Tản mạn một chút về quá khứ đi.
Vào thời Nate còn trẻ, còn đang trên hành trình đi chu du, khám phá ẩm thực muôn nơi, có một khoảng thời gian anh rất mê những món hải sản. Sau khi dừng chân vài ngày tại một thành phố cảng có món tôm nổi tiếng, anh đã bắt gặp một ông lão có đôi mắt thâm quầng như sắp kéo tới tận cằm.
Lão tự giới thiệu mình là Người bảo hộ của Delcross và đang chiến đấu cật lực với những mối nguy hiểm liên tục giáng xuống vị diện mà lão đang bảo vệ.
—Ài…
Ngay cả vào lúc ấy, cậu bé đã sở hữu linh nhãn bẩm sinh và thần lực vượt trội, nên có thể nhận ra ngay ông lão kia không hề nói khoác. Lòng gửi một lời chia buồn sâu sắc tới ông lão, nhưng miệng Nate vẫn không dừng nhai con tôm chiên giòn rụm.
—Động lòng thật thì giúp ta một tay đi! Đừng có giả vờ!
—Ài…
—Cái tên thối tha này! Cậu tưởng ta làm chuyện này thì bản thân sẽ được lợi gì chắc? Nói cho cậu biết, vị diện mà cậu đang sống sắp bị hủy diệt tới nơi rồi!
Vấn đề lúc này không còn là có bị hủy diệt hay không nữa, mà là khi nào.
—Cuộc khủng hoảng đã ở ngay trước mắt rồi. Trong vòng một trăm năm nữa, không, ít nhất là trong vài chục năm nữa thôi, thiên tai khủng khiếp sẽ giáng xuống thế giới này!
Trăm năm, chục năm. Những khoảng thời gian đó đều nằm ngoài phạm vi xem xét của anh.
Nate gật đầu.
—Xin hãy giữ sức khỏe và tiếp tục làm việc vì thế giới này.
—Hả?
Trán ông lão bắt đầu nổi lên gân xanh.
—Trong vị diện này, cậu là người duy nhất ta có thể nhờ vả. Ta đâu có yêu cầu gì nhiều nhặn, cậu chỉ cần thi triển quyền năng ta giao cho khi cần thiết thôi mà!
—Chẳng phải lão cũng có thể tự thi triển quyền năng khi lão muốn sao?
—Ta không trông chờ gì nhiều ở cậu, cậu chỉ là nhân loại mà thôi! Lời sao ý vậy, cậu chỉ cần hỗ trợ, hiểu không? Giúp ta một tay đi. Cứ đà này thì còn chưa bảo vệ được vị diện, ta đã đi đời nhà ma mất!
—Chà, đằng nào thì vài năm nữa tôi cũng sẽ chết, nên là…
Gahhhhh! Ông lão chỉ biết trưng ra khuôn mặt như chực phun lửa.
Nhưng rồi, chỉ vài năm sau, Người bảo hộ Delcross lại ngỡ ngàng trông thấy Nate tự thân chạy tới chỗ ông với sắc mặt tái nhợt.
—Trưởng lão, ngài nói khi nào thảm họa sẽ ập xuống thế giới này? Và tôi cần làm gì?
Bấy giờ là thời điểm ngay trước ngày dự sinh của Melody, và ngay sau khi anh nhận được tin báo của hội thông tin rằng mình đã trở thành cha của ba đứa trẻ khác.
***
‘Lão già, đây chính là quả báo ta phải nhận vì khi ấy đã từ chối chăng?’
Nate rầu rĩ nghĩ trong lúc đang bị một tên cướp túm lấy cổ áo mà lắc.
Phải chi anh đã giúp ông lão phải làm việc quá sức kia sớm hơn một chút.
Phải chi anh khẳng khái hỗ trợ cho ông từ đầu, thì đã không đi lang thang khắp nơi và hẹn hò lung tung như vậy.
Nhưng, nếu thế thì anh sẽ không gặp được những đứa trẻ kia. Một thế giới nơi những đứa trẻ anh đã gặp không tồn tại, lúc này đây, Nate không thể tưởng tượng được ra thế giới ấy sẽ như nào nữa.
“Thằng nhãi! Mày tính thi gan với tao hả? Định ngậm miệng đến cùng luôn, hả?”
Gã đang túm lấy cổ áo anh không kiềm chế được cơn nóng nữa và bắt đầu vung nắm đấm. Theo phản xạ, Nate khẽ nghiêng thân trên đi một chút, khiến cho nắm đấm của hắn sượt qua mình, rồi tiếp tục suy nghĩ.
