Cùng với Thánh hoàng, Seong-jin đứng ở giữa trung tâm của hậu hoa viên.
Dù sao đi nữa thì cũng chỉ có một lựa chọn. Đó là chặn lối đi dù chỉ là tạm thời để tránh khả năng xảy ra mất khống chế. Chỉ cần không cố ý đụng phải aura được dùng để chặn lối đi thì cậu chắc chắn sẽ an toàn. Do dự là không thể.
Thánh hoàng nhẹ nhấn lòng bàn tay vào dưới xương đòn bên phải của Seong-jin. Có lẽ đó là vị trí gần với nơi lối đi được mở nhất.
“Khi aura đổ vào mạnh hơn thì có thể con sẽ thấy hơi khó thở. Nhưng đó chỉ đơn thuần là ảo giác do dòng chảy aura tạo nên thôi, không phải là cảm giác vật lý, hãy nhớ lấy.”
Seong-jin gật đầu, cố giấu đi nỗi lo lắng trong lòng.
“Ta bắt đầu đây.”
Tức thì, một dòng nước lớn trút thẳng xuống ngực cậu. Dù là lượng lớn đến đáng ngạc nhiên, nhưng vẫn là một dòng chảy khoan khoái không gây tổn hại gì đến cơ thể.
Dòng nước xoáy tròn ở gần ngực, rồi vụt biến mất ngay dưới bả vai.
Đó là nơi có lối đi. Một điểm vừa mới đây vẫn còn mơ hồ với Seong-jin, rốt cuộc đã có thể cảm nhận được rõ ràng.
Lượng aura dần dần bắt đầu tăng lên. Ngay khi aura biến mất ở lối đi, vùng ngực cậu lại được đổ đầy aura mới.
Nhưng vẫn còn chưa đủ. Aura vẫn bị hút sạch vào trong ngay khoảnh khắc nó ập đến.
“Ha.”
Seong-jin cố gắng điều tiết hô hấp của mình để không thở ra quá nhiều.
Mặc dù việc hít thở thực ra không có gì khó khăn, nhưng biết vì sao cậu vẫn cảm thấy lồng ngực mình căng cứng lên như phổi đang bị đổ đầy nước.
Ha… Ha… Hô hấp dần trở nên nặng nề, nhưng làn gió xoáy trong hậu hoa viên làm tóc cậu nhẹ rung lên vẫn còn đó.
‘Còn bao lâu nữa mới xong?’
Seong-jin bỗng cảm thấy hiếu kỳ. Dù Thánh hoàng có là người dùng aura đẳng cấp đến đâu, miễn anh vẫn còn là con người thì sẽ có một giới hạn đối với lượng aura tích lũy trong cơ thể.
Nhưng luồng năng lượng khổng lồ ập tới không hề có dấu hiệu kết thúc. Lối đi vẫn hút không chừa lấy một một hơi, mà lượng aura trút xuống thì vẫn tăng lên.
Cậu liếc nhìn Thánh hoàng, lo rằng anh đang cố quá sức. Nhưng khuôn mặt điềm tĩnh của anh vẫn y nguyên, nhìn trân trân xuống bàn tay của mình.
Không, có lẽ anh đang nhìn vào một thứ nằm ngoài lồng ngực của Seong-jin, ở một nơi nào đó bên trong lối đi vô hình.
ÀOOOOOO.
Bên tai cậu vang lên ảo giác của dòng thác đang đổ xuống. Lượng aura chảy vào lớn tới nỗi các giác quan cũng bị lẫn lộn.
Giờ đây, không còn là cảm giác như nước đang ập đến nữa, mà cảm tưởng như có một dòng sông chảy siết đang nhấn chìm cả cơ thể cậu.
‘Không thở được…’
Cậu liên tục cố gắng kiểm soát hô hấp để ngăn mình khỏi thở gấp, ngay lúc này, có tiếng Quỷ Vương lẩm bẩm vang lên trong đầu.
