18
Tâm trạng ta nặng nề, cho hắn vào trong phòng rồi đóng cửa lại.
"Dương gia đã xảy ra chuyện gì?"
Khuôn mặt ta căng thẳng, trong lòng lại dằn vặt vừa nghi ngờ vừa hối hận.
Hôm nay, dù biết rõ Lý Hoài Ngọc xếp sẵn Hồng Môn Yến thì ta cũng nên đi mới phải.
"Hôm nay nhà họ Dương xảy ra cãi nhau."
Ta nắm chặt tay nắm ghế rồi buông tay: "Ồ... Cãi gì thế? "
"Phu thê Dương gia muốn làm mai cho con cái nhà họ, nhưng nữ nhi Dương gia không hài lòng với sự sắp xếp của hai vị trưởng lão, nên xảy ra chút tranh cãi...hình như nàng ta đã có người thương. "
"Người thương? Ngươi từng gặp hắn chưa? "
Hắn rút một cuộn tranh từ tay mình rồi đưa nó cho ta.
"Mấy ngày trước, người này xuất hiện ở y quán Dương gia, nói chuyện Dương đại phu, lúc đi ra thì đụng phải Dương tiểu thư đến đưa cơm, bị rớt một cái túi thơm, mấy ngày nay Dương tiểu thư thường ngẩn người nhìn cái túi thơm này."
Ta mở cuộn tranh ra, mơ hồ nhận ra dáng vẻ của người trên tranh, ta hít một hơi thật sâu, dùng ngọn lửa nến đốt cuộn tranh rồi ném xuống đất, cảm giác ghê tởm trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.
m hồn không tan.
"Hôm nay người nhà Dương gia có ra ngoài không? Có kẻ nào khả nghi đến tìm họ không? "
Hắn lắc đầu, không có ai cả.
Lý Hoài Ngọc lừa ta là thật, nhưng việc hắn nhìn chằm chằm vào Dương gia cũng là thật.
Ta nhanh chóng viết thư, nhờ người lén gửi cho Dương Chiêu, nhất định phải chặt đứt tâm tư của Yêu Yêu đối với người nọ, nếu không Lý Hoài Ngọc phát hiện thì chín phần mười Yêu Yêu sẽ trở thành con cờ của Lý Hoài Ngọc.
Tia chớp lóe lên bầu trời như bị xé toạc, rồi sấm sét rơi xuống.
Trời mưa liên tục trong ba ngày, vào ngày thứ tư, phủ thừa tướng gửi thiệp mời tới, mời Khương Vãn Trạch và ta đến phủ thừa tướng.
Lúc bọn ta đến, Lý Hoài Ngọc đã vào bàn rồi.
Nữ quyến mở một bàn tiệc riêng, ngăn cách bằng một bức màn, nhưng ta vẫn có thể nghe thấy được cuộc trò chuyện của họ.
Thừa tướng khen Khương Vãn Trạch nuôi dạy được một đứa con gái ngoan ngoãn, Khương Vãn Trạch cũng không chút khiêm tốn mà đồng tình.
Phu nhân bảo nha hoàn đưa đồ ăn cho ta, ân cần nhìn ta: "Chiêu Ninh đã cập kê rồi đúng không?"
Ta ngoan ngoãn gật đầu.
Bà ấy nhìn ta với ánh mắt lo lắng: "Đứa bé ngoan..... Khương tướng quân có từng nhắc tới việc hôn sự với con chưa? "
"Mẹ con qua đời mới được nửa năm, cha con vẫn chưa đề cập đến chuyện này, Chiêu Ninh cũng không vội."
Phu nhân thừa tướng thở dài: "Con cần phải cẩn thận, nếu chậm trễ thì sẽ là chuyện cả đời."
Bà ấy quay đầu nhìn Diệp Phỉ Nhiên, thương xót sửa tóc mai lại cho nàng: "Lòng Phỉ Nhiên đã có chủ ý riêng, nhưng nó vẫn còn hơi nông cạn, ta cũng đã nỗ lực rất nhiều để lo cho hôn sự của nó... Nếu con không chê ta phiền phức, bá mẫu cũng có thể chọn rể cho con."
Bên ngoài bức màn đột nhiên có tiếng đèn sứ rơi xuống đất, tiếng động hai bên im lặng trong chốc lát.
Giọng nói của Lý Hoài Ngọc có chút xin lỗi: "Ta cầm ly rượu không chắc, quấy rầy mọi người rồi."
19
Sau khi nghe lời giải thích vẻ mặt của Diệp Phỉ Nhiên và mẹ nàng đã trở lại bình thường.