Cơ mà, rốt cuộc đứa nhỏ Kaien đã nghĩ gì vậy chứ?
Có vẻ như đứa trẻ ấy bẩm sinh đã có linh nhãn giống anh, nhưng anh không hiểu sao cậu lại nảy ra ý nghĩ muốn ăn linh hồn.
Phải chăng là vì thuở ấu thơ đã phải chịu đói? Là vì bị Jerome ngược đãi nên tính cách sinh ra lệch lạc? Hay là vì cậu đã bị chấn thương đầu khi còn nhỏ nên suy nghĩ không còn được bình thường nữa?
Khi phát hiện ra chuyện con mình đã làm, anh đã vô cùng tức giận, nhưng nghĩ lại thì chẳng phải đều là lỗi của anh vì đã không kịp thời tìm ra và chăm sóc cho đứa trẻ ấy ư?
“Hả? Thằng nhãi này, mày tránh đấy à?”
Tên cướp giơ nắm đấm còn lại của mình lên, nhưng Nate chỉ lấy cổ áo đang bị túm làm điểm tựa, xoay người một vòng và quấn chân quanh cổ tên cướp. Anh không đủ nặng để vật ngã hắn, nhưng may mắn thay, tên cướp đã tuột tay khỏi cổ áo Nate và loạng choạng lấy lại thăng bằng.
Trong khoảnh khắc đó, Nate đã nhanh chóng lăn sang một bên và đứng dậy, gạt ống chân của tên cướp khác còn đang ngơ ngác đứng đó, rồi lấy đà, xoay người đá vào cằm của tên đứng cạnh.
Khặc! Khụ! Lũ cướp lảo đảo nhưng không ngã hẳn.
Đây là do cơ thể của hình nhân quá nhẹ, lại còn không thể hồi phục thể lực bằng aura. Giá như anh có thể vung cùm tay như trước đó.
“Tên khốn đó? Hắn không phải tù nhân bình thường, là dân chuyên đấy!”
“Cùng xông lên đi! Giết hắn!”
Aaaargh! Đám cướp đồng loạt lao về phía anh, nhưng Nate lúc này vẫn còn đang mải nghĩ chuyện khác.
Thôi, trước mắt cứ lấy làm mừng vì đã tìm thấy nó đã.
Thật may vì anh đã có linh cảm không lành và vội vã tới đây. Nếu chờ cho hội điều tra xong thì có khả năng anh đã hoàn toàn mất dấu đứa trẻ đó khi ngôi làng đốt nương canh tác này bị quân chinh phạt càn quét rồi.
Trước tiên, phải tìm Kaien nói chuyện. Ta đã dựng một kết giới lên linh hồn đứa trẻ đó khi ở dưới vách núi rồi, nên bất cứ lúc nào cũng có thể định vị được nó đang ở đâu.
Vút. Anh cúi đầu tránh nắm đấm mà một tên cướp thật lực vung tới, rồi xoay chân về phía sau, đạp thẳng vào gáy, ghim cổ hắn xuống đất. Rắc!
Thấy một tên ở phía sau đang xông đến, Nate xoay người né hắn. Nương theo đà đó, anh xoay thêm một vòng nữa và đá vào cằm một tên khác. Thụp!
Xoay xoay như vậy có chút chóng mặt, nhưng đây lại là cách để anh có thể tụ lực tấn công, và lần này anh cũng cảm nhận được mình đã đánh một đòn trúng phóc.
Anh nhàn nhã tiến về phía tên tiếp theo.
“...Tên đó điên rồi!”
“Chân đi không vững mà sao hắn vẫn di chuyển được như thế?”
Quả thực, ở trạng thái cơ thể không có aura, đánh trúng được một đòn thì anh đã không còn sức để đứng nữa rồi. Nhưng may mắn thay, sau mỗi lần như vậy, thần lực lại phục hồi cơ thể anh, đủ để cho anh đánh thêm đòn nữa.
Nói cách khác, trên chiến trường, Nate sẽ không bao giờ ngã xuống. Chỉ có điều đánh đấm sẽ vô cùng vất vả thôi.
Nate phóng về phía tên cướp ở trước cửa. Mượn đà chạy, anh nhảy lên, đá thẳng vào cằm hắn. Khục!
Thật không may, lần này cú công kích của anh hơi thiếu lực. Tên cướp kia chao đảo, nhưng không ngã. Trong lúc hắn chặn lối vào, những tên phía sau cũng lao về phía anh.
