T/L note: Chương này là bonus. Trans đã sửa lại lịch đăng nhưng quên chưa thông báo, mọi người có thể check trên chú thích thêm nhé.
-----------------------------------------------------
Chánh thị thần Louis bước vào thư phòng và thoáng giật mình. Bởi vì ông thấy Thánh hoàng đang phờ phạc nằm dài trên ghế sofa mà gác tay lên trán.
Vị Thánh hoàng trẻ tuổi ấy rất hiếm khi trưng ra bộ dạng này.
Nhìn thấy bàn cờ vua đang nằm ở một bên trên chiếc bàn, ông mỉm cười hiểu ra.
“Nghĩ lại thì, hôm nay là ngày công chúa và hoàng tử song sinh đến yết kiến nhỉ. Người lại chơi cờ sao?”
Nate thở dài.
“Càng ngày càng khó chơi với hai đứa nó. Chúng không thể cứ chơi đơn thuần như trẻ con thôi ư?”
“Người cứ thua là được mà ạ?”
“Ta mà không chơi hết sức thì chúng nó sẽ biết như ma ấy.”
Quả thực, cặp song sinh ấy đâu có bình thường. Chánh thị thần gật đầu.
“Nhân tiện, Amelia thế nào rồi?”
Louis biết là gần đây Thánh hoàng rất để tâm tới tình hình ở Cung điện Hoa Hồng Bạc.
Buổi sáng hai hôm trước, Đệ nhất Công chúa đột nhiên lên cơn điên loạn và phải cho vời y sĩ tới. Dù là ông cũng có nghe báo cáo rằng sức khoẻ của công chúa không có gì đặc biệt bất thường.
“Nghe nói công chúa chán ăn và tinh thần có hơi sa sút.”
“Ừ.”
“Và công chúa đã đến Cung điện Ngọc Trai hai lần.”
“...Bất ngờ thật đấy.”
Hai đứa trẻ tưởng như sẽ không bao giờ hòa hợp nay lại bắt đầu tới thăm nhau. Đây chắc chắn là một chuyện đáng mừng, nhưng còn khẳng định rõ hơn rằng chuyện xảy ra với Amelia không đơn thuần chỉ là tính tình thay đổi.
Nate thở dài rồi đứng dậy khỏi ghế sofa.
“Mong là buổi tiếp kiến ngày mai con bé sẽ nói rõ cho ta biết rốt cuộc là có chuyện gì.”
Vào thời điểm này, Thánh hoàng còn chưa tài nào tưởng nổi thứ rắc rối mà con gái thân yêu sẽ mang đến cho anh.
***
Vô tình, hướng đi cuộc đời của cô gái ngây thơ đã hoàn toàn thay đổi, và nhờ đó, cha cô sắp phải ôm gáy vì sốc tới suýt xỉu.
Nhưng, Seong-jin, thủ phạm gây ra chuyện này, lại không hề hay biết mà đang hướng thẳng tới sân tập trong phấn khích. Bởi vì cuối cùng Masain cũng hoàn tất bàn giao công việc và lớp học kiếm thuật đã bắt đầu.
Cậu cảm thấy hơi tội cho anh phụ tá phải đảm nhận toàn bộ công việc của chỉ huy hiệp sĩ. Nhưng được học 1-1 suốt cả ngày với một giáo viên kiếm thuật đầy nhiệt huyết là một cơ hội khó mà có được nếu cậu không phải là hoàng tử.
Seong-jin có chút nóng lòng bởi cậu muốn nhanh chóng trải nghiệm thứ sức mạnh chưa biết của aura.
Sau vài vòng chạy quanh sân tập trống không, vắng bóng các hiệp sỹ thường trú, Seong-jin kết thúc phần khởi động bằng bài thể dục quốc gia thông thường của mình. Song, Masain đang cẩn thận quan sát cậu di chuyển bỗng cau mày.
