Quỷ Vương biến mất rồi. Từ lúc nào?
Bị thu hút bởi cảm giác aura tràn đầy cơ thể nên khi cậu nhận ra điều này thì đã quá muộn. Nghĩ lại thì, hình như từ lúc sáng đã không thấy tăm hơi hắn đâu rồi.
Thi thoảng hắn sẽ thu mình lại không nói lấy một câu, nên Seong-jin đã không nghĩ nhiều về sự im lặng này.
‘Khoan, có chắc là từ sáng không?’
Hay là từ đêm hôm qua? Sau khi bị cuốn vào cơn bão aura, cậu đã được đưa đến Cung điện Ngọc Trai trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê rồi gục luôn cho tới sáng.
Quỷ Vương có ở đó vào lúc ấy không?
‘A, khoan. Lần cuối hắn nói chuyện với ta là khi nào?’
Seong-jin nhớ lại tiếng thét của Quỷ Vương vào khoảnh khắc cậu bị cơn bão cuốn đi.
—Trời ơi! Hắn còn định trút thêm vào nữa!
—Aaaaargh!
Có thể, đó chính là lần cuối ta thấy hắn chăng?
Seong-jin toát mồ hôi lạnh.
Có lẽ, giống như ý thức của Seong-jin bay tới Trái Đất, Quỷ Vương cũng đã bị thổi bay tới thế giới khác nào đó.
Hoặc, dù phỏng đoán này hơi đi quá xa, liệu có khả năng linh hồn nhỏ bé của Quỷ Vương đã bị hủy diệt hoàn toàn trong cơn bão dữ dội ấy không?
Nếu hắn đã trôi dạt đi tận nơi nào thì cậu biết phải tìm hắn ở đâu?
‘Nhưng ta thật sự cần đi tìm hắn sao?’
Vì cùng bị ném vào một dị giới nên có một thứ tình cảm đồng chí ở mức độ nào đó đã nảy sinh giữa hai người, nhưng vốn dĩ họ là kẻ thù không đội trời chung với nhau. Không phải sẽ tốt cho cả hai nếu hắn cứ biến mất như thế hay sao?
Seong-jin nghĩ ngợi một hồi với vẻ mặt cứng ngắc rồi lắc đầu.
Ây, ta không biết. Hắn nói không thể đi xa khỏi cơ thể này, nên nếu còn sống thì hắn sẽ về sớm thôi.
***
Đến sân tập muộn hơn thường lệ, Seong-jin bị một tình huống bất ngờ làm cho sửng sốt. Ngay khi vừa bước vào cửa, khoảng năm sáu hiệp sĩ đã chạy thẳng tới trước mặt cậu, đặt tay lên trước ngực mà đồng loạt cúi chào.
“Diện kiến Tam Hoàng tử điện hạ!”
Giọng nói của họ đồng thanh cất lên. Gì vậy? Trong giây lát cậu còn tưởng đang được thấy các vệ binh hoàng gia ở Chính điện ấy chứ.
Seong-jin dụi mắt rồi nhìn lại, nhưng không thể nhầm được, họ chính là các hiệp sĩ thường trú trong Cung điện Ngọc Trai.
Bọn họ ăn nhầm cái gì à? Sao bỗng dưng lại như thế này?
“Điện hạ! Người tới rồi!”
Masain bước đến với vẻ rạng rỡ.
Seong-jin tự nhiên nhận ra sự thay đổi có liên quan gì đó đến người này, cậu hỏi.
“Ngài Masain? Họ làm sao vậy?”
“Dạ thưa điện hạ. Kỷ luật của họ lỏng lẻo quá rồi, nên từ hôm qua đến nay thần đã huấn luyện tinh thần cho họ đôi chút.”
Từ giờ trở đi, thần sẽ quản giáo họ thật nghiêm để họ không còn gây trở ngại gì trong lúc phò tá điện hạ nữa. Nghe Masain nói thêm những lời này với vẻ hăng hái, các hiệp sĩ thường trú đang đứng cứng đơ ra đều tối sầm mặt mũi.
Nghĩ đến đây, Seong-jin cũng nhớ ra gì đó. Mỗi khi Masain xuất hiện trên sân tập, bọn họ đều cúp đuôi chạy hết.
Lúc đó, cậu chỉ bỏ qua mà không nghĩ ngợi gì nhiều, nhưng dường như Masain khá là có tiếng tăm trong các hiệp sĩ.