[Điên rồi, điên thật rồi. Sao con người có thể làm được như thế…]
‘Đến ta còn thấy điên nữa là.’
Cố gắng quên đi hơi thở càng lúc càng đau đớn, Seong-jin đưa mắt nhìn ra phía ngoài. Nhưng trước mắt cậu hiện nên một cảnh tượng thật kỳ lạ.
Cậu vốn tưởng rằng chỉ là gió trong hậu hoa viên có mạnh lên đôi chút mà thôi, nhưng nhìn kỹ hơn, có một luồng gió đang xoáy cuồn cuộn xung quanh họ. Cỏ trên mặt đất hết chao sang phải rồi lại dựng ngược lên, đầy hỗn loạn.
Bộ lễ phục dài Thánh hoàng đang mặc cũng bay phấp phới trong không trung. Toàn bộ không khí xung quanh họ dường như đang dâng lên.
Mái tóc bay tán loạn đập tứ tung vào mặt cậu, những lọn cỏ tung bay khắp nơi, xoáy tròn theo chiều ngược kim đồng hồ, rồi vút thẳng lên cao.
Chợt, Seong-jin nghĩ đến một khả năng.
Thánh hoàng đã làm cách nào để không ngừng tuôn ra một lượng aura vượt ngoài khả năng tích lũy của con người?
‘Chẳng lẽ, người này… đang thu lấy aura từ môi trường xung quanh sao?’
Giờ đây họ đã trở thành mắt bão theo đúng nghĩa đen.
Hơi xa phía bên kia trong cơn lốc dữ dội, cây vườn đang rung lên như muốn gãy đổ. Thảm cỏ vốn thưa thớt trong hậu hoa viên bắt đầu bật gốc bay lên. Chiếc bàn nhỏ nơi họ đã dùng bữa trước đó bị cơn gió cuốn đi và bị đẩy vào một góc vườn.
‘Như này hình như hơi nguy hiểm…’
Toát mồ hôi lạnh mà nhìn cảnh tượng hỗn loạn xung quanh, Seong-jin đảo mắt nhìn lại về phía Thánh hoàng.
Người ấy lúc này dường như cũng đang chật vật khổ sở. Anh nhắm mắt và nhíu chặt lông mày, bàn tay đặt trên ngực cậu càng lúc càng run lên.
Nhưng dòng nước siết đổ xuống vẫn càng lúc càng mạnh!
Trong đầu cậu có tiếng Quỷ Vương hét lên.
[Trời ơi! Hắn còn định trút thêm vào nữa!]
ẦẦẦẦMMMMMMMM
Vài cái cây ít ỏi trong khu vườn cuối cùng đã gãy đổ và bị quăng ra phía xa, chiếc bàn nhỏ nằm ở một bên chao trái liệng phải rồi bị hất thẳng lên không trung.
Họ như đang đứng giữa một trận cuồng phong ngoài biển khơi. Hơi thở của cậu nghẹn lại, cậu cảm thấy toàn thân như đang bị một cơn sóng mạnh đẩy về phía sau.
Không thể giữ cho mình tỉnh táo, tâm trí Seong-jin bị cuốn đi trong cơn lũ siết và trôi dạt về một nơi xa.
[Aaaaahhh!]
Bên tai, cậu nghe thấy tiếng hét của Quỷ Vương vang lên rồi nhanh chóng lịm dần đi.
Ngay sau đó, tầm nhìn của cậu tối sầm lại.
***
“…Hơ?”
Trên sân tập, Masain đang giở tay dần các hiệp sĩ thường trú trong Cung điện Ngọc Trai một trận, bỗng ngẩng đầu nên và cau mày.
Gió bất chợt trở mạnh, và aura trong không trung rung chuyển như điên.
“Gần Chính điện sao? Chẳng có lẽ…”
Đoạn, anh liếc nhìn các hiệp sĩ thường trú đã hét tới kiệt sức mà nằm dài trên mặt đất rồi quay gót bắt đầu chạy thẳng tới Chính điện.
