độ tưởng chừng như sắp lồi ra ngoài.
“Thuế suất 30%... Ê! Cái này rõ ràng là cướp giữa ban ngày rồi còn gì? Đến cả Asein cũng không làm trò như vậy đâu! Mà mặt hàng thần kinh doanh làm gì có hàng nhập, sao lại bị đánh thuế được?”
“Xu hướng thời trang mới nhất của Brittany thì sao? Chắc là ngươi không định nhập về đâu nhỉ?”
“Cái…”
Quai hàm Justin trễ xuống.
Xu hướng thời gian mà cũng tính vào hàng nhập khẩu á? Hà, tốt thôi! Người áp thuế thì thần tăng giá! Thần sẽ độn giá lên tận trời luôn! Người có biết khách hàng quan trọng nhất ở chỗ thần là ai không? Là vợ người đó!
Sau khi lảm nhảm một lúc, người đàn ông ngoan ngoãn rút lưỡi kiếm aura ra và cắt cùm tay đi.
Lách cách.
Nhìn đôi cùm tay bị gọn gàng cắt đứt rồi rơi xuống sàn, Aslan trầm trồ thốt lên một tiếng. Wow.
Gã đàn ông trông có vẻ cục mịch kia hóa ra lại là một người có kỹ năng rất xuất chúng.
Nate xoay xoay cổ tay sau khi được giải phóng khỏi chiếc cùm đã đeo suốt vài ngày vừa qua. Trong lúc đó, Justin nhìn anh một lúc rồi ngần ngừ hỏi.
“...Này, người không sao chứ?”
“......”
Hết cái cậu kia lại đến lão này, sao hôm nay bọn họ đều hành xử như vậy. Nếu cứ phải hỏi xem ta ổn không, thì thà rằng từ đầu đừng có đùa cái kiểu này đi!
Trước khi trở lại Delcross, Nate được báo cáo ngắn gọn về tình hình ở cứ điểm Asein và phương hướng giải quyết vụ việc lần này. Trong đó có cả cách xử trí hai người đã được anh cứu thoát khỏi ngôi làng đốt nương canh tác.
Già Max không có gia đình, cũng không có người quen thân, nên đã quyết định làm công việc trợ giúp những chuyện lặt vặt trong hội để kiếm sống.
Nghĩ đến việc cuối cùng cũng thoát khỏi bọn cướp đã kìm kẹp mình đến nửa đời người, khuôn mặt Già trông rạng rỡ hẳn lên. Già thậm chí còn không tìm đến món rượu yêu thích, có vẻ như những dòng thác thần lực liên tiếp trước đó còn có cả tác dụng giải trừ triệu chứng thèm rượu.
Còn Aslan thì có nhiều sự lựa chọn hơn.
“Đứa trẻ ấy rất có tài. Cậu ấy có tay nghề dược sư không chê vào đâu được, thậm chí còn sở hữu tài năng xuất sắc có thể tự mình giác ngộ được aura nữa.”
Mặc dù đã phải mưu sinh trong băng cướp từ khi còn nhỏ, nhưng cậu vẫn mang tâm tính ngay thẳng hiếm có. Nghe Nate bình tĩnh khen ngợi, khuôn mặt cậu bé tỏ vẻ mừng rơn.
“Lắng nghe ý nguyện của cậu bé đó và cung cấp càng nhiều sự hỗ trợ càng tốt. Ta nghĩ cho cậu ấy tiếp tục học để trở thành trợ lý của một dược sư nổi tiếng, hoặc viết thư giới thiệu cho làm cận vệ của một hiệp sĩ đầy triển vọng cũng được đấy.”
Tuy nhiên, khi nghe thấy những lời đó, lãnh đạo cứ điểm Asein lại khẽ mỉm cười và nhìn Aslan với ánh mắt kỳ lạ.
“Hừm, trong lúc chờ đợi người, thần đã được nghe cậu bạn nhỏ này nói vài điều thú vị.”
Nghi hoặc không rõ Justin định giở trò gì, Nate đưa mắt nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng Aslan đã bước lên trước với vẻ mặt căng thẳng.