Seong-jin nhìn họ với ánh mắt có chút thương hại.
Dù là mấy cái tên đáng ghét chỉ biết bất kính với hoàng tử, nhưng thấy họ kiệt quệ đến thế sau khi bị giáo huấn trong hai ngày lại khiến cậu không nỡ ghi thù chút nào.
“Ừm, ngài Masain này. Ngài đã phải làm nhiệm vụ của Vệ đoàn Hoàng gia ở Chính điện kiêm thêm việc theo dõi kiếm thuật của ta, giờ mà còn quản lý cả các hiệp sĩ thường trú nữa thì liệu có quá sức không?”
Nhưng, Masain quả quyết.
“Mặc dù quân đội thường trú được tuyển mộ từ nhiều nơi khác nhau nhưng vẫn là lực lượng của Vệ đoàn Hoàng gia. Thần không thể cho phép kỷ luật của các thuộc cấp dưới quyền mình buông thả như vậy được.”
“À, ta hiểu rồi…”
Seong-jin lắc đầu nhìn tia sáng lé loi trong mắt các hiệp sĩ thường trú dần tắt ngấm.
Các ngươi liệu liệu mà cư xử cho tốt hơn đi.
Giờ đây khi đã bắt đầu cảm nhận được aura, việc học tập của cậu diễn ra rất suôn sẻ.
Sau khi nghe Masain giảng giải cặn kẽ về cách tích lũy aura và thiền, Seong-jin đã nhanh chóng tạo được một lõi aura nhỏ cỡ hạt kê gần huyệt đan điền.[note57831]
Aura vốn luôn không chịu ở yên mà liên tục rỉ ra ngoài bỗng chốc tụ lại thành một khối và ổn định ngay khi đạt tới được một mức. Mặc dù vẫn là một lượng nhỏ, nhưng cậu có thể cảm nhận dòng khí đang xoay xung quanh lõi hoạt động tích cực hơn đôi chút.
‘Quả thực là khác với năng lượng của quái vật, loại năng lượng đó sau khi được hấp thụ vào sẽ trải đều khắp cơ thể…’
Chẳng mấy chốc, cậu còn có thể tạo ra được lớp aura đầu tiên bao quanh lõi nữa. Mặc dù khó hơn ổn định lõi, nhưng aura cuối cùng đã lớn đến cỡ một quả nho và bắt đầu luân chuyển đều trong đan điền.
“Có thể tạo lớp aura nhanh đến vậy, quả là xuất sắc! Thật khó tin là mãi cho đến gần đây người vẫn còn phải chật vật.”
Hơn hết, thấy cậu đạt được thành tựu như vậy, Masain rất đỗi vui mừng.
“Giờ thì chỉ cần siêng năng tích lũy nữa thôi! Đương nhiên, aura cũng tích tụ cả trong cơ và xương, nhưng ấy là phải dùng aura trong một thời gian dài thì mới thay đổi dần dần được. Năng lượng không thể tăng bùng nổ như khi quấn các lớp aura xung quanh lõi đâu.”
Anh giải thích thêm rằng, phải tích lũy ít nhất ba lớp aura thì mới có thể kết hợp nó vào các thế kiếm.
Khó khăn lắm mới đạt được chút thành tích nên Seong-jin hưng phấn muốn thử lên lớp thứ hai ngay lập tức, nhưng Masain lắc đầu.
“Tích lớp thứ hai sẽ mất thời gian hơn một chút. Nếu coi như để tạo lõi người cần 1 aura, để xây lớp đầu tiên cần gần 3 aura, thì muốn xây lớp tiếp theo người phải cần ít nhất 10 aura cùng một lúc.”
Theo lời giải thích của anh, chống lại lực đẩy giữa các lớp còn cần nhiều aura hơn cả tạo thành lớp. Càng tích được nhiều lớp thì lực đẩy càng tăng lên theo cấp số nhân.
Để đạt đến đỉnh cao của một hiệp sĩ, hay còn gọi là Hiệp sĩ Decathlon với 10 lớp aura, thì cần vượt qua lực đẩy lớn gấp hàng trăm lần so với lớp thứ nhất.
“Vậy nên, người phải vừa thiền và tập luân chuyển một lượng aura lớn hơn bây giờ rất nhiều trong một thời gian dài. Tiến độ của người đã đủ nhanh rồi, nên đừng vội, cứ từ từ thôi.”