“Điện hạ, liệu học tiếp có ổn không? Người có cảm thấy không khỏe ở đâu không?”
“Hả? Ta ổn mà? Sao thế?”
Mãi cậu mới lấy lại được chút cơ bắp và cảm thấy có thể di chuyển rồi mà.
Nghe Seong-jin bối rối thắc mắc, Masain lại hỏi một câu khác.
“Người có chắc là mình đã hoàn toàn bình phục sau cơn sốt không?”
“Y sĩ bảo ta có thể tập thể dục rồi. Sao thế, có chuyện gì?”
“Nhưng sao aura của người lại……”
Masain quan sát kỹ nước da của Seong-jin rồi tiếp tục nói với vẻ mặt khá nghiêm túc.
“Trước đó thần chỉ nghĩ là do người mới rời giường bệnh chưa lâu thôi. Nhưng không biết làm sao, hoạt động aura của người vẫn yếu như thể một người bệnh dù đã hồi phục.”
Aura là thứ năng lượng căn bản của sự sống trải đều khắp nhân gian. Người ta nói, không cần phải là người dùng aura có thể hấp thu năng lượng này vào cơ thể, thì trong một người bình thường cũng có một lượng aura nhất định hoạt động.
Thỉnh thoảng, có trường hợp những người có thể chất yếu ớt hoặc người bệnh sẽ có hoạt động aura kém. Và không rõ vì sao, cơ thể của Morres đặc biệt ít aura hoạt động, giống như một người bị bệnh nặng vậy.
“Sao ngài biết được thế? Aura đâu thể nhìn được bằng mắt thường.”
“Đương nhiên là nó vô hình. Nhưng nếu đã quen với việc cảm nhận dòng chảy của aura thì có thể nhìn vào chuyển động aura xung quanh người và đoán ra được mức độ hoạt động của nó trong cơ thể.”
Aura vốn có xu hướng phân bổ đều, giống như không khí và nước. Nếu thu thập aura đang chảy vào cơ thể mà không để nó phát tán ra, aura sẽ chuyển động nhanh dần lên để lấp đầy khoảng trống.
Vì vậy nên càng sử dụng nhiều aura, càng nhiều năng lượng, thì tự nhiên, sẽ có dòng chảy aura xung quanh cơ thể người.
Đó cũng là một cách để gián tiếp phán đoán tình trạng của người khác, Masain nói thêm.
“…Ồ, nói đến cái này ta mới nhớ ra!”
Có một điều chợt nảy lên trong đầu Seong-jin. Đó là những lời y sĩ Ninnias đã nói qua trong buổi khám định kỳ trước đó.
-So với người bình thường thì hoạt động aura trong cơ thể người có hơi yếu, nên thần nghĩ việc hồi phục sẽ nhanh hơn nếu người tập trung vào luyện tập aura.
Khi cậu nói lại những lời này với Masain, anh hiệp sĩ nghiêng đầu.
“Y sĩ đã nói thế sao? Không có nhiều y sĩ thực sự có thể cảm nhận được hoạt động của aura đâu, ông ấy có vẻ khá có kinh nghiệm đấy.”
“Phải rồi, y sĩ Ninnias hình như không nghĩ chuyện này quá nghiêm trọng. Ta nghe nói bẩm sinh ta đã không có ái lực với aura, có khi nào là do chuyện này không?”
Song, Masain có vẻ rất ngạc nhiên trước những lời của Seong-jin. Anh hít mạnh một hơi và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Seong-jin với đôi mắt mở to.
Sao thế? Tự ta nói mình không có ái lực với aura thì có gì lạ sao?
Khi Seong-jin đang nghiêm túc cân nhắc xem mình có nên ném đĩa thị uy không, thì Masain đã mở miệng với sắc mặt hơi tái nhợt.
“Điện hạ trước đây……”
Nói đến đây, anh mấp máy đôi môi một lúc như lời không tài nào thốt ra nổi, rồi nuốt khan và hắng giọng.