Thừa tướng nhanh chóng sai người đưa ly rượu mới cho Lý Hoài Ngọc, bên kia lại ăn uống linh đình lần nữa.
"Chiêu Ninh, nếu con đã có người nam nhân mà con thích, con có thể nói với bá mẫu, bá mẫu đã xem con gái của mình vậy."
Câu cuối cùng khiến trái tim ta run rẩy, ta nhìn Diệp Phỉ Nhiên, ánh mắt nàng sáng ngời nhìn ta.
Ánh mắt phu nhân thừa tướng rất dịu dàng, ấm áp giống như một dòng nước, khiến người ta mất cảnh giác.
Ta không khống chế được mà lộ ra nụ cười nhợt nhật: "Cảm ơn bá mẫu."
Bà sửa tóc mai cho ta giống như cách bà ấy đã làm với Diệp Phỉ Nhiên.
Ký ức của ta về mẹ đã rất mờ nhạt, làm người hai kiếp, kiếp này ta còn chưa gặp mẹ lấy một lần.
Ta chỉ nhớ mẹ ta là một người rất hiền lành, vì trả hết nợ cho cha mình, bà ấy bị Khương Vãn Trạch mua về làm ngoại thất, ngoại thất không được tôn trọng, bị người châm chọc, ban đêm bà ấy sẽ lén khóc vì không muốn để ta nhìn thấy.
Bà ấy luôn dịu dàng và mỉm cười trước mặt ta, khi ta hỏi cha ta đi đâu, bà ấy sẽ nói với ta rằng Khương Vãn Trạch là một đại anh hùng bảo vệ quốc gia, ông ta đã đi cứu người dân rồi.
Từ nhỏ ta đã tự hào khi có cha là Khương Vãn Trạch, cho đến khi lớn hơn, ta mới từ từ nhận ra có điều gì đó không ổn, nhưng mẹ ta không nói thật với ta.
Cũng vào ngày mẹ mất, ta mới biết mẹ ta là ngoại thất.
Bà ấy không mặc hỉ phục bái đường như các cô nương bình thường, cũng không thể vẻ vang đưa ta đi xuất giá như những người mẹ bình thường.
Thậm chí bà còn chẳng thể nhìn thấy ta lớn lên, câu nói cuối cùng bà nói với ta là “chạy đi”.
Ánh mắt của phu nhân thừa tướng khiến ta cảm thấy rất ấm áp, nhưng cũng khiến ta khó chịu, thở không nổi, đành tìm lý do khập khiễng để rời đi.
Nha hoàn chỉ đường cho ta đã bị ta đuổi đi, ta hít thở sâu trong hành lang không có người để kìm nén sự chua xót đang hoành hành trong lòng mình.
Ta dựa vào cây cột, từ từ thả lỏng tâm trí, ta nghe thấy có tiếng bước chân đến gần, càng ngày càng gần.
Dừng lại.
Lý Hoài Ngọc dựa vào tường góc tường, mỉm cười nhìn ta.
Ta nhìn hắn, ta vô cùng ngạc nhiên khi thấy hắn lại lộ ra bộ mặt thật của mình.
"Nàng muốn gả cho người khác?"
"Không liên quan gì đến vương gia."
Lúc đi ngang qua cổ tay ta bị hắn nắm chặt
Hắn rũ mày, túm lấy ta, nhưng lại không nhìn ta.
Ta cau mày rút tay về, hắn thả lỏng một lát sau đó lại nắm chặt, còn chặt hơn vừa rồi.
Hắn thì thầm, như thể đang lầm bầm làu bàu: "Nàng hận ta như vậy, dù một chút đường lui cũng không có sao?" "
Không đợi ta trả lời, hắn đã cười: "Trái tim nàng thật tàn nhẫn."
Ta mạnh mẽ ném tay hắn ra: "Ta không hiểu Vương gia đang nói cái gì, sau này xin vương gia hãy giữ khoảng cách với thần nữ." "
Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt kia lạnh lẽo như độc dược.
"Mặc kệ nàng gả cho ai, ta đều sẽ hắn."
Ta bị sốc trong giây lát trước ánh mắt tàn nhẫn kinh người của hắn, tay ta cũng bị siết chặt.