“Phải rồi.” Anh thận trọng nói thêm.
“Xin thứ cho thần vì làm gián đoạn người giữa lúc đang hăng say luyện tập, nhưng có thời gian thì người có thể ghé qua Chính điện một lát được không ạ?”
Theo lời anh, toàn bộ lịch trình ngày hôm nay của Thánh hoàng đều đã bị hủy.
Đương nhiên, mọi người đều biết rằng hiện giờ anh đã bình an vô sự, nhưng nói gì thì nói, trong vụ việc này, cả hậu hoa viên thì bị xé nát, còn Thánh hoàng thì kiệt sức ngất đi. Dù là đã hơi muộn nhưng hoàng tử vẫn nên ghé thăm cho mọi người còn nhìn thấy mặt.
Vả lại cậu cũng hơi lo lắng vì vào lần cuối nhìn thấy Nate, anh đang nằm bất tỉnh nhân sự. Có điều đến thăm mà không hẹn trước thì có hơi phiền toái, dù gì anh cũng là Thánh hoàng mà.
Nghe cậu nói thế, Masain khúc khích cười.
“Những người quan trọng thì có lẽ đã đến thăm hết rồi. Phải mạnh dạn bỏ lịch trình như vậy thì chắc hẳn ngài ấy đã quá mệt vì buộc phải tiếp những vị khách mình không ưa tới nỗi không còn thời giờ mà nghỉ ngơi. Bệ hạ cũng thật đáng thương nhỉ? Ngài ấy sẽ rất vui khi thấy mặt điện hạ đấy, dù chỉ một lát thôi cũng được.”
Seong-jin ngoan ngoãn gật đầu rồi đưa thanh kiếm gỗ cho Masain.
Tập luyện thì sau này còn cả khối thời gian. Nhưng có thể tích lũy aura như thế này, chẳng phải đều là nhờ Thánh hoàng hay sao?
Giờ đây khi đưa sự chú ý về phía lồng ngực, cậu vẫn thoáng cảm thấy như có thứ gì đang rung chuyển.
Song, vẻ mặt Masain khi nhận lấy thanh kiếm gỗ có gì đó kỳ lạ.
Đôi mắt cười tròn xoe của anh dần méo xệch đi, khóe miệng nhếch lên giật giật.
Gì thế, sao ngài ta bỗng dưng lại như vậy?
“Thần chưa từng nghĩ sẽ có ngày hai người lại trở về như xưa…”
“……?”
Masain nghèn nghẹn nói với khuôn mặt không biết là đang cười hay đang mếu, rồi tức khắc quay đi trước khi Seong-jin kịp hỏi điều gì. Đoạn, anh chỉ vào hai hiệp sĩ thường trú đang đứng gần đó.
“Cậu, và cậu! Hộ tống điện hạ đến Chính điện. Mấy người còn lại, bắt đầu chạy vòng quanh sân tập cho tôi!”
Dạ?
Sắc mặt các hiệp sĩ thường trú tái mét đi. Masain thét.
“Hôm qua các cậu để hoàng tử một mình đến Chính điện mà không có người hộ tống đúng không? Vậy mà còn dám tự gọi mình là vệ binh hoàng gia kiêu hãnh của Delcross nữa hả? Từ giờ trở đi, tôi sẽ trấn chỉnh cái đầu đất đó của các cậu!”
Aaaaaa.
Nghe tiếng hét thảm thương của các hiệp sĩ, Seong-jin trong lòng lặng lẽ gửi một lời mặc niệm.
***
Thánh hoàng tiếp tất cả những người đến thăm trong phòng tiếp khách nối liền với phòng ngủ.
Khi Seong-jin đến, trong phòng đã có khách từ trước.
“Ôi, Hoàng tử Morres! Trông người thật thanh tao mà diễm lệ làm sao! Tương lai Thánh quốc hẳn sẽ rạng ngời quang vinh lắm đây!”
Chánh thị thần Louis hào hùng tán dương, rồi thấp giọng bẩm báo.
“…Hoàng hậu bệ hạ đang ở cùng ngài ấy.”
Louis giải thích rằng khi Thánh hoàng vắng mặt, Hoàng hậu Tatiana thường sẽ đại diện cho Thánh hoàng đảm đương quốc sự.