Cậu bé tiến về phía Nate, cẩn thận quỳ một gối xuống và cúi đầu. Có vẻ như cậu đang bắt chước động tác của Enrique. Cái cúi đầu ấy vẫn còn chút gì đó vụng về, nhưng đã thể hiện được ra được phần nào sự trang nghiêm.
Giữ tư thế như vậy, cậu bé run run nói với Nate.
“Bart.. à không, Thánh hoàng bệ hạ. Từ giây phút này trở đi, thần xin nguyện được trở thành bề tôi của người.”
Từ phía bên cạnh, có tiếng Enrique khẽ thở dài.
“Lại một tên nhóc ngây thơ nữa……”
Mặc nhiên không biết bên cạnh có tiếng ai đó đang thở dài hay không, Aslan chỉ ngước nhìn lên Nate và thành tâm nói.
“Thần sẽ trui rèn kỹ năng của mình rồi tới Delcross. Thần muốn tham gia kỳ thi khảo nghiệm hiệp sĩ hoàng gia vào năm tới và trở thành hiệp sĩ trong đội cận vệ, ngày đêm bảo vệ và túc trực bên cạnh người. Thần sẽ nỗ lực hết mình để ước muốn đó trở thành sự thực.”
“......”
Nate thực sự sửng sốt trước những lời bất ngờ của Aslan. Vừa mới trốn thoát khỏi bọn cướp chưa được một ngày mà cậu ấy quyết định kế hoạch cuộc đời của mình rồi. Hơn nữa, chẳng phải lộ trình vạch ra cũng chi tiết đến lạ sao?
Dĩ nhiên, sẽ lại có ai đó ở bên cạnh xía vào.
“Hừm, thần hứa sẽ theo dõi kiếm thuật của cậu nhóc. Khảo nghiệm hiệp sĩ? Justin vĩ đại này sẽ đảm bảo cậu ấy vượt qua dễ dàng như trở bàn tay!”
Ha ha ha ha! Sau khi thoáng liếc qua vẻ dương dương tự đắc của gã lãnh đạo cứ điểm, Nate nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh của cậu bé đang ngước nhìn mình.
“Aslan, cậu vẫn còn trẻ. Đừng vội vàng tính trước mọi chuyện như vậy. Tuổi thơ không dài như cậu nghĩ đâu. Thời gian dành cho cậu đi lịch duyệt và tận hưởng những điều mà bản thân chưa từng trải qua là rất ngắn ngủi, sao không suy nghĩ cẩn thận thêm chút nữa rồi hẵng quyết định?”
Nhưng, Aslan lắc đầu.
“Không có bệ hạ thì ngày hôm nay, thần đã bỏ mạng trong tay đội trinh sát rồi. Mạng sống của thần giờ đây đã thuộc về bệ hạ. Vậy thì chẳng phải cống hiến hết phần đời còn lại cho người chính là điều thần nên làm sao?”
Cậu bé đã trải qua tuổi thơ phải tự lực cánh sinh trong một đám cướp. Còn chưa kịp thích nghi thì quân chinh phạt đã đến, và cậu lại phải một mình lặn lội qua biên giới Flandor. Dù đã sống rất cần cù, nhưng những ngày tháng ấy đối với cậu vẫn rất cô đơn.
Nhưng sau khi đi theo Nate trong vài ngày qua,
Aslan bỗng thấy một cảm giác rất trấn định mà trước nay cậu chưa từng cảm nhận được. Ngay cả trong tình thế bị truy đuổi vô cùng nguy cấp, cậu vẫn có thể vững tin và dựa dẫm vào một ai đó. Cậu bé không muốn một lần nữa đánh mất cái cảm giác an toàn và gắn kết ấy.
“Aslan.”
Nate mở miệng toan can ngăn cậu lại.
Nhưng trong khoảnh khắc, khuôn mặt cậu bé đang ngước lên nhìn anh chồng chéo lên diện mạo của một chàng trai trẻ trưởng thành. Nate ngay lập tức nhận ra đó chính là Alan vài năm sau.