Lý Hoài Ngọc đặt tay ta lên trái tim hắn, giọng nói cực thấp dường như đang đè nén nỗi oán hận sâu sắc của hắn: "Nàng cho rằng ta không muốn là người chân chính cứu nàng ư? Nàng cho rằng ta muốn lừa nàng sao? Vô số lần ta muốn nói thật với nàng, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt của nàng thì ta đã sợ, ta sợ, ta sợ rằng ta vừa nói nàng sẽ đi, sẽ rời khỏi ta, bỏ lại ta một mình. "
"Nàng cho rằng ta không muốn để nàng làm hoàng hậu sao? Nàng đã trả giá rất nhiều để ta lên ngôi, nhưng nàng là nữ nhân, nàng không thể giúp ta trong triều đình, thế gia, quý tộc, quan viên, người nào không phải là sài lang hổ báo, nếu ta không thể ngồi vững, thì nàng cũng sẽ là thịt cá mặc người ăn trong hậu cung. "
"Lúc nàng trong lòng ta, ta không đau lòng sao? Ta..." Hắn dừng lại, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào ta: "Vì sao lúc tuyển tú nạp phi lập hậu, từ trước đến nay, nàng chưa bao giờ ghen?"...... Ta muốn tìm được bằng chứng chứng minh nàng yêu ta, nàng sẵn sàng . vì ta, nàng chắc chắn yêu ta. "
"A Ninh, chúng ta vẫn có thể quay ngược thời gian, nàng vẫn có thể yêu ta, đúng không?"
Ta nhìn khuôn mặt cao ngạo chính nghĩa của hắn, bỗng nhiên thấy ghê tởm muốn nôn.
Toàn thân hắn dường như toát ra hơi thở ảm đạm và ghê tởm.
"Ngươi thật không biết xấu hổ."
20
Lý Hoài Ngọc sững sờ một lát, như thể không ngờ ta lại mắng hắn, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, dần dần biến thành u ám đáng sợ.
"Khương Chiêu Ninh, nàng mắng ta? Sao nàng có thể mắng ta? "
Cuối cùng hắn cũng xé mặt nạ của mình ra, lộ ra bản chất ác ma chân thật nhất. Kề sát vào tai ta, giọng nói trầm thấp không giấu được ý cười: "Nhiều người chết dưới tay nàng như vậy, nàng nghĩ mình tốt đẹp lắm sao?" "
Vai ta bị hắn véo mạnh đến nỗi như muốn bóp nát xương ta.
"Nàng cũng giống như ta, định sẵn sẽ xuống địa ngục, chúng ta cùng đến Hoàng Tuyền, còn ai có thể xứng đôi hơn chúng ta?"
Hắn dừng lại, ánh mắt dường như lóe lên trong chốc lát, bừng tỉnh đại ngộ.
"Ồ, người nàng muốn gả, là Dương Chiêu à? Nàng quên rồi sao, năm đó có một nổi màu trắng xuất hiện dưới chân cầu vào ngày tan băng. Ngỗ tác nghiệm ra hắn bị người ta cắt yết hầu trước, sau đó bị đẩy xuống nước, năm ấy tuyết rơi rất dày, mãi đến mùa xuân năm sau băng mới tan, hắn cũng mới ra khỏi nước. "
Hắn kể như thể mình đang kể một câu chuyện tầm thường.
Ta có một linh cảm xấu, tay và chân ta bắt đầu cảm thấy lạnh, ý chí của ta biến thành những sợi tơ và bóc ra khỏi tâm trí ta.
Giọng nói trở nên rời rạc.
"Ta muốn..."
"Xác hư hỏng đến mức không thể nhìn ra hình dáng, nhưng ta biết."
"Ta muốn ngươi."
"Đó là Dương Chiêu, ân nhân cứu mạng thật sự của nàng, lần này hắn cũng cứu nàng đúng không? Giấu kỹ quá nhỉ. "
Trước mắt đỏ lên.
Ta đè Lý Hoài Ngọc vào tường, chĩa cây trâm sắc nhọn vào cổ hắn, nghiến răng nghiến lợi nói ra vài câu: "Ta ngươi!" "
Hắn nhìn ta, cười tủm tỉm.
"Nếu nàng muốn báo thù cho hắn, giết ta thì không đúng đâu."
Ngực ta phập phồng dữ dội, mặc dù tay hắn kịp thời kẹp trâm cày, nhưng cổ vẫn bị đâm thủng, đầu nhọn cắt qua lòng bàn tay hắn, máu nhỏ giọt làm bẩn vạt áo hắn.
"Giống như lúc này, trước kia nàng cũng giết hắn như thế, đẩy hắn xuống sông, người khiến hắn không nhìn thấy mặt trời, nằm mấy tháng dưới đáy sông, chính là nàng."
