Vào buổi sáng ngày diễn ra buổi tụ hội của Kenneth Diggory, Seong-jin vẫn thiền trên sân tập như mọi khi và luyện thế kiếm thứ nhất hết mình.
Cậu kết thúc buổi tập sớm hơn thường lệ một chút, tắm rửa, rồi sửa soạn đơn giản để đi ra ngoài.
Trong lúc này, quần áo của cậu lại phải qua một đợt sửa sang lớn, và giờ đây, không ai còn có thể nhìn vào Seong-jin mà liên tưởng tới tên béo trước kia được nữa rồi.
Tay chân chưa phát triển hết của cậu đã thon gọn hơn hẳn và không còn mỡ thừa, thế vào nơi mỡ đã biến mất trên nhiều phần cơ thể là những múi cơ săn khỏe đẹp mắt.
Seong-jin nhìn vào bộ trang phục đã tương đối bóng bẩy hơn xưa và mỉm cười hạnh phúc.
Trông thế này thì Morres cũng khá đẹp trai. Chà, không uổng cho cái nét di truyền của cha mẹ ưa nhìn.
Cùng một đội hộ tống nhỏ gồm Masain và Kurt, Seong-jin ngồi xe ngựa hướng về địa điểm tụ hội ở ngoại ô hoàng đô. Vào thời điểm đó, cậu vẫn chỉ mang tâm thế sẽ đi hóng gió như bình thường.
Xe ngựa rời khỏi trung tâm thành phố, đi lên, rồi lại đi xuống vài ngọn đồi, sau đó thì băng qua lác đác vài tòa dinh thự cổ. Đường xấu làm cỗ xe rung lắc dữ dội.
“Khu vực này không phải là nơi cư trú chủ yếu của các quý tộc hoàng đô. Thần chưa từng nghĩ là lại có người tổ chức tụ hội ở một nơi như vậy.” Masain cau mày nhìn vào những ngôi nhà có phần cổ quái. Đến lúc này thì hẳn là anh đã nhận thấy có gì đó khác thường.
Sau đó không lâu, nhóm của Seong-jin đã đến trước một căn biệt thự lớn. Để mô tả, thì có thể nói rằng cơ ngơi này rất cổ kính, còn để mà nói khách quan, thì nơi đây trông như có con ma nào đó sắp sửa nhảy xổ ra vậy. Khu vườn dường như đã lâu không có người chăm sóc, mọc lên um tùm những bụi cây. Trên những bức tường và cả tòa biệt thự, phủ đầy những dây thường xuân khô héo.
“......”
“Đây thực sự là chỗ cho người ở sao?”
Một tia bất an chợt lóe lên trên khuôn mặt vẫn luôn bình tĩnh của Masain.
Khi họ đang nhìn quanh quất xem nơi này có phải đã bị bỏ hoang hay không, thì một người hầu đã xuất hiện ở cổng và dẫn họ vào trong biệt thự.
Sau một hồi lâu đi ngang qua một hành lang cũ kỹ không người dọn dẹp và giăng kín mạng nhện, cuối cùng cả nhóm đã đến được phòng tiệc. Một cảm giác khó chịu rằng có chuyện gì đó không ổn dần dâng lên trong lòng họ.
Các hiệp sĩ hộ tống đã bị chặn lại ở lối vào phòng. Masain định phản đối, nhưng Seong-jin trầm mặc lắc đầu với anh. Dù gì thì cũng đi đến tận đây rồi, chí ít phải xác nhận xem buổi tụ hội này là thế nào chứ?
Hơn nữa, Seong-jin đã đi mượn từ kho vũ khí một thanh kiếm thật, đeo trên eo để đề phòng.
Mặc dù chỉ mới là tay mơ trong kiếm thuật, nhưng cậu vẫn là một thợ săn quái vật đã có hàng chục năm kinh nghiệm trận mạc. Dù cho có chuyện gì xảy ra đi nữa thì cậu vẫn tin chắc có thể tự mình thoát thân.
Két.
Khi cánh cửa nặng nề mở ra, toàn cảnh phòng tiệc hiện lên trước mắt cậu.
Seong-jin nhất thời giật mình ngay khi vừa bước chân qua cửa.
Có sáu thanh niên mặc áo choàng đen, kéo mũ chùm tới tận mũi, đồng loạt đứng lên và tiến lại gần cậu.
Dù là đang giữa ban ngày, nhưng cả phòng tiệc bị những tấm rèm dày che kín như bưng, không lọt lấy một tia sáng nào. Ở chính giữa phòng chỉ đặt duy nhất một chiếc bàn gỗ gụ lớn.
Dưới ánh sáng leo lắt của vài ngọn nến đặt đâu đây, những cái bóng dài ngoằng của mấy thanh niên kia vươn ra mọi hướng và đung đưa đầy cổ quái.