Nate nhảy lùi lại và dùng đầu đánh vào cằm tên gần nhất. Một đòn chưa đủ, thì đành phải đánh nhiều đòn thôi.
***
“Không ngờ sẽ thấy cảnh này…”
Khi Kaien đến nhà kho, đám cướp ở bên trong đều đã bị hạ rồi.
Nate đã lấy con dao mà vừa rồi bọn cướp dùng đe dọa anh để cắt dây trói, đồng thời đang tính đến việc chặt đứt cánh tay của bản thân. Lý do khiến anh do dự là con dao găm quá ngắn, khó có thể cắt đứt một cánh tay mà không sử dụng aura, vả lại đôi cùm tay nặng cũng khá hữu ích khi chiến đấu trong cơ thể hình nhân.
Cậu bé vốn đang định lén mở cửa nhà kho nhìn vào trong, giật mình khi chứng kiến cảnh tượng bất ngờ trước mắt. Nate khẽ gọi cậu.
“Kaien.”
Cậu bé nhăn nhó mặt mày rồi nhếch môi.
“Hả? Sao ngươi biết tên ta? Ngươi là ai mà gọi ta như vậy?”
“......”
“Cái đống lộn xộn này là sao đây? Đều là do ngươi?”
Đôi mắt đen của cậu chợt hung lên.
“Ngươi là gián điệp của Asein thật sao?”
“Chúng ta cần nói chuyện.”
“......?”
Kaien quan sát khuôn mặt Nate một hồi. Rất khó để đọc được bất kỳ cảm xúc rõ ràng nào trên nét mặt không bao giờ thay đổi của anh. Nhìn vào vẻ lạnh băng của Nate, biểu cảm trên khuôn mặt cậu bé cũng nhanh chóng biến mất như thủy triều rút.
Đôi lông mày nhăn nhó của cậu giãn ra, đôi môi cong vểnh lên cũng trở lại bình thường. Cậu nghĩ việc cố tình bắt chước khuôn mặt của đám cướp vào lúc này không còn ý nghĩa gì, và cũng không còn cần thiết nữa.
Đối mặt với nhau, hai người, mang hai khuôn mặt vô cảm hao hao nhau, lúc này trông tựa như chỉ có một người đang nhìn vào một chiếc gương.
Kaien lạnh lùng liếc nhìn đám cướp đang nằm trong nhà kho. Thấy đám cướp vừa bị trói tay không có dấu hiệu tỉnh lại, cậu mới cà nhắc bước vào trong và khóa cửa kho. Sau đó, cậu hướng mắt về phía Nate và hỏi.
“...Ngươi muốn nói chuyện gì?”
Đây là lần đầu tiên trong đời, Kaien gặp được một người cũng có thể nhìn thấy linh hồn giống mình. Vả lại vẫn còn thời gian trước khi quân chinh phạt đến đây, và không cần thiết phải từ chối khi đối phương chỉ muốn nói chuyện.
Cậu cũng phải tìm ra chuyện người kia đã làm với mình cách đây không lâu nữa.
“Sao con lại ăn linh hồn? Con bắt đầu làm chuyện này từ khi nào?”
“Tại sao ta phải nói với ngươi?”
Cậu bé hỏi vậy có vẻ chỉ là vì tò mò chứ không có ý mỉa mai.
“Bởi vì câu trả lời của con sẽ quyết định cách để ta dừng con lại.”
“Dừng ta lại, giống như lần trước ư?”
“Giống như lần trước.”
Thấy Nate gật đầu, lông mày cậu bé thực sự nhíu sâu lại.
Phiền rồi đây.
“Vậy thì cuộc trò chuyện của chúng ta kết thúc ở đây. Nếu ngươi vẫn có ý cản trở ta bằng mọi cách, thì nói chuyện với ta cũng có ích gì đâu?”
Nói đoạn, cậu bé xoay người rời đi, nhưng cậu đã phải khựng lại ngay khi nghe những lời tiếp theo của Nate.
“Con đã bao giờ nhìn lại linh hồn của mình chưa?”
“......?”
“Con thực sự không hiểu việc ăn linh hồn của người khác sẽ ảnh hưởng tới chính mình như thế nào ư?”
Nói cứ như sẽ ảnh hưởng xấu tới linh hồn mình vậy.
Kaien lặng lẽ quan sát linh hồn bản thân. Trông cũng không khác là mấy so với cơ thể vật lý của cậu.