Đến gần cánh cửa phòng tiếp khách đang mở, cậu có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng trò chuyện.
“…nên làm gì… Rohan… cự tuyệt…”
“…phải… kín đáo …từng chuyện…”
“…lo ngại… đến sinh nhật… cẩn thận…”
Louis lịch thiệp gõ cửa phòng tiếp khách và thông báo.
“Thánh hoàng bệ hạ, Hoàng hậu bệ hạ. Hoàng tử Morres đến.”
Hai người đang ngồi trên ghế thưởng trà đồng loạt quay sang nhìn Seong-jin.
“Ai chu choa!”
Hoàng hậu là người phản ứng đầu tiên.
Cô tròn mắt, rồi lẹ làng dùng tay che miệng dịu dàng cười. Đôi mắt hơi rủ xuống nhẹ cong lên.
“Hoàng tử! Mới bao lâu chưa thấy mà con đã trở nên khôi ngô thế này rồi. Lizabeth sẽ hạnh phúc lắm đây!”
Cạch. Ngay sau đó, có tiếng Thánh hoàng hơi thô bạo đặt tách trà xuống.
Mặc dù nhìn như không có thay đổi nào lớn trên biểu cảm của Thánh hoàng ngoại trừ đôi mắt hơi mở to, nhưng nhãn quan sắc bén của Seong-jin chú ý thấy đồng tử anh run lên nhè nhẹ.
Chờ chút?
Sao cha lại là người ngạc nhiên nhất? Người như vậy thì con biết phải làm sao?
Khi cậu nhìn anh với vẻ mặt chết lặng xen lẫn một cảm giác bị phản bội khó lý giải, hoàng hậu mỉm cười đứng dậy.
“Ôi trời… Có vẻ như ta vô ý quá rồi, sao lại giữ người bệnh lại để bàn công chuyện thế này. Thần thiếp cáo lui cho hai người dành thời gian vui vẻ nhé.”
“Vậy phần còn lại nhờ cả vào nàng rồi, Tatiana.”
“Vâng thưa bệ hạ. Xin đừng quên, yến hội sinh nhật người sắp đến đấy.”
Sau đó, nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, cô duyên dáng bước đến gần Seong-jin.
Cô là một mỹ nhân mang vóc dáng mình hạc xương mai. Một nụ cười thường trực nở trên môi, đôi mắt hơi rủ xuống tựa giọt nước. Hoàng hậu cúi đầu với Seong-jin và thì thầm.
“Ta rất vui khi được thấy hoàng tử khỏe mạnh trở lại. Bệ hạ đã phải khổ tâm biết bao nhiêu? À phải rồi, nghe nói ký ức của con có chút vấn đề nhỉ?”
“Dạ, vâng…”
Vì không rõ lễ nghi thế nào nên cậu chỉ rầu rĩ đáp. Hoàng hậu khẽ nhếch môi.
“Điện hạ, đừng nghĩ ngợi nhiều về chuyện này mà cứ tập trung hồi phục thôi. Con người ta sẽ hạnh phúc khi quên đi được quá khứ.”
“……?”
Dù không biết bà ấy muốn nói cái gì nhưng sao ta cứ thấy như đang bị khịa thế nhỉ?
Trong lòng có một cảm giác bức bối khó lý giải, Seong-jin vô thức cau mày. Hoàng hậu lùi lại một bước rồi nở một nụ cười vô hại.
“Thôi, ta đi đây.”
Cô thoáng nhìn qua ánh mắt chợt hoá lạnh băng của Thánh hoàng rồi thanh lịch cúi đầu và rời khỏi phòng tiếp khách.
“……”
“Ngồi đi.”
Thánh hoàng hất cằm chỉ vào chiếc ghế sofa đối diện. Seong-jin ngồi phịch xuống ghế và gạt đi cảm giác hơi không thoải mái về hoàng hậu.
“Con không quấy rầy lúc người đang bận chứ?”
“Không, con đến đúng lúc lắm. Từ ngày mai ta sẽ ngừng tiếp kiến và cả lịch trình chính thức, nên trong một thời gian nữa sẽ khó lòng mà gặp mặt nhau đấy.”
“Sao ạ? Người thực sự cần phục hồi lâu đến thế ạ?”
Nhìn qua thì thấy người vẫn khỏe mà.
Thấy Seong-jin thắc mắc nhìn, Thánh hoàng lắc đầu.
