[Nhanh lên, gọi tên ta đi, ta không muốn ở đây. Oa huhuhu!]
Nhưng ta phải gọi ngươi là gì mới được?
[Gọi ta đi, Lee Seong-jin. Hức, hức.]
Seong-jin mở mắt trước tiếng khóc ai oán của người nào đó.
Gì vậy? Ta nằm mơ sao?
Tâm trí cậu chậm chạp trở về thực tại. Lại là một buổi sáng như bao ngày khác ở Cung điện Ngọc Trai.
Cậu dụi đôi mắt mệt mỏi rồi nâng mình lên khỏi giường. Mặc dù đã ngủ như chết cho đến tận sáng, nhưng những suy nghĩ rối ren trong đầu vẫn khiến cậu không bớt mệt mỏi hơn chút nào.
Vào những ngày bình thường thì cậu sẽ giãn cơ rồi phi thẳng tới sân tập, nhưng hôm nay cậu lại cảm thấy không có tâm trạng. Seong-jin đờ đẫn ngồi trên giường và nhớ lại những chuyện ngày hôm qua.
“Đừng lo. Chúng em đứng về phía Thánh hoàng papa và Morres.”
“Chúng em chỉ muốn giúp đỡ trong tầm hiểu biết của mình thôi.”
Herna và Gades nhẹ nhàng trấn an Seong-jin đang trừng mắt nhìn chúng từ phía đối diện trong toa xe ngựa. Sau khi xem xong màn diễn rối kia, đầu óc cậu đã căng như dây đàn.
“Al Fahas. Cái tên đó rốt cuộc là gì? Tên của Quỷ Vương ư?”
Seong-jin gặng hỏi điều cậu hiếu kỳ nhất. Vào khoảnh khắc nghe thấy cái tên đó, cậu đã thấy tâm trí nhộn nhạo một cách khó hiểu, ruột gan cứ cồn cào hết cả lên.
Song, cặp song sinh lắc đầu.
“Là tên khác cơ. Y gọi sai để phủ nhận tên thật của hắn đấy.”
“Đó là đòn công kích nhỏ nhặt đê hèn, còn quá quắt hơn cả đánh vào mặt hắn ròng rã nhiều ngày ấy chứ.”
Thấy nộ khí thuần khiết lóe qua trên khuôn mặt cặp song sinh, không hiểu sao Seong-jin cảm thấy chút tội lỗi, cậu đảo mắt đi.
Nhưng thật lạ. Dù lúc này cậu có lặp đi lặp lại từ ‘Al Fahas’ bao nhiêu lần đi nữa thì cũng không thể cảm nhận được cú sốc giống như trước đó. Khi cậu hỏi, Herna và Gades gật đầu như chuyện hiển nhiên và giải thích sơ qua về chiêu trò của kẻ khiển rối cho Seong-jin.
Đứa thì nói, tên đốn mạt đó đã dựng nên một vở múa rối ‘chán ngắt’ hòng tạo ra một thứ gọi là ‘rào chắn bịa đặt’.
Đứa lại nói, kẻ khiển rối ‘hung ác’ ấy đã dựng nên một chuyện đặt điều ‘vô cùng cỏn con’ với ranh giới không rõ ràng để ghi đè lên Quỷ Vương thật và thế giới. Trò hề ‘lố lăng’ đó đã gây thiệt hại cho Quỷ Vương và phần nào ảnh hưởng tới Seong-jin.
Cậu không rõ lắm ý chúng là gì.
Khi cậu hỏi tại sao kẻ khiển rối lại làm chuyện như thế, hai đứa trẻ đáp rằng bởi vì ‘tên đê tiện’ đó là một kẻ ‘vô cùng xấu xa’ đe dọa đến sự tồn vong của thế giới.
Trông như, chỉ là hai đứa ghét cay ghét đắng tên khiển rối đó thôi, đúng không?
“Thứ ràng buộc một người vào thế giới này chính là cái tên, Morres.”
