[Ta đã bảo con đừng có gây chuyện rồi mà. Biết rõ sẽ gặp nguy hiểm mà còn dám…]
[Nhưng mà cha, Thánh hoàng bệ hạ. Dù là đột nhiên chết như thế, nhưng dẫu sao con vẫn bảo vệ Delcross khỏi mối đe dọa từ quỷ giới mà!]
Đứa nhỏ này, vậy mà còn dám bĩu môi tỏ vẻ oan ức nữa chứ. Cha còn chưa nói xong phân nửa những lời muốn nói. Mới lớn xác hơn một chút mà đã biết cãi giả rồi.
Ngay khi Nate mở miệng định nói thêm thì một khung cảnh bất thình lình vụt hiện lên trong tâm trí anh.
Đó là khung cảnh ngoại ô hoàng đô Delcross chìm trong làn khói đen kịt. Nhiều phần khu dân sinh đã bị phá hủy hoàn toàn, đâu đó còn có thể thấy những thương vong, ngoài ra còn có cả các thánh hiệp sĩ St. Gracia đang giải cứu người dân.
Ở một bên, là các thánh hiệp sĩ thuộc đoàn St. Marcias và St. Aurelion đang cùng chiến đấu với những con quái vật trông như những con bướm đêm khổng lồ. Kỳ lạ là họ đang trên đà thắng, nhưng sát thương mà các hiệp sĩ phải chịu cũng rất đáng kể.
Và xa xa trên bầu trời, anh còn trông thấy cả một cái lỗ đáng sợ được bao trong một cơn lốc màu đen. Từ trong cái lỗ khổng lồ đang mở đó, hàng đàn vô vàn con bướm đêm vẫn liên tục bay ra.
Cảnh tượng kia kết thúc trong tích tắc.
Đó là ảo ảnh ngắn được tạo nên từ linh cảm của Nate. Một thảm họa chắc chắn sẽ xảy ra nếu không có sự can thiệp của con trai anh.
Nate có lẽ sẽ trở về và đóng cánh cổng đó ngay khi phát hiện ra chuyện bất thường, nhưng thương vong có thể xảy ra trong lúc đó là chuyện mà đến cả anh cũng không thể làm lơ.
Cuối cùng, anh đành phải miễn cưỡng nói.
[Chuyện đó thì… giỏi lắm.]
Hưm. Nhìn khuôn mặt con trai bỗng tự tin hẳn lên, Nate nhận ra mình đã hoàn toàn bỏ lỡ mất thời cơ để mắng.
Lòng cảm thấy chút hụt hẫng, tầm mắt Nate chợt rơi vào linh hồn nhỏ bé mà con trai anh đang ôm. Dù giờ đây đã hóa thành bộ dạng rất đỗi tầm thường, nhưng sinh vật đang tỏa ra ánh đỏ rờn rợn kia vẫn đích xác là thứ ác nguyên mà có bị đánh chết cũng không hết tội. Nó chính là nguyên do khiến con trai anh bị kéo vào nơi này.
Nhưng cũng giống như trước, lần này Nate quyết định mặc kệ cái thứ chướng mắt kia.
Không lâu trước đây, vào khoảnh khắc con trai anh bước vào phòng yết kiến sau một thời gian dài bị sốt, Nate đã linh cảm được ngay khi vừa nhìn thấy nó. Rằng sinh vật tầm thường đó sẽ còn ở bên con trai anh trong tương lai xa.
—Xin đừng mù quáng tin vào linh cảm của mình.
Kornsheim đã nói như vậy.
Nhưng lão sẽ không bao giờ hiểu được. Rằng những linh cảm đó không chỉ là một dự đoán, mà là một sự kiện chắc chắn sẽ xảy ra trong tương lai. Trên hành trình của đứa trẻ đó, nó sẽ tiếp tục ôm sinh vật tà ác kia đi cùng mình.
[Lúc này người có thể cho con biết linh hồn của con trông như thế nào được không? Sao người biết con chết bất đắc kỳ tử?]
Không hề hay biết đến những suy nghĩ phức tạp đang vần vũ trong tâm trí Nate, con trai anh lại ríu rít hỏi một câu hỏi khó với khuôn mặt thật ngây thơ. Đồ ngốc.