“Theo như thần biết thì, trước khi người bị bệnh, hoạt động aura của người không khác là bao so với người bình thường.”
“Thật sao?”
“Vâng, thưa điện hạ. Nên còn nguyên nhân nào khác ngoài di chứng của cơn sốt nữa đâu?”
Khi mở mắt ra trong thân xác của Morres, cậu đã cảm thấy cơ thể nặng nề đến lạ. Có lẽ, đó không chỉ là do thừa cân.
Dù sao thì bây giờ cậu vẫn ổn, không có vấn đề gì lớn trong việc di chuyển.
Seong-jin vung vẩy cánh tay để thả lỏng vai và lãnh đạm nói.
“Chắc là do ta giảm cân đột ngột quá nên cơ thể hơi yếu một chút thôi. Ta sẽ sớm khỏe lại.”
Vẻ mặt Masain có chút thất thần, nhưng anh nhanh chóng gật đầu.
“Phải rồi, y sĩ nói có ý đúng. Quả thực là nếu người bắt đầu thu thập aura vào trong cơ thể thì hoạt động của aura sẽ tăng, nên dù là có di chứng thật thì người cũng sẽ hồi phục nhanh hơn.”
Sau đó, Masain bắt đầu giảng giải kỹ về cách thiền. Đó là bước đầu tiên trong việc huấn luyện aura bài bản.
***
Cùng lúc đó, tại thư phòng của Thánh hoàng, quả bom lớn mà Seong-jin châm ngòi ngày hôm qua, nay đang bắt đầu đếm ngược trên tay Amelia.
“Hừm……”
Giữa bầu không khí lặng như tờ, Thánh hoàng khẽ thở dài.
Buổi tiếp kiến với con gái anh thành ra thế này là bởi vì cô con gái thường ngày sẽ dành hàng giờ dài để nói về những bông hoa và trang sức cô được tặng, cùng chàng hoàng tử ngoại quốc mà cô ái mộ, giờ đây lại chỉ ngồi im bặt.
Anh nhìn xuống mái tóc đỏ hồng của Amelia đang cúi đầu rồi khẽ nheo mày. Sao cái đầu nhỏ đó lại mang nhiều nỗi lo đến thế?
Nate quyết định gỡ rối từng nút từng nút một. Trước tiên, anh định thay đổi bầu không khí bằng cách nói về những tin tức mà con gái sẽ thích.
“Amelia. Nhị Hoàng tử Rohan mà con lúc nào cũng nói đến ấy.”
Thấy Amelia hơi phản ứng, anh tiếp tục.
“Cậu ta gửi cho ta một lá thư nói là sẽ sớm đến thăm. Rốt cuộc, cậu ta dự định trở thành thái tử thay cho người anh ốm yếu của mình nên muốn củng cố vị trí bằng cách nhận được sắc lệnh chính thức thì phải.”
Leonard của Rohan.
Thằng nhãi kiêu căng mà con gái anh cứ không ngớt lời khen ngợi từ năm ngoái tới giờ.
Dù rất khó chịu khi phải trực tiếp đưa tin về tên nhãi đáng ghét đó, nhưng có cha mẹ nào lại thắng nổi con cái đâu. Con gái anh nói thích hắn, thì anh còn biết phải làm sao đây?
Tuy vậy, phản ứng của con gái mà anh những tưởng sẽ vui mừng, lại hoàn toàn bất ngờ. Amelia tức khắc ngẩng đầu lên, rồi những giọt nước mắt như ngọc bắt đầu rơi xuống từ đôi mắt to màu xám của cô.
“Phụ hoàng, bệ hạ, nhi nữ không muốn gặp Leonard! Tên ác nhân đó cuối cùng sẽ trở thành nguồn cơn tội lỗi làm hại con, Morres, và Delcross này!”