***
Rầm!
Bất thình lình, có tiếng cánh cửa phòng cầu nguyện chợt mở tung ra. Các thánh hiệp sĩ đang đứng canh gác giật nảy mình, rồi nhanh chóng chỉnh lại tư thế.
Thủ lĩnh của Thánh hiệp sĩ đoàn Aurelion, Katrina vừa mới tới buổi cầu nguyện đã sải bước đi với vẻ mặt cứng đờ rồi bắt đầu mặc áo giáp nhẹ vào.
“Đoàn phó đâu?”
Thấy người hiếm khi bỏ dở giờ cầu nguyện lại hành động như vậy, cậu hiệp sĩ trả lời muộn một nhịp vì ngạc nhiên.
“Ngài Francis hiện đang ở học viện. Vì thánh tích…”
“Ây, sao cũng được. Nếu cậu ta cũng thấy thì sẽ tự biết đường mà đi theo thôi.”
Cuối cùng, cô buộc chặt thắt lưng đeo kiếm kêu lên một tiếng ‘keng’ rồi hất cằm về phía cánh cửa mà nói.
“Bây giờ tôi sẽ đến Chính điện. Mấy cậu, theo tôi.”
***
“Chánh thị thần, chuyện quái gì đây thế hả!”
Balthazar, chỉ huy Đội hiệp sĩ số 1 thuộc Vệ đoàn Hoàng gia đã hung hăng chạy đến hậu hoa viên mà rống lên giận dữ.
Bỗng nhiên, dường như tất cả aura trong không trung đều bị cuốn đi đâu đó, rồi một cơn bão bất ngờ giáng xuống hậu hoa viên Chính điện. Dòng xoáy aura khổng lồ cuồn cuộn có thể nhìn thấy được bằng cả mắt thường.
Do cây cối bị bật gốc bay loạn lên nên những người hầu không thể làm gì, chỉ biết bất lực mà đứng xúm lại ở ngoài rìa cơn bão.
Giông tố từ đâu bỗng ập đến hoàng cung yên bình!
Balthaza nghĩ, trên toàn lục địa, người duy nhất có đủ khả năng gây nên kỳ quan này chỉ có thể là Thánh hoàng.
Vì vậy nên ông đã tóm lấy người có lẽ sẽ hiểu rõ mọi chuyện nhất mà lắc lấy lắc để.
“Bệ hạ lại làm cái quái gì nữa thế? Trả lời tôi đi nhanh lên!”
Nhưng người đang bị nắm cổ áo là Louis chỉ nhìn vào cơn bão aura mà ngơ ngác lẩm bẩm.
“Đó, ở trong đó… Bệ hạ, Thánh hoàng bệ hạ và Hoàng tử Morres ở trong đó…”
“Cả Hoàng tử Morres?”
Sức lực rút đi khỏi đôi tay của vị hiệp sĩ già từng một thời oai vệ. Nếu đến cả hoàng tử trẻ cũng bị cuốn vào đây, thì việc này chắc chắn không phải do Thánh hoàng chủ ý làm.
Balthazar lại nhìn về phía cơn bão, lần đầu tiên một tia bất an chợt lóe lên trong đôi mắt ông.
***
Lách tách.
Cậu chậm rãi bước đi trong tiếng ngọn lửa cháy rực xung quanh.
Những hàng rào gãy đổ, những doanh trại rách nát tan hoang, những chiếc xe quân sự bị lật úp.
Và, những xác chết phủ kín nơi đây.
Đâu đâu cũng là xác đồng đội nằm cùng với xác quái vật.
Đây chắc chắn là nơi nằm trong ký ức của Seong-jin.
Nơi mà lực lượng siêu anh hùng đã chọn là thành trì cuối cùng, cũng là nơi họ đã gạt nước mắt mà bỏ lại. Căn cứ tiền phương cuối cùng, nay chỉ còn là một đống đổ nát hoang tàn.
Chỉ có một điều là khác với lúc đó.