Nhưng có vẻ như họ đã nán lại nơi ranh giới vị diện này quá lâu rồi. Chợt cảm thấy một ánh mắt khó chịu đang quét qua họ, Nate nhanh chóng dựng một kết giới lên linh hồn con trai.
Có vẻ họ đã thu hút sự chú ý của một trong những sinh vật khó chịu ngoài vũ trụ thỉnh thoảng ghé qua nơi này.
Sau khi hai chánh giới được liên thông với nhau bị phân tách và bức tường vị diện suy yếu đi, những sinh vật đó thỉnh thoảng lại hướng ánh mắt đầy tham lam tới Delcross, như thể đang nhìn vào một món mỹ vị thượng hạng. Nhưng những con quái thú trông như luôn chực lao đến, lại chỉ chạm tới ranh giới vài lần rồi ngoan ngoãn quay về.
Có lẽ chúng đang chờ cho người luôn cầm kiếm canh chừng chúng là Nate chết đi. Một con người như anh rất khó để hiểu được khái niệm thời gian của chúng.
Dù sao, anh cũng phải đưa con trai về trước đã.
[Đi ngay đi. Đừng làm Masain lo lắng quá.]
Đứa trẻ đó, chắc lại tự trách bản thân nữa rồi. Mong là thằng bé sẽ không quá sốc.
Nate một lần nữa chỉ định lại điểm đến để trở về cho linh hồn con trai anh.
[Quay về đi. [Morres].]
Còn con nữa, thằng nhóc này, ta phải đánh con một cái. Làm người khác lo lắng cũng vừa phải thôi.
Anh bực dọc đưa tay búng một cái lên trán con trai.
Tách.
Ugh. Linh hồn cậu nhóc tức thì biến mất, trở về Delcross.
Nate nhìn về phía đứa trẻ vừa bay đi một hồi, rồi nâng thanh kiếm Kẹp Hạt Dẻ trên tay lên và yên lặng chờ đợi. Bởi vì những kẻ ở phía xa đang ném những ánh nhìn chằm chằm về phía bên này đang tụ tập lại càng lúc càng đông, và trong số đó, có một con quái thú đang phóng thẳng tới ranh giới.
Áp lực đè lên linh hồn anh nặng dần lên.
Rất nhanh sau đó, có một vật chất dạng khói đen bắt đầu dâng lên, bao vây lấy linh hồn Nate. Không, kết cấu nhớp nháp sền sệt này, giống như là bùn hơn là khói. Vật chất dần dâng lên nhiều thêm, rồi trút xuống như muốn đổ đầy nơi ranh giới trống rỗng này.
Gràooooooooo.
Tiếp sau đó, có một âm thanh rùng rợn, không rõ là tiếng rên hay tiếng thở dài, làm rung chuyển ranh giới. Không biết quái thú kia kiếm đâu ra sự tự tin để mang theo cả một phần địa ngục mà nó thuộc về và trực tiếp giáng xuống nơi này.
Nate tỏa ánh sáng quanh linh hồn mình ra xa hơi một chút để đẩy đi lớp bùn nhớp đang vây lấy anh. Quái thú cất tiếng cười sằng sặc tựa hồ cảm thấy hành động của anh rất đỗi nực cười. Hahahaha.
Tức thì, khung cảnh trước mắt anh thay đổi. Khu vực xung quanh anh đã biến thành một cái lỗ rộng, sâu, tứ phía là những bức tường đen kịt.
Trong không gian rộng thêm thang không biết đâu là điểm dừng ấy, linh hồn của Nate trông như một chấm sáng bé tin hin.
Có những thứ trông như những sợi lông mao sần sùi nhỏ li ti phủ kín cả những bức tường đen đúa. Nhưng quan sát cẩn thận hơn sẽ thấy mỗi sợi lông mao đó chính là một linh hồn bị bỏ đói tới gầy rộc. Đó chính là một phần của địa ngục mà quái thú kia kéo đến.
Nó chính là chư hầu của [Đói khát].