Này là sao? Cái đám mờ ám trông như chuẩn bị mở vòng phép triệu hồi quỷ này là thế nào?
“Chào mừng người đến với buổi tụ hội của Hắc Tiên Tri.” Thanh niên đi đầu cởi mũ trùm ra và nói.
Trước đó, Seong-jin đã tưởng rằng gã này là thủ lĩnh của một tà giáo từ xó xỉnh nào đó chui ra. Nhưng bất ngờ là khuôn mặt được hé lộ lại bình thường và dễ mến hơn cậu tưởng.
Trông mặt gã trẻ măng như vừa mới chớm tuổi thiếu niên, ngũ quan mang nét điển trai, thật thà. Rốt cuộc là gã thanh niên mang gương mặt như anh mục sư ở nhà thờ lại đi làm trò mèo gì ở đây thế nhỉ?
“Thần đã được nghe rất nhiều về người. Tên thần là Kenneth Diggory. Rất vinh hạnh được diện kiến người, điện hạ.”
Gã lịch sự cất lời, song lại không thèm cúi đầu nhẹ lấy một cái với Seong-jin.
Không biết là bởi vì gã coi thường Morres, hay bởi vì phong thái của hội nhóm này là bài trừ những lễ nghi thái quá. Điểm này có lẽ phải quan sát thêm lát nữa mới biết được.
Seong-jin chỉ gật đầu không đáp và cẩn thận đưa mắt nhìn một lượt những người còn lại. Nhìn vào phản ứng có thể gọi là thờ ơ của họ thì dường như không có người nào thực sự quen biết Morres.
À, trừ cái tên ở góc bên trái kia.
Rõ ràng là ngay khi chạm mắt với Seong-jin, tên béo mặc áo choàng đó đã giật mình thon thót.
Hẳn là gã rồi. Kẻ đã móc nối Morres với cái hội này.
“Ta cũng đã được nghe rất nhiều về ngươi. Hân hạnh được gặp, Kenneth.”
Seong-jin chào ngắn gọn với gã thanh niên đã bỏ mũ, rồi dang tay tiến lại gần tên béo mặc áo choàng.
“Jonathan, Jonathan McAlpin!”
Cậu cười tươi rói rồi nắm chắc lấy vai thanh niên đang giật giật về phía sau kia.
Là ngươi, đúng không? Định chạy đi đâu thế hả? Tên khốn đã dụ Morres vào cái hội khả nghi này.
Seong-jin dùng một tay giữ lấy bờ vai run rẩy của Jonathan và mỉm cười với những người còn lại.
“Giờ thì, ta muốn được giới thiệu đàng hoàng với mọi người.”
Sau vài lời trao đổi với những thành viên của hội Hắc Tiên Tri, Seong-jin biết được một vài sự thật bất ngờ.
Đầu tiên, sáu thanh niên mặc áo choàng đen bao gồm cả Kenneth đều là bạn cùng lớp, tiền bối hoặc hậu bối với nhau ở Học viện Thần học. Jonathan McAlpin cũng là hậu bối cách Kenneth hai khóa.
“Các giáo sĩ không bao giờ chịu giải đáp những câu hỏi chúng ta đặt ra. Họ chỉ nói rằng hãy có đức tin, đồng thời bài trừ và đàn áp mọi kẻ mang lòng ngờ vực!”
“À, đúng, đúng. Vô duyên vô cớ ép buộc lòng tin mù quáng như vậy là sai.”
“Sự tẩy não và áp bức của tôn giáo đang nhấn chìm toàn bộ lục địa này, cầm chân nhân loại trong vũng lầy của sự vô tri. Người có nghĩ thế không, điện hạ?”
“Ờ, ta nghĩ vấn đề này thực sự nghiêm trọng đấy.”
“Không sai!”
Rốt cuộc bọn trẻ đã trải qua nền giáo dục ra sao để phải phẫn nộ đến nhường này?
Có ổn không đây? Học viện Thần học Thánh Đế quốc?
Thứ hai, đa phần bọn họ đều là con cháu của những thần quan cấp cao tương đối giàu có trong cơ cấu xã hội thần quyền Delcross. Có điều họ chỉ là bàng hệ, hoặc là trực hệ thì cũng bị gạt ra hay bị lu mờ trong hàng đàn hàng đống những đứa con khác.
Phải, điển hình như cậu Kenneth kia, chính là người con thứ tư của người con thứ hai hay gì gì đó.
“Cơ cấu xã hội thần quyền đã lỗi thời từ lâu lắm rồi. Nhìn sang mấy vương quốc và công quốc chư hầu của Delcross mà xem! Người ta cố sống cố chết ngăn không cho đại thần quan do Delcross phái sang can thiệp vào chính trị. Và kết quả ra sao? Chống mắt lên mà coi những đất nước đang phát triển ngoạn mục như Rohan và Brittany đi!”