Nate nhất thời choáng váng trước phản ứng dữ dội bất ngờ của con gái.
Và, một quả bom rớt thẳng cái đùng xuống đầu anh.
“Phụ hoàng, con… con đã trở về từ cõi chết!”
Bất thình lình sét đánh ngang tai.
Sau đó, những lời thở than của Amelia tuôn ra như tức nước vỡ bờ, khiến thư phòng rung chuyển như kinh qua một trận bão.
Tóm lược lại là thế này, Leonard, tên nhãi khốn kiếp đó đã quyến rũ con gái thân yêu của anh, trắng trợn mưu toan, lừa dối, rồi ngược đãi cô, rất nhanh sau đó bắt đầu hành hạ cô cả về thể xác lẫn tinh thần. Như thế còn chưa đủ, hắn giam con gái anh trong tháp lạnh suốt nhiều năm, rồi cuối cùng sát hại cô ngay trước mắt anh.
Và con gái anh đã trở về quá khứ sau cái chết thảm khốc ấy?
Một câu chuyện không dễ mà tin được.
“Ôi! Ngay từ đầu phụ hoàng bệ hạ đã kịch liệt phản đối rồi, nhưng nhi nữ ngu xuẩn này lại làm hỏng hết mọi chuyện!”
“……”
Nate chỉ biết ngơ ngác nhìn con gái bắt đầu khóc nức nở.
Có rất nhiều điều anh muốn nói, nhưng khó mà mở miệng thốt được lời nào. Bởi vì giọng nói đang trút hết mọi sầu muộn của Amelia nghe thật thảm thiết.
“Đêm hôm qua, nhi nữ đã suy nghĩ rất nhiều. Con có nên một mình giữ lấy bí mật này không? Nếu có thì sức mạnh của con có thể thay đổi được tương lai đến mức nào? Ngay cả khi trên đường đến đây, con vẫn luôn không ngừng mâu thuẫn. Nhưng!”
“……”
“Đó là âm mưu bắt nguồn từ hoàng thất nước láng giềng. Là sự kiện sẽ dấy lên một cuộc chiến tranh lớn trên lục địa. Nếu không nói với phụ hoàng, vị quân vương mạnh nhất lục địa, thì con còn biết nói với ai để nhờ giúp đỡ nữa đây?”
Việc cô đã suy nghĩ suốt đêm có vẻ là đúng, bởi trên khuôn mặt luôn gọn gàng của Amelia giờ đây đã có hai quầng thâm dày.
“…Nhi nữ biết rõ là những lời này nghe rất vớ vẩn với bệ hạ. Nhưng với con, mọi ngày đều giống như trong địa ngục. Những ký ức sống động đó, con không tài nào coi nó chỉ là một giấc mơ được.”
“Vậy… sao?
“Vâng. Thánh hoàng bệ hạ, phụ hoàng. Cách ngày con trở lại còn rất nhiều thời gian nữa.”
Cô nén nỗi buồn một khắc, rồi ngẩng đầu lên.
“Vì thế nên con muốn trả thù. Con muốn đẩy hắn đến tận cùng địa ngục. Con muốn xé nát mọi hy vọng của hắn và hoàn toàn hủy hoại hắn. Sẽ không buông tha cho bất cứ thứ gì cản đường con!”
“……”
“Chỉ thi thể của hắn mới có thể làm thỏa cơn đói của nhi nữ, chỉ có máu của hắn mới có thể khiến cơn khát của nhi nữ dịu đi.”
Fufufufufu.
Con gái anh, đóa hồng của anh, đang cười ám muội và phát ra những âm thanh ghê rợn.
Nate bần thần chớp mắt. Trước giờ anh đã hiểu sai về đứa trẻ này rồi sao?
Được rồi, cứ coi như mọi điều Amelia nói là sự thật đi. Liệu rằng, đứa trẻ mong manh ấy có thể bình thản ôm mũi kiếm hiểm ác nhắm vào người khác hay không?