Khoảnh khắc sau đó, một góc tường trước tầm mắt Nate chợt tẽ ra, hiển lộ một sinh vật dạng bạch tuộc khổng lồ màu đen, toàn thân phủ đầy những cục bướu. Nó có hàng ngàn những cái chân dị dạng uốn éo. Hình thù sinh vật ấy quỷ dị tới mức chỉ cần nhìn vào thôi cũng khiến thần hồn khiếp đảm.
Hahahaha. Bạch tuộc biến dị một lần nữa cất tiếng cười vang, làm những chiếc cục bướu phủ kín cơ thể nó rung lên.
[Ngươi là quân vương của vùng đất này sao? Ta vẫn luôn thắc mắc kẻ mà Ngài để mắt đến rốt cuộc trông như thế nào. Đúng là có sở hữu địa vị quân vương, nhưng chẳng phải ngươi vẫn chỉ là nhân loại hay sao?]
Quả thực, sau khi quan sát anh, nó nghĩ rằng có thể thử một lần. Quy luật nhân quả trong vùng ranh giới vị diện này rất mơ hồ, nên cũng có thể hiện thân mà không phải chịu giới hạn gì cả. Vì lý đó nên nó đã hào hứng tới thẳng nơi đây bằng chân thân chứ không phải linh thể.
Nate đã có hơi mệt vì trong vài ngày qua phải điều chỉnh linh hồn của mình cho phù hợp với quy luật của thường giới, rồi lại phải thoát khỏi hình nhân nữa. Tuy nhiên, anh chưa phế đến mức để cho con quái thú cỡ đó khinh thường.
Nate cười khẩy rồi nắm lấy Kẹp Hạt Dẻ. Nhưng rồi vẻ mặt anh nhất thời đanh lại ngay khi nghe quái thú nói những lời tiếp theo.
[À mà linh hồn vừa nãy là gì thế? Tiếc quá, sao phải vội vội vàng vàng đưa nó đi như thế. Trông linh hồn non trẻ đó thơm ngon vậy mà.]
Sụp. Âm thanh liếm môi của quái thú vang lên đầy sống động.
Ánh mắt Nate hóa lạnh băng. Trong vô thức, anh chợt nhớ đến khuôn mặt của Kaien vẫn còn bị bỏ lại ở dãy núi phía tây.
Anh đã định chào hỏi nhẹ nhàng vị khách vừa gõ cửa nhà mình, nhưng giờ thì ý định tiễn nó đi một cách tử tế đã bay biến mất rồi.
Thấy anh nâng kiếm lên nhắm thằng vào nó, quái thú phì cười như chế nhạo. Đương nhiên, tiếng cười khẽ của nó làm những bức tường của địa ngục rung lên, kèm theo đó là tiếng hét của những linh hồn bị trói trên tường.
[Chỉ bằng linh thể, thậm chí còn chẳng phải chân thân, mà muốn đối phó với ta ư! Linh thể ngươi còn chưa bỏ được cái thói quen cầm theo cục sắt của lũ nhân loại tầm thường nữa! Tức cười, thật quá tức cười!]
Vừa nhạo báng, quái thú bạch tuộc vừa vươn hàng ngàn chiếc râu tới những bức tường, nặng nề kéo cơ thể khổng lồ của nó ra ngoài.
Đúng như lời quái thú đó đã nói, không có chân thân, Nate rất khó có thể sử dụng được vũ khí mạnh nhất của mình là aura.
Tất nhiên, không phải là không thể dẫn aura tới đây nếu anh muốn, nhưng vị trí này cách Delcross quá xa. Nếu kéo năng lượng tới đây thì toàn bộ lục địa sẽ ngay lập tức rơi vào tình trạng cạn kiệt aura.
Nhưng bỏ lại chân thân cũng giúp Nate có thêm sự lựa chọn khác.
Nơi đây là ranh giới giữa các chiều không gian. Dù anh có mượn tạm một thứ sức mạnh lạ nào đó và gây ra một chút náo loạn, thì thế giới thực vẫn sẽ không bị ảnh hưởng là bao.