“Phải, phải. Tôn giáo với chính trị là phải tách rời nhau. Nghiễm nhiên.”
Có lẽ họ làm vậy là để ngăn không cho Delcross can thiệp vào chuyện nội bộ chứ không phải để tách giáo hội ra khỏi chính quyền.
“Khốn thay cho cái tình cảnh cứ là trực hệ của giáo sĩ cấp cao thì dù năng lực có bết bát đến mấy cũng sẽ được kế thừa chức vị cao! Nếu không phá vỡ cái vòng lặp cha truyền con nối này, Delcross sẽ không có tương lai!”
Seong-jin chỉ gật đầu với gã mặc áo choàng đen đang vừa buông lời quá khích vừa khua khoắng đôi tay.
Vậy là đúng rồi. Tên này khá chắc chủ yếu là đang tức tối vì không được vào đưa vào danh sách thừa kế, dù được hưởng quyền lợi là người nhà của giáo sĩ cấp cao.
Thứ ba, trước đó Seong-jin đoán rằng Jonathan đã dụ dỗ Morres ngu ngốc vào nhóm, nhưng thực tế không phải vậy. Morres mới là kẻ đã bám lấy Jonathan McAlpin đến gần một năm và đòi cậu ta móc nối mình với hội này cho bằng được.
A, thật sự đấy, sao cứ đi khắp nơi rồi làm mấy trò vô bổ thế hả? Tên ngốc này!
“Đáng ra thì một hội nhóm như chúng thần không lý gì lại đi mời một hoàng tử của Thánh Đế quốc như điện hạ đến đây. Thần tin là điện hạ hoàn toàn hiểu thấu gánh nặng mà chúng thần đang cảm thấy ngay lúc này.”
Vừa bình tĩnh nói, Kenneth vừa thỉnh thoảng liếc nhìn Seong-jin như dò xét cậu.
“Tuy nhiên, xét đến việc người là bạn chí cốt của Jonathan, một thành viên trong nhóm, và cả việc người đã không tiếc tiền của tài trợ cho hoạt động của hội Hắc Tiên Tri trong suốt một năm qua.”
Seong-jin sốc tới mức suýt không ngậm được miệng.
Morres còn tài trợ cho cả một nhóm khác nữa?
“Cho nên, các thành viên đều đã nhất trí rằng không thể lờ đi yêu cầu đến thăm buổi tụ hội của điện hạ được nữa.”
Jonathan đang ngồi bên cạnh cậu bắt đầu nhấp nhổm không yên, Seong-jin nheo mắt nhìn chằm chằm vào cậu ta.
Có vẻ như cậu đã tìm ra một trong những kẻ bên ngoài tiếp tay cho Morres bòn rút ngân ngố hoàng cung rồi, sau khi ra khỏi đây cần phải tra hỏi cặn kẽ tên này thôi.
“Thú thực với người, chúng thần có lẽ đã vô thức tin vào những lời đàm tiếu không hay về điện hạ. Cậu Jonathan đây còn hơi nhát nữa, nên là… có hơi khó hóa giải hiểu lầm.”
Khuôn mặt Jonathan chợt biến xanh.
Nhìn vào tình hình này, có vẻ như cậu ta không hào hứng gì với việc giới thiệu Morres cho nhóm. Chà, cũng không trách được cậu ta, bởi vì những lời đàm tiếu kia đều là thật.
“Tuy nhiên, hôm nay được diện kiến điện hạ, chúng thần đã phải nhận ra những định kiến trước đây của mình ngu xuẩn đến nhường nào.”
“Phải, đến cả những kẻ tự xưng là tiên tri và muốn phá vỡ sự ngu dốt do thành kiến gây ra như chúng thần, cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi những lời đàm tiếu trong nhân gian.”
“Chúng thần xin sâu sắc kiểm điểm lại điều này.”
“Chẳng phải điện hạ chính là người duy nhất trong hoàng thất đã anh minh nhìn thấu cái méo mó của đế quốc này hay sao?”
Có vẻ như sự ưu ái của các thành viên với Seong-jin đã tăng vọt lên sau khi cậu gật đầu hưởng ứng với mọi điều họ nói.
Và, sự thật thứ tư. Trên thực tế, nếu so với sự thật này thì những điều trước đó cậu đã tìm ra chẳng là cái thá gì cả.
“Trước khi được gặp mặt điện hạ, chúng thần đã phải cân nhắc rất lâu, nhưng hôm nay, trong buổi tụ hội này, các thành viên đã đưa ra quyết định.”