Chỉ có một điểm khác biệt, là có rất nhiều linh hồn mà cậu đã ăn trong vài ngày qua vẫn còn chưa tiêu hóa hết, và chúng đang chen nhau ngoi ra từ nhiều phần trên cơ thể cậu.
[Mày muốn giết Aslan cơ mà? Sao lại là tao? Hả? Sao lại là tao?]
Khuôn mặt đẫm huyết lệ của Conrad đang nhô ra từ bụng cậu. Hắn là kẻ đã bị Rodrigo rút móng tay và giết bên bờ thác vài ngày trước.
Sau lưng Kaien, có một chiếc chân của Rodrigo đang thò ra. Và cánh tay của Martha đang quàng lên cổ cậu.
Cùng với đó, là khuôn mặt của Jerome, người mà cậu vừa mới ăn, đang thò ra từ bên sườn và gào thét.
[AAA! Martha, Martha, Martha!]
“Chà, trông cũng mệt đấy.”
Bình thường thì chuyện này sẽ không xảy ra, có vẻ như ăn quá nhiều linh hồn trong một thời gian ngắn sẽ khiến cho những linh hồn đã bị cậu ăn trước đó lộ ra ngoài.
Câu trả lời thờ ơ của cậu khiến vẻ mặt Nate bỗng có chút bối rối. Anh nghiêng đầu hỏi.
“Con không cảm nhận được nỗi đau của linh hồn mình ư? Cảm xúc tiêu cực của những linh hồn mà con đã ăn đều sẽ truyền đến con, vô cùng rõ ràng, vô cùng sống động. Đó không phải chuyện một người bình thường có thể chịu được đâu…”
“Linh hồn ta, đau ư?”
Kaien nghiêng đầu. Cậu không thể hiểu được.
Kaien vốn đã vô cảm từ khi còn là một đứa trẻ sơ sinh. Khi lớn lên, cậu cũng dần nhận ra rằng mình có chút khác biệt so với mọi người. Nhưng tính sẵn thông minh nên cậu đã ngay lập tức bắt chước biểu cảm của những tên cướp và dần dần khiến người khác không còn cảm thấy điều lạ thường ở mình nữa.
Cũng không khó lắm, bởi vì hầu như đám cướp lúc nào cũng tức giận.
Chỉ cần nhăn mặt, hò hét và chửi bới là đã đủ để chúng tin rằng cậu là một trong số chúng rồi. Đó là phương pháp sinh tồn mà cậu bé đã dùng cho đến tận bây giờ.
Có lẽ linh hồn Kaien cũng có những cảm xúc như bao người khác. Nhưng suy cho cùng, linh nhãn của cậu không nhìn thấy được biểu cảm của chính mình nên cũng không có cách nào xác nhận.
Tuy vậy, từ trước đến nay cậu cũng không thấy gì khó chịu cả, vậy thì chẳng phải cứ mặc cho linh hồn mình ra sao thì ra cũng được ư?
Nghe Kaien nói, Nate lắc đầu.
“Con tưởng rằng khi linh hồn mình bị hủy hoại thì cơ thể vẫn sẽ ổn sao? Không sớm thì muộn, con cũng phải tìm cách khắc phục tình trạng này thôi.”
“Hừm…”
Nghe tới đây, cậu bỗng nhớ đến Jerome. Ngay khi bị cậu xé đi linh hồn, hắn đã ngay lập tức biến thành một tên điên.
Chỉ mới hôm qua thôi, Kaien còn vừa ăn linh hồn Jerome vừa cười cha nuôi của cậu ngu ngốc vì không biết được linh hồn mình thực sự muốn gì. Nhưng bản thân cậu, phải chăng cũng không khác gì gã ngốc đó?
“Hừ, chuyện đó để tính sau. Vậy, tại sao ngươi phải dừng ta lại? Những kẻ ta đã ăn cũng đâu liên quan gì đến ngươi? Có vấn đề gì thì cũng là chuyện của ta. Sao ngươi phải bận lòng?”
Nate lặng lẽ nhìn vào mắt cậu bé.
“Đương nhiên, ta phải bận lòng vì chuyện của con. Mọi sai lầm con gây ra suy cho cùng đều là trách nhiệm của ta, và mọi vấn đề con gặp phải cũng là vấn đề của ta.”
“Sao cơ? Hà cớ gì?”
Cậu bé hỏi lại với vẻ mặt rất đỗi nực cười. Nhưng ngay khi nghe những lời tiếp theo của Nate, đến cả Kaien cũng không khỏi há hốc miệng.
“Bởi vì ta là cha con.”
Hả? Cái gì cơ?