“Sắp tới ta dự định sẽ vào phòng cầu nguyện. Chỉ là bàn giao công việc sớm một chút thôi.”
“Phòng cầu nguyện?”
“…Con cũng quên mất luôn cái đó rồi nhỉ.”
Theo lời Thánh hoàng, thỉnh thoảng anh sẽ phải vắng mặt vài ngày để cầu nguyện.
Trong lúc đó, anh sẽ ủy nhiệm lịch trình chính thức cho hoàng hậu, trao quyền cho các hồng y đứng đầu nghị viện và trưởng ban điều hành, rồi lui về quy ẩn.
Ở sâu bên trong Chính điện, là một phòng cầu nguyện hùng tráng mà chỉ có Thánh hoàng được phép vào. Trong lúc anh ở đó, cánh cửa sẽ bị các thánh hiệp sĩ phong bế đến một con kiến cũng không chui lọt.
Dù có nghe nói nơi đây là xã hội thần quyền, nhưng cậu chưa từng nghĩ rằng người đứng đầu đất nước cũng phải bế quan để cầu nguyện.
Seong-jin gần như là một người vô thần kể cả ở trong thế giới trước nên cậu không thể không bất giác hỏi.
“Cầu nguyện để làm gì thế ạ? Vì đế chế? Hay là còn có tác dụng gì khác?”
Hỏi người được coi là đại diện của thần linh câu này thì dường như có chút dị giáo. Nhưng câu trả lời của anh lại ngầu tới không ngờ.
“Ít nhất mọi người sẽ tin là như vậy, nhỉ?”
Nói cách khác, đây là trốn việc công khai.
Quả thực, cái cảnh Thánh hoàng tay nâng ly trà mà ung dung ngồi đó trông rất đỗi thảnh thơi. Lại còn không có chiếc áo choàng lễ phục anh luôn mặc để giữ hình ảnh nên cảm giác không khác gì đang đi nghỉ mát.
“Thôi bỏ đi, có vẻ là việc huấn luyện aura của con rốt cuộc cũng có tiến bộ rồi. Vẫn đang ở lớp thứ nhất sao?”
Nhận thấy ánh mắt của Thánh hoàng đang hướng thẳng vào đan điền của cậu, Seong-jin càng dám chắc hơn.
Người này trông như thực sự có thể nhìn thấy aura hay gì đó vậy.
“Vâng ạ, đều là nhờ vào phụ hoàng, cuối cùng con đã tạo được một lớp aura rồi. Nên là, có cái này con muốn hỏi người.”
“Hỏi ta sao?”
“Vâng, chính xác thì chuyện gì đã xảy ra với cơ thể con thế ạ?”
Sự biến hóa gần như là tái sinh này không thể nào lý giải chỉ bằng việc có thể cảm nhận được aura. Seong-jin dám khẳng định rằng sự việc ngày hôm qua có ảnh hưởng sâu xa nào đó.
“Hừm……”
Thánh hoàng hơi lảng mắt đi.
“Cũng không phải là ta không có suy đoán……”
Cái cách anh ngân dài từ cuối có gì đó thiếu tự tin đến lạ thường.
“Có lẽ con đã biết, aura có khả năng hồi phục và biến đổi cơ thể thành hình dạng lý tưởng.”
Seong-jin từng nghe lời giải thích cặn kẽ của Masain rằng khi có aura chảy qua, cơ thể sẽ thay đổi theo chiều hướng tích cực.
Nhưng ngài ấy cũng nói rằng sự thay đổi này là dần dần và xảy ra trong suốt cuộc đời mà nhỉ?
“Nhiều khả năng vấn đề nằm ở tổng lượng aura chứ không phải thời gian.”
Lời giải thích của Thánh hoàng là thế này. Ngay cả khi ngày nào cũng luân chuyển aura thì trong suốt cả đời, cơ thể chỉ hấp thụ và sử dụng được một lượng giới hạn mà thôi. Nhưng nếu cung cấp đủ aura thì sự thay đổi sẽ diễn ra rất mạnh mẽ.
Có nghĩa là……
“Có nghĩa là lượng aura chảy qua cơ thể con ngày hôm qua còn vượt quá cả lượng aura mà người ta luân chuyển trong suốt cuộc đời sao?”
Seong-jin há hốc miệng. Cái đó thực sự khả thi sao?