Nghe Kenneth bình tĩnh tuyên bố, các thành viên khác trừ Jonathan lại một lần nữa kéo mũ áo choàng đen xuống tới tận chóp mũi. Jonathan cũng đội lại mũ muộn mất một nhịp, nhưng khuôn mặt mập béo của cậu ta đã lộ ra vẻ muốn khóc.
“Chúng thần xin chính thức công nhận Hoàng tử Morres, người đang gắng sức tự tay phá vỡ những khối ung nhọt trong tảng thịt thối rữa, mưng mủ tới tận gốc rễ mang tên Delcross này và đem đến cho lục địa một tương lai mới, là thành viên của hội Hắc Tiên Tri!”
Những hắc y nhân đồng loạt gật đầu. Một người trong số đó đưa cho Seong-jin chiếc áo choàng đen giống như của họ.
“Ừm… Ta rất cảm kích quyết định của các ngươi.” Seong-jin vội vàng khoác áo lên để giấu đi vẻ hoang mang của mình.
“Nào, hãy chuẩn bị tinh thần đi, điện hạ.” Kenneth đội mũ lên và trịnh trọng nói.
“Đã đến lúc người được mục kích bí ẩn của thế giới này với tư cách là một Hắc Tiên Tri rồi.”
“......”
Lúc này đây, tâm trí Seong-jin đã rối tinh lên như tơ vò.
Bọn họ không phải chỉ là một đám thanh niên mắc chứng chuunibyou đang bất mãn với xã hội thôi sao? Bí ẩn của thế giới là cái quỷ gì?
Kenneth gật đầu, rồi một trong những hắc y nhân dùng lực đẩy mạnh vào một tủ sách trống trơn trong góc phòng tiệc.
Cạch. Tủ sách xoay vòng, rồi ngay sau đó, một mật thất nhỏ lộ ra. Một không gian ẩn có cầu thang tối đen như mực dẫn xuống lòng đất.
Bầu không khí giờ đây đang trở nên thực sự kỳ lạ.
Ngay sau đó, các Hắc Tiên Tri cầm ngọn nến nhỏ trên tay nối đuôi nhau đi xuống cầu thang tầng hầm. Seong-jin bị kẹp vào giữa hàng, chỉ đành lặng lẽ di chuyển theo họ.
Cậu bước vào trong thang lầu chật hẹp tưởng như kéo dài vô tận, bàn tay thi thoảng vuốt ve lấy chuôi thanh kiếm giấu dưới áo choàng.
Trong cầu thang không có nổi một tia sáng lọt vào, bóng tối càng lúc càng dày nặng hơn. Nguồn sáng duy nhất của họ chỉ là vài ngọn nến nhỏ leo lắt, làm lòng người bồn chồn thấp thỏm. Nhưng đi xuống không lâu, bắt đầu có những đám rêu nhỏ tỏa sáng màu xanh lơ xuất hiện xung quanh họ.
Ở cuối cầu thang, họ bắt gặp một đường hầm đá ẩm ướt phủ đầy rêu. Có vô vàn bào tử li ti màu lục tỏa ra ánh sáng kỳ lạ đang bay lơ lửng trong không khí, Seong-jin phải cố hết sức để tránh hít phải chúng.
Họ đi dọc theo hầm đá một lúc.
Đường hầm dần rộng ra, rồi cuối cùng kết thúc trước một bức tường khổng lồ.
Khi cả nhóm dừng chân trước cánh cửa tọa giữa bức tường đá, Kenneth ở cuối hàng chậm rãi bước đến gần cửa và quay đầu lại đối mặt với Seong-jin.
“Nhìn đi, điện hạ.”
Đến tận lúc đưa tay đẩy cánh cửa ra, ánh mắt Kenneth vẫn dán chặt vào khuôn mặt cậu. Bằng một giọng trầm có hơi cường điệu như đang diễn một vở kịch, gã nói.
“Đây chính là sự thật mà đất nước này đã dùng lớp vỏ bọc của tôn giáo để che đi, là tột cùng bí ẩn của thế giới!”
Kẹt.
Chứng kiến cảnh tượng được hé lộ khi cửa đá chậm rãi mở ra, đôi mắt Seong-jin mở to.
Phải. Điều thứ tư, điều quan trọng nhất.
Là mấy tên trông như phường tà giáo ấy, thực sự đã triệu hồi một thứ tới thế giới này.
Sau cánh cửa là một không gian rộng lớn bốn bề tường đá bao quanh, trông giống như một sơn động hơn là một gian phòng.
Và ở giữa không gian rực sắc xanh được phủ bởi rêu ấy, là một cục đen thùi lùi chỉ có thể ví như một con giòi khổng lồ đang ngo ngoe, trông sởn cả gai ốc.