Ngay khi đã ra quyết định thì việc thực hiện rất đơn giản. Trên đầu mũi kiếm của anh, một chấm đỏ xuất hiện và lớn dần lên, bao trùm lấy Kẹp Hạt Dẻ. Nó hóa thành một thanh kiếm tỏa ra quầng sáng đỏ rực đáng ngại, vươn dài tới hàng chục mét.
[......!?]
Sinh vật kia nào có biết.
Rằng với Nate, kiếm thuật không phải là giới hạn của nhân loại mà anh không thể thoát khỏi, mà chỉ đơn giản là phương pháp hiệu quả nhất giúp anh phát huy sức mạnh thôi.
Vút. Kẹp Hạt Dẻ lặng lẽ vung lên, vẽ nên một đường màu đỏ giữa không trung. Một đường chém qua vô vàn những cái râu của quái thú và cả một bên của bức tường địa ngục mà nó đã mở ra.
Đoàng!
Rồi dư chấn ập đến. Những chiếc râu bị cắt rời của quái thú văng đi tứ tung, những linh hồn cũng bị hất xa ra hàng chục mét về hai bên trái phải, tạm thời tạo ra một khoảng trống trên bức tường địa ngục.
[H-Hả?]
Quái thú bạch tuộc sững sờ nhìn vào những chiếc râu bị cắt rời của bản thân. Có vẻ như nó chưa bao giờ tưởng được, rằng trần đời này tồn tại thứ sức mạnh có thể dễ dàng bỏ qua lớp ngoài và đâm sâu vào chân thân của nó như vậy.
Nhìn vào vẻ ngơ ngác của quái thú, Nate chợt nhớ tới phản ứng của Balthazar, thủ lĩnh Vệ đoàn Hoàng gia, khi anh lần đầu thi triển chiêu thức aura này. Lúc đó, ông lão thường ngày mang khuôn mặt nghiêm như đá ấy đã mở to đôi mắt sáng như cặp đèn lồng, miệng thì lắp bắp không nói nên lời. Nghĩ tới đây, Nate bất giác bật cười.
Vào thời điểm ấy, các hiệp sĩ chỉ quan tâm đến việc tăng cường độ và phạm vi chém, nên khi nghe tới ý tưởng phóng ra lưỡi đao aura hay kích nổ aura, ai nấy đều vô cùng sửng sốt. Hiểu theo một cách nào đó, thì làm cho aura nổ cũng đồng nghĩa với việc kiểm soát aura chưa tốt.
Nhưng giờ đây, mọi người trong hoàng cung đều đã biết đến chiêu thức này, đến cả Masain cũng có thể bắt chước ở mức độ gần giống.
Tuy nhiên, đòn vừa rồi lại lãng phí quá nhiều năng lượng. Bản thân sức mạnh được sử dụng đã có tính hủy diệt nên dùng ít hơn một chút so với khi thi triển bằng aura chắc cũng đủ rồi. Có khi còn nên giảm độ dày đi chút nữa.
Vút. Tia sáng đỏ được vung sau đó có độ dày mỏng xuống cỡ một đốt ngón tay. Thay vào đó, chiều dài lại tăng lên, đạt tới hơn một trăm mét.
Đoàng!
Trên cơ thể quái thú xuất hiện những vết cắt dài, những chiếc cục bướu gớm ghiếc bị chém phải cũng đồng loạt phát nổ, thêm một bên bức tường địa ngục bị cắt qua, tạo nên một khoảng trống hoác.
Từ khoảng trống vừa mở ra đó, những linh hồn gầy rộc bắt đầu trào ra mà gào thét. AAAAAA.
Bạch tuộc biến dị cuối cùng cũng có vẻ như đã nhận ra được mức độ nghiêm trọng của tình hình. Nó vội vươn những chiếc râu còn lại của
mình về phía Nate và hét lên.
[Tại sao? Tại sao ngươi lại dùng [Thiên tai] của thế giới đã biến mất?]
[Ta chỉ mượn chút thôi.]
Ta đã được trao quyền năng này để thực hiện nhiệm vụ trọng yếu kia. Bởi vì đâu thể dùng tay không mà tách rời hai vị diện được.