Con bé là đứa con gái thậm chí còn chẳng hề giữ một chút ác ý nào với bá tước đã đối xử tệ bạc với mình khi còn nhỏ. Làm sao mà tính cách một người lại có thể thay đổi nhiều đến vậy chỉ trong một ngày?
Nhìn vào đôi mắt nham hiểm trông rất xa lạ của con gái anh, Chánh thị thần Louis đang đứng quan sát từ bên cạnh bí mật nói với Nate.
“Hình như gần đây Công chúa hay qua lại với Hoàng tử Morres nên có hơi……”
“……”
Phải rồi, Morres.
Nate khẽ thở dài.
Tự lúc nào, mọi nhân quả sai lệch đều luôn có dấu chân của đứa trẻ đó.
“…Amelia.”
Thánh hoàng không lỗ mãng nói rằng anh không tin cô.
Cũng không trấn an cô rằng đó chỉ là một cơn ác mộng không có thật.
Anh chỉ hỏi điều này.
“Chắc hẳn đó là khoảng thời gian rất dài và đau khổ đối với con. Lúc này không phải con nên được đền bù sao?”
“……”
“Nếu ta ra tay, Leonard, hắn sẽ không trở thành vua. Con sẽ không đến Rohan và tìm được hạnh phúc khác ở Delcross. Sao con lại muốn vứt bỏ đi khoảng thời gian mình đã vất vả dành lại được để trả thù?”
Nhưng Amelia kiên quyết lắc đầu.
“Nhi nữ đã nhận ra rằng hạnh phúc của mình không bao giờ có thể tách rời khỏi sự báo thù, thưa phụ hoàng.”
Một khát vọng rực rỡ bừng lên trong đôi mắt xinh đẹp và trong sáng của con gái anh.
Thánh hoàng nhận ra. Rằng cô không thể dừng lại.
Cuối cùng, anh đành thấp giọng hỏi.
“Con… có kế hoạch cụ thể nào chưa?”
Nếu chuyện đã không thể tránh khỏi, là một người cha, anh không còn cách nào khác là phải hào sảng đưa cho cô lời khuyên.
“Con không biết tại sao sau khi giành được ngai vàng, hắn lại phải hao tâm tổn sức để tìm lý do cầm tù con sao? Để đoán được cơ cấu quyền lực vào thời điểm đó, con cần xem xét tình hình hiện tại của Rohan……”
“Có rất nhiều nhân tuyển của Delcross đã ở bên Rohan, không rõ hắn dùng cách nào để cắt đứt họ hoàn toàn khỏi Delcross. Con lại chỉ nhớ được những chuyện xảy ra trong tháp……”
“Con thấy lạ không, tại sao lại phải là Thánh chiến? Con nên nghĩ xem vì lý gì quân đồng minh lại tập hợp nhân danh Thánh chiến thay vì chiến tranh với Rohan……”
“Con gái à, Leonard không phải kẻ có chiến lực vượt trội. Con yếu ớt đến mức dễ dàng bị đâm bởi một con dao găm như vậy sao? Từ ngày mai hãy bắt đầu học kiếm thuật……”
Và thế là, buổi thưởng trà ngọt ngào giữa cha và con gái đã biến thành một buổi đàm đạo âm mưu phá hoại hoàng thất nước láng giềng.
Sau khi tiễn Công chúa Amelia đi an toàn, Louis bước vào thư phòng và đứng hình vì sốc. Bởi vì ông chứng kiến Thánh hoàng đang nằm úp mặt xuống bàn trà mà ôm gáy.
Phải nói thẳng rằng, đây là lần đầu tiên Chánh thị thần nhìn thấy cảnh này trong suốt bao năm ông phò trợ anh.
Thánh hoàng khẽ rên rỉ.
“Thà là cho ta chơi cờ cả ngày lẫn đêm suốt một tuần liền còn hơn……”