“Nếu cái tên của một người liên tục bị chối bỏ thì cuối cùng người ấy sẽ mất đi điểm đặt chân nơi thế giới này, Morres.”
Dù gì thì cũng có một điểm đã được làm rõ.
Cặp song sinh này biết về Quỷ Vương Gehenna và dường như cũng nắm được rằng hắn có mối liên kết nào đó với Seong-jin. Có khi giả định rằng chúng còn biết cả thân phận thật cả Seong-jin cũng không phải là quá.
Hơn nữa, cậu không biết vì sao, nhưng có vẻ như những đứa trẻ này muốn giúp tên Quỷ Vương đang mất tích.
Nếu vậy thì…
“Hai đứa có biết tên thật của Quỷ Vương không?”
Cậu đã ôm hi vọng là là thế, nhưng không may, cặp song sinh lại trả lời với vẻ rầu rĩ.
“Có lẽ đến cả Thánh hoàng papa cũng không biết.”
“Chuyện papa bệ hạ không biết, thì chúng em cũng không biết.”
“Đây là Thánh Đế quốc mà. Sao những đứa con của hoàng thất như hai đứa lại đi giúp Quỷ Vương?”
“Bởi vì Thánh hoàng papa cho phép hắn.”
“Em nghĩ papa bệ hạ cho rằng hắn cần thiết.”
Rốt cuộc thì cặp song sinh làm gì cũng đều là vì Thánh hoàng.
“Chuyện Thánh hoàng không biết thì cặp song sinh cũng không biết. Vậy thì chuyện mà cặp song sinh biết, hẳn là Thánh hoàng cũng đã biết…”
Trong lúc cậu đang nhìn chằm chằm vào khoảng không mà đờ đẫn lẩm bẩm một mình thì một tiếng gõ cửa chợt vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.
“Morres điện hạ, người dậy chưa?”
Như mọi khi, Edith bước vào và đặt bình nước cùng y phục lên bàn. Cô kéo rèm cửa ra để thông gió và bẩm báo với Seong-jin.
“Ngài Masain có lời nhắn. Sáng nay ngài ấy có chuyện cần phải xem xét nên bảo điện hạ hãy tự mình tập thiền và ôn lại kiếm thuật.”
Trong tâm trí cậu hiện lên hình ảnh đêm hôm qua Masain đã rời khỏi Cung điện Ngọc Trai với vẻ mặt hết sức bối rối.
Vì bỗng dưng phát hiện ra vị hoàng tử mình phò tá lại dính líu tới mấy hội nhóm phản loạn nên hẳn anh đã bị bức bách phải đi xác nhận sự thật càng nhanh càng tốt.
Hội Chân Lý Hoàng Kim.
Hiệp hội bệnh dịch Adelheit.
Mặt trận Cách mạng Cộng hòa Xanh.
Morres ban đầu đã nghĩ gì mà lại đi tài trợ cho những tổ chức như thế?
‘Chà, nghĩ ngợi chuyện đó giờ này cũng chẳng có nghĩa lý gì…”
Nếu Masain phát hiện ra chuyện gì thì chắc là sẽ giải thích cho cậu thôi. Không rõ vì sao Seong-jin có cảm giác rằng Masain sẽ hết lòng vì cậu.
Ít nhất, xét theo tính cách của Masain, cậu nghĩ nếu Morres có làm sai thì anh sẽ là kiểu người tìm mọi cách sửa chữa sai lầm đó chứ không đổ lỗi cho cậu.
Seong-jin quyết định tạm gác đống nghi ngờ sang một bên và tập trung vào việc luyện tập. Đây là chuyện duy nhất cậu có thể làm vào lúc này.
Thánh hoàng cũng đã bảo cậu luyện tập rồi mà. Nếu có vấn đề gì phát sinh thì chắc là người ấy sẽ giúp cậu thôi, nhỉ?
Cậu có linh cảm rằng không ít thì nhiều Thánh hoàng đã biết một phần câu chuyện.