Mọi thứ đều bị nuốt chửng trong ngọn lửa đỏ thẫm không hề tồn tại vào thời điểm ấy.
Lách tách. Thanh gỗ trên hàng rào nghiêng xuống, vỡ ra, rồi rơi trên mặt đất làm bắn ra tia lửa.
Seong-jin ngừng bước, nhìn xuống đôi tay và cơ thể mình.
Quân phục cùng đôi bốt dính đầy thịt và máu quái vật.
Đôi tay quấn gạc mang đầy sẹo và những vết thương.
Đây chính là vẻ ngoài bình thường của Lee Seong-jin. Nhưng sao cậu lại cảm thấy lạ lẫm đến thế?
Khi cậu lại ngẩng đầu nhìn vào ngọn lửa đỏ sẫm đang bao phủ tới nóc doanh trại, ngọn lửa nhảy múa như sinh vật sống lả lướt bay đến gần Seong-jin.
Cậu đưa tay ra như chào đón nó, và rồi ngọn lửa bị hút vào, quấn chặt lấy bàn tay cậu.
Cái nóng này. Đó là cái nóng quen thuộc mà cậu đã từng trải qua. Cậu ngơ ngác nhìn chằm chằm vào bàn tay đang cháy rực. Ngọn lửa, chầm chậm, bắt đầu bò lên cánh tay cậu rồi lan rộng.
Cổ tay áo quân phục bốc cháy, làn da trên cẳng tay cũng biến dạng.
Bất chợt, một giọng nói bình thản vang lên.
“Quả thực, ngọn lửa ấy có thể thiêu đốt cả linh hồn.”
Vù.
Đột nhiên, một làn khí lạnh ùa đến từ phía sau và ngọn lửa tức thì bị đẩy ra xa.
“Dù ta có đẩy thế nào đi nữa thì nhiệt lượng cũng không dễ dàng lắng xuống, nên bên trong lối đi bị đốt tới rỗng tuếch cũng là phải thôi.”
Ngọn lửa đổ sẫm càng bùng lên và vùng vẫy dữ dội hơn nhưng không thể thâm nhập vào ranh giới được đặt ra xung quanh Seong-jin. Ngọn lửa quấn lấy cơ thể cậu cũng đã biến mất tự lúc nào.
Ngạc nhiên, Seong-jin quay lại và nhìn thấy một người không thể nào hiện hữu nơi đây đang đứng khoanh tay nhìn về phía mình.
Một giọng nói sững sờ bất giác thốt lên từ miệng cậu.
“…Cha?”
Không, sao người ấy lại ở đây?
“Từ cái lúc con lên cơn sốt cao, ta đã ngờ ngợ không biết con lấy ngọn lửa này từ đâu ra. Mà, ngọn lửa này quả thực xứng đáng được gọi là lửa địa ngục đấy.”
Thánh hoàng nhìn chung quanh một hồi rồi chậm rãi đến gần Seong-jin. Mỗi bước anh tiến đến, ngọn lửa lại bị đẩy ra xa hơn một chút.
Ánh sáng từ ngọn lửa phản chiếu lên tà áo choàng dài trắng tinh khôi của anh, tạo nên một vầng sáng đỏ vô thực.
Bước đến gần, tầm mắt anh gần như ngang bằng với Seong-jin.
Đầu óc cậu dần trở nên rõ ràng hơn như vừa bị dội một gáo nước lạnh.
Thánh hoàng đang ở trong thế giới này.
Anh đang nhìn vào chính hình dạng thật của Seong-jin.
Ông ấy…
“…Thánh hoàng… bệ hạ.”
Seong-jin thốt ra một tiếng nghèn nghẹn. Một giọng nói đầy kinh hãi mà đến chính cậu cũng không tài nào lý giải nổi.
Nghe tiếng Seong-jin gọi, Thánh hoàng nhìn chằm chằm cậu một lúc, rồi khẽ nghiêng đầu đáp như hơi bối rối.
“Ừ, Morres.”
Sao cơ?