Ta không ngừng hô hấp, giống như sẽ tắt thở vào giây tiếp theo.
Lý Hoài Ngọc vẫn đang nói nhảm, hết câu này đến câu khác khắc vào tai ta như đang nguyền rủa, quấn vào tim và phổi ta, không ngừng siết chặt, làm mờ đi vết cắt thịt.
" chảy ra từ cổ nhuộm đỏ mặt sông, nước rửa sạch vết thương, không thể cầm máu, hắn không thể nói, trong đêm, hắn không thể nhìn thấy ai đã giết hắn, hắn chỉ có thể chìm sâu hơn và sâu hơn... Thật đau đớn, thậm chí hắn còn không biết mình đã làm gì sai. "
"Đó là người đầu tiên nàng thay ta."
"Nàng thật nghe lời, ta bảo nàng làm gì nàng cũng làm theo."
Ta nghiến răng, lan từ phổi đến cổ họng.
Như thể không cảm nhận được cơn đau, hắn cắm trâm cài vào vết sẹo rồi đẩy nó ra ngoài, buồn cười cười rộ lên.
"Ta để nàng làm đao phủ, vết trên tay nàng vẫn chưa từng được rửa sạch, ta rất thích nàng, A Ninh, nàng quả thật vì ta mà sinh ra.”.
Giọng hắn thấp hơn, hắn rút trâm cài ra khỏi cổ, ấn vào gáy ta rồi kéo ta về phía hắn.
Một cơn đau âm ỉ trong trái tim ta, vị ngọt tanh trong cổ họng bị ta đè nén, sau đó mắt ta chuyển sang màu đen.
Lý Hoài Ngọc véo cằm ta: "Kiếp này, nàng chỉ cần ngoan ngoãn chờ làm hoàng hậu của ta là được.”.
Ngón tay hắn chậm rãi dùng sức: "Nhưng ta không hài lòng với việc nàng chống lại ta như thế này".
21
Bây giờ mỗi lần ta hít thở, phổi ta đau như bị dao cắt, mắt mờ dần đi, lòng ta đầy oán giận, nhưng tay ta lại run rẩy khủng khiếp.
Ta đã Dương Chiêu, một người tốt như vậy.
Ta đã rất nhiều người, nhưng có bao nhiêu người thực sự đáng phải c,
Lý Hoài Ngọc thì thầm bên tai ta: "Có ý định ám sát con vua, chính là tội , nàng có thể bị tru di cả gia tộc, A Ninh, nàng muốn chọn con đường này, hay là trở về với ta?"
"Nếu nàng , ta sẽ Dương Chiêu, đơn giản như bóp một con kiến, có thể hắn sẽ dưới chân cầu Hỉ Tước, cũng có thể là bị phơi thây ở bãi tha ma, cho dù không để hắn , hắn là đại phu, nếu xảy ra chuyện sai lầm gì thì đó cũng liên quan đến mạng sống của con người, bây giờ hắn có thanh danh tốt, nhưng nó cũng có thể sẽ biến mất chỉ sau một đêm, trở thành một con chuột qua đường.".
Hắn mỉm cười, bẻ tay ta ra rồi lấy trâm cài dính máu đi.
Ta biết ta đã trúng kế, những gì hắn nói hôm nay nhằm để ta mất khống chế, chui vào bẫy rập của hắn.
Hắn lấy một chiếc khăn tay ra, lau máu trên cằm ta, đôi mắt hắn vô cùng lưu luyến.
"A Ninh, ta biết nàng muốn ta, cho nên trở về với ta đi, hòa thuận thân thiết như trước, chẳng phải sẽ có thêm càng nhiều cơ hội để ta sao?".
Giọng nói của Lạc Cửu vang lên: "Vương gia, có người tới."
Bước chân càng lúc càng rõ ràng, Khương Vãn Trạch và thừa tướng xuất hiện cách đó không xa, đôi mắt vốn hơi say ngay khi nhìn thấy bọn ta lập tức trở nên rõ ràng hơn.
"Chiêu Ninh, sao con lại ở cùng Vương gia?".
Ánh mắt Khương Vãn Trạch vòng quanh ta và Lý Hoài Ngọc, rơi vào cổ bị thương của Lý Hoài Ngọc, hơi nheo mắt lại.
"Tại sao Vương gia lại bị thương? Mau mời thái y nhanh".
Thừa tướng gọi hạ nhân đi triệu thái y.
Lý Hoài Ngọc không trả lời, mà ngượng ngùng nhìn ta, chờ đợi sự lựa chọn của ta, thái độ của ta.
Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, ta nhìn Thừa tướng, nhìn Khương Vãn Trạch còn có phu nhân thừa tướng và Diệp Phỉ Nhiên đang đi tới, chậm rãi nói: "Chiêu Ninh đối với Vương gia…vừa gặp đã thương..."
Cảnh tượng đột nhiên im lặng một cách kỳ lạ, Diệp Phỉ Nhiên kinh ngạc nhìn ta, muốn bước lên phía trước nhưng lại bị phu nhân thừa tướng kéo lại.
Thừa tướng sững sờ một lát, mỉm cười đầy ẩn ý với Khương Vãn Trạch: "Khương tiểu thư không hổ là con gái nhà tướng, thẳng thắn không câu nệ tiểu tiết, đây cũng là một chuyện tốt."
Lý Hoài Ngọc cười khúc khích: "Bổn vương và Khương tiểu thư rất hợp ý nhau, vừa rồi không để ý nên bị mèo hoang bay ra cào một phát, cũng không có gì đáng ngại, thừa tướng không cần gọi đại phu."
Người sáng suốt đều có thể biết vết thương trên cổ hắn có phải là vết cào mèo hay không, chưa kể Khương Vãn Trạch, người đã ở chiến trường rất lâu, cực kỳ nhạy cảm với và vết thương.
Nhưng lúc này ông ta lại im lặng.
Trên đường trở về phủ Tướng quân, mặt Khương Vãn Trạch phủ đầy mây đen, lúc đến thư phòng trực tiếp bảo ta quỳ xuống.
"Ngươi thật to gan, cho dù Khánh Vương không được sủng ái thì hắn vẫn là vương gia, sao ngươi dám ra tay với hắn! Ngươi muốn hại toàn bộ phủ tướng quân sao? "
Quỳ gối trên phiến đá lạnh lẽo, ta lắng nghe với đôi mắt u ám.
Khương Vãn Trạch lạnh lùng nói: "Sao ngươi lại ra tay với hắn?" "
Suy nghĩ của ta rất nặng nề, ta không trả lời mà hỏi ngược lại: "Cha, lúc nằm mơ liệu người có mơ thấy những người mình từng Người có sợ không? "
Ông ta giễu cợt: "Lúc còn sống bị ta , đã rồi thì càng không có gì đáng để sợ."
Ta không sợ mơ thấy những người đã dưới tay ta, nhưng mỗi khi ta mơ thấy khuôn mặt của họ trước khi , ta cảm thấy nghẹt thở như rơi xuống vực thẳm sền sệt.
"Nếu ngươi mới vài người đã lo sợ khiếp vía, vậy thì ngươi không xứng làm con gái mà Khương Vãn Trạch ta coi trọng."
"Tướng quân, có một đại phu tự xưng là được Khánh vương mời đến để chữa trị cho tiểu thư."
Cách cánh cửa, thị vệ của Khương Vãn Trạch xin chỉ thị.
Khương Vãn Trạch nhìn ta: "Ngươi muốn gi/ế/t hắn, hắn không vạch trần, còn nói dối hộ người, thậm chí còn mời đại phu... rốt cuộc giữa các ngươi đã xảy ra chuyện gì? "
Ta trả lời một cách lặng: "Hắn thiết kế một cái bẫy để cưới con, con cảm thấy ghê tởm."
Lông mày Khương Vãn Trạch nhíu chặt lại, không ngờ đây lại là nguyên nhân.
"Chỉ có thế mà ngươi đã bốc đồng như vậy?"
Ông ta đi lại tại chỗ, bảo ta đứng dậy trước, ngồi xuống ghế, cho đại phu do Lý Hoài Ngoài mời vào.
Đêm bên ngoài hòa vào ánh đèn bên trong, Dương Chiêu cõng một cái hộp trên lưng đi vào, y lập tức sững sờ khi nhìn thấy ta.
Ta không dám nhìn thẳng vào mắt y.
Lý Hoài Ngọc biết thế nào là người không dao, nên mới cho Dương Chiêu đến gặp ta.
Dương Chiêu là đại phu cứu người, là một người chèo thuyền vượt sông, là Bồ tát, là Phật.
Còn ta là một đao phủ người, tay ta đầy máu, nếu ta nhìn thấy ánh sáng, cái ác trong cơ thể ta sẽ không cách nào che giấu.
Đây gọi là thanh tẩy, rửa sạch bóng tối, soi sáng vạn vật.
Y cần nên thanh tẩy ta.
Thay vì cứu ta.