Dù sao đi nữa, khi nào vụ bế quan cầu nguyện hay gì gì đó kết thúc, cậu nghĩ mình nên nói chuyện cởi mở và thành thật với Thánh hoàng.
***
Kể cả khi Masain vắng mặt thì những hiệp sĩ thường trú của Cung điện Ngọc Trai đã một lần bị đưa vào quy củ cũng không thay đổi.
Ngay lúc Seong-jin vừa bước vào sân tập, họ đã nhanh chân nhanh tay tập hợp hàng ngũ và lớn tiếng chào cậu.
“Bái kiến Tam Hoàng tử!”
“À, ừ, các ngươi làm tốt lắm.”
Cậu cảm thấy có chút gượng gạo vì mới gần đây họ còn tẩm ngẩm tầm ngầm ác ý với cậu. Seong-jin cười ngượng rồi tiến về một góc sân tập.
Có lẽ nên thiền để gạt hết mọi chuyện đi và bắt đầu một ngày mới thôi.
Trước khi bắt đầu thiền, cậu theo thói quen kiểm tra aura đang gờn gợn trong lồng ngực mình. Tâm trí cậu dường như luôn bình tĩnh lại mỗi lần làm như vậy
Cậu chậm rãi hít thở rồi bắt đầu theo dõi dòng chảy aura. Từng làn sóng tinh tế thấm vào trong cơ thể cậu qua mỗi hơi thở rồi tụ lại ở lõi.
Dòng tuần hoàn của aura xoay quanh lõi theo quỹ đạo rồi lại một lần nữa phân tán ra khắp cơ thể cậu.
Và cũng giống như ngày trước khi hấp thụ năng lượng quái vật, cậu thử trải đều aura đến xương cốt, từng bó cơ và cả làn da.
Masain bảo rằng không được cưỡng ép bẻ cong đi dòng chảy của aura. Nhưng đương nhiên không có nghĩa là để mặc cho nó chảy đến đâu cũng được.
Anh đã hướng dẫn cho Seong-jin cách để nhẹ nhàng dẫn dắt aura đến lõi và cách để đưa aura từ lõi ra, đó là không được cản trở dòng chảy tự nhiên mà phải để aura đi từ trong lan ra ngoài nhẹ nhàng như nước chảy.
Đây là, dẫn từ nơi có đến nơi cần.
Trước kia khi hấp thu năng lượng quái vật, Seong-jin không cần phải gắng sức tự mình điều khiển thứ năng lượng này. Chỉ cần xác định rõ xem nên cường hóa chỗ nào và cần nó chảy đến đâu thôi.
Có lẽ luân chuyển aura cũng tương tự như vậy. Nào có nhất thiết phải cưỡng bách bẻ cong đi dòng chảy của nước chăng?
Điều cậu cần làm chỉ là dẫn cho aura chảy đến nơi còn thiếu. Và để làm vậy, cần phải nhận ra chính xác điểm cậu muốn đưa nó đến. Biến cái nhu cầu aura ở nơi không có trở thành mong muốn chân thực hơn. Và cụ thể hóa mong muốn đó thành một hình ảnh rõ ràng, đơn nhất.
Có lẽ, đó chính là ý nghĩa của câu nói rằng aura sẽ chảy theo trái tim ta?
Trong lời của Thánh hoàng cũng có cái có thể học được. Seong-jin nghĩ vậy.
Trên hết, cậu vẫn còn nhớ rõ cái cảm giác điều khiển một luồng aura lớn mà Thánh hoàng từng để cậu trải nghiệm không lâu trước đây. Vừa tưởng tượng lại cái dòng chảy khoan khoái đó, cậu vừa cố gắng tập hợp năng lượng đã phân tán ra và kéo nó trở lại lõi.
Không biết tự lúc nào, đã có một làn gió nhẹ nhàng thổi xung quanh Seong-jin mà cậu không hề hay biết. Vài hiệp sĩ đang huấn luyện ở đó, lúc này đây đang nhìn cậu với ánh mắt sửng sốt.