Đúng như lời hứa năm nào, chàng trai khôi ngô chững chạc ấy đang khoác trên mình bộ đồng phục của đội cận vệ hoàng gia, nhưng bộ đồng phục của cậu giờ đây đã rách lỗ chỗ và thấm đẫm máu, tựa hồ vừa trải qua một trận chiến đầy cam go. Xung quanh cậu là những cận vệ hoàng gia khác, dường như chỉ còn là những cái xác đã lạnh.
Cậu đứng đó, chật vật chĩa thanh kiếm lên bầu trời xám đen, hướng đôi mắt nhìn thẳng vào một kẻ không rõ mặt và hét lớn.
—Giá như, giá như biết trước sẽ có ngày này, ta sẽ không bao giờ……!
Cảnh tượng trước mắt anh tức thì biến mất. Nhưng nhớ tới nỗi tuyệt vọng trong tiếng hét của chàng trai trẻ vừa rồi, Nate phải một lần nữa hỏi lại cậu bé.
“Cậu… sẽ không hối hận chứ?”
Tuy nhiên, trong mắt cậu bé lúc này chỉ có một niềm tin vững vàng hơn bao giờ hết.
“Vâng, thần sẽ không bao giờ hối hận.”
“......”
“...Liệu, có được không ạ?”
Đứng trước đôi mắt tha thiết như vậy, anh còn biết nói gì nữa đây?
“...Mong rằng ngày Delcross lại được chào đón một hiệp sĩ hoàng gia xuất sắc nữa sẽ sớm đến.”
Bần thần mất một lúc, Nate mới hắng giọng và đáp lại như vậy.
***
Tách, tách.
Nate mở mắt trong âm thanh những giọt nước đang tí tách nhỏ xuống. Nơi anh tỉnh dậy là hồ nước nhỏ nằm tận sâu bên trong hoàng cung.
Anh đứng dậy khỏi chiếc hồ và từ từ bước ra ngoài. Tấm áo choàng ướt sũng nước, nặng nề vướng xuống mặt hồ.
Một người phụ nữ trung niên dáng vẻ hiền lành cầm một chiếc khăn sạch tiến lại gần anh. Đó là nàng thủ lĩnh đáng tin cậy và trung thành của Thánh hiệp sĩ đoàn St. Aurelion.
“Tim người đã ngừng đập hai lần đấy, bệ hạ.”
Có lẽ nguyên nhân khuôn mặt cô ấy trông có phần tái nhợt là vì vậy. Hẳn là trong vài ngày qua, cô ấy đã phải khổ tâm rất nhiều. Vậy là đã có lý do phải mắng Francis rồi. Cậu ta luôn lo lắng cho thủ lĩnh của mình cơ mà.
“Cô vất vả rồi, Katrina.”
“Không hề gì đâu ạ. Người đã tìm được hoàng tử chưa?”
Nate chợt dừng chân khi vừa định bước ra khỏi hồ. Anh nhìn chằm chằm một lúc vào những giọt nước đang nhỏ xuống từ tóc và từ mép áo của mình, rồi gật đầu.
“Phải, ta đã tìm thấy đứa trẻ đó. Nó quyết định sống bên ngoài đế chế dưới danh phận một Klanos khác.”
“...Thần hiểu rồi.”
Biết tính Thánh hoàng, cô đã tưởng rằng anh sẽ ngay lập tức đưa con về nhà, nhưng có vẻ như chuyện không diễn ra suôn sẻ như dự tính. Quả nhiên, Nate cứ mãi đứng đó như trời trồng. Anh lấy một tay che mặt, thở dài và nói một câu bất ngờ.
“Sớm biết sẽ có ngày này thì ta đã không hận lão khốn Solomon đó đến vậy…”
Katrina bất giác hít một hơi. Bởi vì đây là lần đầu tiên Thánh hoàng nhắc tới hoàng đế tiền nhiệm.