Quái thú dùng sức mạnh khủng khiếp vung hàng trăm chiếc râu về phía Nate. Sức mạnh ấy áp đảo đến nỗi tưởng chừng như chỉ cần sượt qua thôi cũng có thể nghiền nát một linh hồn bình thường ngay lập tức, nhưng với Nate, đó chỉ là một đòn đánh vô cùng kém hiệu quả và tự hủy.
Quả thực, những chiếc râu của quái thú đang phá hủy chính địa ngục mà nó đã triệu hồi. Số linh hồn bị nó nghiền nát còn nhiều hơn cả số linh hồn đã tan biến do đòn tấn công của Nate.
Phải chi mỗi chiếc râu của quái thú đều được vung như thanh kiếm của một kiếm sĩ lão luyện, thì đến cả Nate cũng không thể đối phó với nó dễ dàng như vậy.
Dù sao, vì phía đối phương tấn công rất không hiệu quả, nên bên ta cũng có thể giữ sức hơn một chút. Thử kéo mỏng kiếm thành cỡ sợi chỉ xem sao.
Đường [Thiên tai] trên tay anh hóa mỏng tới mức gần như vô hình. Lần này, lưỡi kiếm đạt đến độ dài vô cùng lớn, cỡ hàng trăm mét.
Nếu dùng nó để kích nổ thì sức công phá sẽ không được như ý cho lắm, nhưng đây lại là hình thức phù hợp nhất để cầm vung. Nate vung thanh kiếm mỏng dài, chặt đứt mọi chiếc râu đang vươn đến. Dọc theo đường kiếm, những bức tường địa ngục cũng bắt đầu vỡ vụn.
Không lâu sau, bạch tuộc biến dị đã hoàn toàn kiệt quệ và phủ phục xuống. Thông đạo đến địa ngục mà nó triệu hồi đến cũng đã bị phá hủy, phần đa đều đã bị đảo ngược triệu hồi. Phần còn sót lại chỉ là mảnh vỡ của những bức tường đang đỡ lấy cơ thể nó.
Đám linh hồn đói khát bám lấy bức tường địa ngục thì bị phơi ra giữa cái lạnh buốt của vùng ranh giới vị diện. Chúng không thể chịu được cái rét căm căm ở nơi này và lần lượt bị đóng băng rồi vỡ vụn.
Hình hài quái thú bạch tuộc giờ đây vô cùng thảm thương. Những chiếc râu đã bị chém đứt gần hết, những cục bướu trên thân đều đã vỡ và rỉ ra chất mủ, trông như quả bí ngô thối. Có một bộ phận của nó Nate vẫn tưởng là cục bướu lớn, lúc này đang chớp chớp tựa mí mắt, và chảy ra dòng lệ như dịch mủ.
Có nên kết liễu nó luôn không? Nate vừa mân mê chuôi thanh Kẹp Hạt Dẻ vừa ngẫm nghĩ.
Điều khiến anh do dự là vô vàn những con mắt từ phía xa đang dõi về nơi này. Đặc biệt là ánh mắt của [Đói khát], kẻ đã phái chư hầu tới đây mua vui, còn bản thân thì lại im lặng quan sát.
Những ánh mắt kia đang chờ đợi điều gì đó xảy ra. Phải chăng chúng đang mong anh dùng [Thiên tai] nhiều hơn và làm vị diện mất cân bằng? Hay là còn cái bẫy nào khác?
Đúng lúc này, trước mắt Nate chợt hiện lên một khung cảnh.
Bầu trời đỏ màu máu, mặt đất đen phủ đầy bùn. Một ngọn lửa đỏ sẫm bỗng bùng lên giữa hàng nghìn xúc tu đang trút xuống như mưa.
Giữa cơn bão năng lượng khủng khiếp đang quét đi mọi vật xung quanh, ngọn lửa lớn dần lên rồi tạo thành hình một thanh kiếm khổng lồ. Và rồi lưỡi kiếm nổ tung.
Không thể chịu được cái nóng dữ dội, vô số những chiếc râu và bướu của bạch tuộc biến dị đều phát nổ.
Lần này, ngay cả Nate cũng phải thực sự ngạc nhiên.
Người sẽ kết liễu con quái thú này trong tương lai, không phải là anh.