Một vòng rồi lại một vòng. Nhìn aura dễ dàng tập hợp thành quỹ đạo vòng tròn thế này quả là thú vị. Dòng chảy aura xoáy tròn, không cần phải được ép cho ngưng kết lại mà tự động hội tụ dần dần tới một lượng giới hạn rồi hình thành nên các lớp.
Một vòng, lại một vòng nữa.
Seong-jin nhắm mắt ngồi đó, trên môi bất giác nở một nụ cười.
“Cảnh như thế này, tôi đã từng chứng kiến một lần. Là lúc ngài Balthazar thiền……”
Trong những hiệp sĩ ở xung quanh đang ngây người quan sát, có một người chợt lẩm bẩm. Đó là Maria, cô hiệp sĩ đã xin được điều chuyển từ Đội hiệp sĩ số 1 của Vệ đoàn Hoàng gia đến đây để kiếm chút tiền uống rượu.
Không biết tự lúc nào, các hiệp sĩ thường trú trên sân tập đều đã dừng tập luyện và xúm lại dõi mắt theo Seong-jin. Anh hiệp sĩ cấp thấp Haven đang đứng ở cuối hàng bĩu môi.
“Có thế nào cũng đừng đi so một người mới bắt đầu với ngài Balthazar chứ?”
“Vậy cậu từng thấy chưa? Cảnh dòng chảy aura vật chất hóa như thế ấy?”
Haven á khẩu rồi đảo mắt khiên cưỡng đáp.
“Ừm… thì… cơn bão aura bệ hạ tạo ra mấy hôm trước chăng?”
Tức thì, tất cả các hiệp sĩ khác ném cho Haven ánh mắt sửng sốt khiến anh chàng phải co rúm mình lại.
So với ai không so, lại đi so với Thánh hoàng.
“Thiên tài…”
Có tiếng thở than bật thốt ra từ miệng ai đó, các hiệp sĩ đều rơi vào trầm mặc.
Thiên tài.
Dù cho đến tận bây giờ không ai nói to ra câu này, nhưng phải có ít nhất một lần suy nghĩ ấy lóe lên trong đầu họ khi quan sát Tam Hoàng tử tập luyện cùng với Masain mấy ngày qua.
Nhanh chóng thành thạo mọi động tác bất kể là học kỹ thuật gì, kiên trì vung kiếm cho đến khi sửa được lỗi đã bị chỉ ra, có thể vào trạng thái xuất thần ngay lập tức và nhập tâm vào nhịp điệu kiếm kỹ theo bản năng.
Rồi ngay khi bắt đầu đánh thức được cảm quan, aura quanh cơ thể cậu đã nhanh chóng hoạt động tích cực hẳn lên.
Nhìn vào Tam Hoàng tử bây giờ, họ không còn liên tưởng nổi tới hình ảnh con heo vô lại lười biếng mà đần độn trước kia nữa rồi.
Vì lý gì một người mang tài năng cỡ này, trước nay lại hành động ngu ngốc như thế?
“Khốn nạn!”
Có cậu hiệp sĩ trẻ ngồi ở mãi phía sau thốt ra câu chửi rủa rồi bật dậy rời đi. Cậu ta có một vết sẹo dài ở một bên trán.
Haven giật mình toan can cậu lại, nhưng Kurt lắc đầu tóm lấy anh.
“Kệ cậu ấy đi. Đầu óc cậu ấy lúc này hẳn là cũng đang rối lắm.”
“Nhưng…”
“Cảm thấy vô nghĩa cũng phải thôi. Có lẽ cậu ấy đang băn khoăn vì cớ gì đội trưởng lại rời bỏ hiệp sĩ đoàn theo cách như vậy, để rồi thành ra kết cục thế này. ”
“......”
Những hiệp sĩ còn lại lặng im tiếp tục quan sát Seong-jin và làn gió thổi xung quanh cậu.