“Không, chờ chút… Nhưng…”
“Không chịu nổi chừng ấy aura rồi để bị đẩy đến tận đây, có vẻ như con cần được huấn luyện một chút rồi đấy, con trai.”
“Con trai… Không, khoan đã, cha?”
Khi cậu còn đang lắp bắp trong hoang mang, Thánh hoàng quay bước đi rồi vẫy tay.
“Giờ thì phải mở mắt ra thôi, ta cũng hơi mệt rồi.”
“Dạ?”
Vừa dứt lời.
Vút.
Một dòng nước siết từ đâu ập đến. Khung cảnh trước mắt cậu tức thì biến mất.
Căn cứ tiền phương đổ nát.
Những xác chết phủ đầy doanh trại.
Ngọn lửa đỏ sẫm của Gehenna đang vẫy vùng.
Tâm trí Seong-jin lại một lần nữa bị cuốn trôi đi trong vô lực.
[Morres.]
Giọng nói của Thánh hoàng vang lên trong đầu cậu, tựa như một giấc mơ.
[Nhớ lấy, nếu con kéo nước ra khỏi con lạch, vật ở phía bên kia cũng sẽ bị kéo theo.]
***
“…Điện hạ!”
“Hoàng tử Morres!”
Cậu choàng tỉnh giữa tiếng ai đó đang gọi lớn.
Sau một hồi chớp mắt tập trung, cậu trông thấy khuôn mặt hiền lành quen thuộc của anh hiệp sĩ đang mỉm cười rạng rỡ.
“Người tỉnh táo lại chưa, điện hạ?”
“…Ngài Masain?”
Seong-jin nhận ra mình đang nằm tựa lên cánh tay Masain.
Cậu cố gắng ngồi dậy, nhưng lại thấy chóng mặt nên đành bỏ cuộc. Toàn thân cậu uể oải rã rời, không có lấy một chút sức lực nào.
“Ôi, điện hạ!”
“May quá!”
Nhìn xung quanh, một hiệp sĩ lớn tuổi lực lưỡng mà cậu chưa từng gặp trước đây cùng người hầu của Chính điện đang đứng vây quanh cậu. Chỉ đến khi đó, cậu mới dần dần nhớ ra tình cảnh của mình.
A, ta và cha… đã thổi bay hậu hoa viên Chính điện. Sẽ loạn lắm đây.
“…Cha ta đâu?”
Phải, thủ phạm gây tai nạn đâu?
Nghe cậu hỏi, Masain và vị hiệp sĩ già liếc nhìn nhau trong giây lát rồi nói với Seong-jin.
“Xin điện hạ hãy yên tâm nghỉ ngơi. Bệ hạ cũng đã an toàn.”
“…”
Nhìn theo ánh mắt láo liên bất ổn của Masain, Seong-jin trông thấy Thánh hoàng đang bị bao quanh bởi một nhóm người khác ở nơi không xa.
Các hiệp sĩ của Vệ đoàn Hoàng gia cũng đang đỡ lấy anh, nhưng trông anh như đã bất tỉnh nhân sự, đôi mắt nhắm nghiền còn đầu thì rũ xuống.
Một người phụ nữ đứng tuổi mặc áo giáp bạc sáng đang nắm tay anh và trút xuống luồng thần lực chói lòa, còn Chánh thị thần bên cạnh đang bồn chồn đi tới đi lui.
Vị hiệp sĩ lớn tuổi nhận thấy ánh mắt của Seong-jin, bằng một giọng dịu dàng tới khác thường, ông nói.
“Đừng lo lắng. Ngài ấy chỉ hơi mệt chút thôi.”
“…Ừ.”
Seong-jin gật đầu.
Ông ấy sẽ ổn thôi. Đến phút cuối vẫn còn huênh hoang cơ mà.
Cậu bất giác đặt tay lên ngực nơi lối đi hiện hữu.
Dường như, có tiếng nước chảy róc rách từ đâu đó vang lên bên trong cơ thể cậu.