Solomon Klein, thánh hoàng thứ 16 của Delcross, là một vị vua máu lạnh đã nắm trong tay điểm yếu chính trị của cả Giáo viện cùng Quốc hội, đồng thời khống chế hai tổ chức này.
Một người đàn ông chỉ cau mày ngồi nhấp rượu khi đứa con trai nhỏ đang nôn ra máu ngay trước mặt mình.
Thuở thiếu thời, Nate đã từng có một suy nghĩ khi nhìn vào Thánh hoàng tiền nhiệm. Đó là, suy cho cùng, chẳng phải mọi bất hạnh của anh và mẹ đều là do người đàn ông đó mà ra sao? Và chẳng phải chỉ cần giết được lão, thì mọi vấn đề đều đã được giải quyết rồi ư?
Nhưng khi lại nhận được ánh mắt tương tự từ chính đứa con của mình, những ký ức thuở nhỏ lại ùa về trong tâm trí Nate với một ý nghĩa hoàn toàn khác.
Dù con trai tỏ ra ngoan ngoãn trò chuyện cùng anh đến phút cuối, nhưng thỉnh thoảng, Kaien vẫn phóng tới anh một tia sát ý nhàn nhạt. Có lẽ cậu bé đã có ý nghĩ nên chớp thời cơ, giết anh rồi cao chạy xa bay, thay vì cả đời phải chịu sự giám sát của người quyền lực nhất lục địa này.
Lý do duy nhất khiến Kaien không làm vậy là vì cậu không tìm thấy bất kỳ sơ hở nào ở Nate.
Hơn nữa, thứ ác ý kỳ quái từ linh hồn mang đầy những vết nứt đen của cậu bé truyền đến vẫn còn hiện rõ trong tâm trí anh. Vừa tuôn rơi những giọt nước mắt đen đúa, linh hồn cậu vừa liên tục nguyền rủa anh.
—Ta nguyền rủa ngươi! Ta nguyền rủa ngươi! Mọi nỗi đau của ta đều là do ngươi gây ra!
—Ta sẽ ăn linh hồn của ngươi! Sẽ xé linh hồn ngươi thành từng mảnh và ăn sạch hết!
Kaien có thể nghe thấy linh hồn người khác nói, nhưng lại không thể nghe được tiếng linh hồn của chính mình, nên sẽ không bao giờ nhận ra được cảm xúc thật của bản thân.
“Katrina, trước mắt… có lẽ ta sẽ để cho đứa trẻ ấy tự do.”
Nàng chỉ huy hiệp sĩ chu đáo lặng im lắng nghe những lời anh nói.
“Nhưng lúc này đây ta vẫn không thể gạt hết nghi ngờ. Ta sợ một ngày, mình sẽ phải tự tay chém đứa trẻ đó.”
Nate không tin rằng Kaien sẽ ngoan ngoãn ở yên mãi, nhưng cũng không đành lòng đặt cấm chú có nguy cơ gây hại lên linh hồn cậu.
Linh hồn đang dần tan vỡ của đứa trẻ ấy liệu có thể phục hồi được không? Lỡ nó đạt tới giới hạn rồi sụp đổ thì sao? Anh phải làm sao nếu nó biến chất, trở thành một thứ gì đó hoàn toàn xấu xa?
“Ta đã thề sẽ không bao giờ chĩa kiếm vào con của ta nữa mà……”
Katrina lặng nhìn những giọt nước chảy xuống cằm anh một hồi, rồi mở chiếc chăn trên tay ra và quấn lên người anh.
“Bệ hạ.”
“......”
“Dù thế nào đi nữa, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.”
Giọng nói của cô thật kiên quyết, nhưng cũng thật nhẹ nhàng.
“Bệ hạ, người đã trao cho hoàng tử thứ bản thân mong muốn nhất mà.”
Mặc dù lời của cô hoàn toàn trái với dự cảm của anh, nhưng chất giọng kiên định ấy vẫn khiến anh muốn tin vào lời cô nói.
“...Ừ.”
Và đó là lý do anh luôn muốn trở thành một người giống như vị chỉ huy hiệp sĩ này với các con mình.