Không ngừng, bất tận.
‘Nhảy thẳng lên lớp thứ năm thì chắc là hơi quá…’
Không biết qua bao lâu, Seong-jin thở dài rồi mở mắt ra.
Cậu định thiền lâu thêm chút nữa nhưng có vẻ lực đẩy được khuếch đại không dễ bù đắp cho lắm.
Vả lại cậu đã bắt đầu cảm thấy muốn vung kiếm rồi.
Nghĩ đến đây, Seong-jin định đứng dậy thì bất ngờ giật mình rồi lại ngã phịch xuống.
Một thiên thần không biết từ đâu xuất hiện trước mặt cậu, đang khom lưng và nhìn cậu chăm chú.
“......Noo-nim?”
Amelia vẫn xinh đẹp như mọi ngày. Chiếc váy màu hồng nhạt cùng dải ruy băng đỏ buộc trên mái tóc tết mang đến cho cô vẻ ngoài thuần khiết mà quyến rũ. Trước mặt Seong-jin, cô ngồi xổm, khẽ tựa cằm lên hai tay mà nhìn cậu.
“Chị tới khi nào thế? Mà chị đang làm gì vậy?”
“À, chị tới đây vì định hỏi em có muốn dùng bữa trưa cùng chị không, xong cuối cùng lại ngồi nhìn em thiền. Chị không biết gì đâu, nhưng nhìn cũng ấn tượng lắm.”
A, vậy sao? Seong-jin thoáng nhìn quanh rồi chợt toát mồ hôi lạnh.
Cậu chứng kiến ở một bên sân tập, các hiệp sĩ thường trú đang tập luyện với động tác căng thẳng mà cứng ngắc. Bọn họ làm thế được bao lâu rồi?
Chẳng hề hay tâm trí Seong-jin đang bối rối cỡ nào, Amelia chỉ lặng lẽ lẩm bẩm.
“Vậy là em mạnh mẽ đến vậy vì đã luyện tập như thế này.”
“.....”
Đôi mắt xám trong veo của Amelia lại một lần nữa phiêu đi.
Cô thường nhìn Seong-jin với ánh mắt như vậy. Như đang nhìn về một nơi xa xôi nào đó, hay đang hồi tưởng lại những ký ức xưa cũ.
“Em quả thực là một đứa trẻ phi thường đấy, Morres.”
Seong-jin đứng dậy phủi phủi bụi rồi bật cười.
“Phi thường gì đâu ạ? Em chỉ vừa mới bắt đầu cái gọi là luyện tập thôi. Để mà làm được đàng hoàng thì còn xa lắm.”
“Không, dù chị biết không nhiều, nhưng trong mắt chị, em vẫn rất xuất chúng.”
Amelia nắm lấy bàn tay đang đưa ra của Seong-jin và đứng dậy. Rồi bằng giọng nói mang đầy một niềm tin vô căn cứ, cô một lần nữa nhấn mạnh.
“Hãy tin chị, Morres. Trong tương lai, em sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ.”
Chà, em không biết sao chị lại chắc chắn như thế, nhưng cũng cảm ơn vì đã tin tưởng em, noo-nim.
“Và có lẽ em sẽ trở thành chàng hiệp sĩ trẻ bảnh bao mang phong thái ngời ngời trong bộ giáp đen.”
Giáp đen? Sao bỗng dưng lại là giáp đen?
“Hình ảnh ác quỷ lãnh khốc vô tình nơi tiền tuyến. Quá hoàn hảo, nhỉ?”
Ấy, gọi hoàng tử của Thánh Đế quốc là ác quỷ thì có hơi…
“Hắc Quỷ Delcross khiến kẻ thù trông thấy phải sợ kinh hồn bạt vía. Quá tuyệt vời đi ấy chứ?”
…Ồ.
Người chị gái mang dáng hình tựa nàng tiên, hình như lại bất ngờ có chút bệnh chuunibyou.