Phương Vân Kỳ không kể với bất kì ai chuyện Tần Bắc Bắc bị bệnh máu trắng và nhập viện làm hoá trị liệu, bao gồm Tuỳ Khâm - người cậu không giấu diếm gì bao giờ.
Lâm Bạch Du cũng không biết cậu chưa về nhà.
Cô mang bằng khen, tiền thưởng, ảnh chụp và đặc sản mua ở thành phố Kinh về, Liễu Phương quở trách: “Chỉ biết mua đồ linh tinh thôi.
”Lâm Bạch Du: “Đây là Tuỳ Khâm mua ạ.
”Liễu Phương nói: “Thẳng bé mua một món, con mua mấy món?”Lâm Bạch Du: “Con chỉ mua nhiều hơn một xíu thôi mà…”Cô lập tức chuyển chủ đề, giấu chuyện này đi, còn chuyện bị ngã ở Cố cung, cũng không nhắc một chữ.
Lâm Bạch Du mua một quả cầu thuỷ tinh cho Tần Bắc Bắc, khác với những quả cầu bình thường, bên trong quả cầu này có một cách cách nhỏ mặc áo dài triều Thanh, rất đáng yêu.
Giống như cô nghĩ, Tần Bắc Bắc nhìn thấy ảnh đã thích rồi.
Lâm Bạch Du mỉm cười: “Vào học mang cho cậu.
”Lúc này Tần Bắc Bắc đang ở bên cửa sổ cuối hành lang, không ai nhìn ra đây là trong bệnh viện: “Được, không được quên đâu đấy.
”Sáng hôm sau, Phương Vân Kỳ không ngủ nướng, không những mang khoai nướng, còn mua hạt dẻ rang bọc đường, ra khỏi bệnh viện thì vội vã chạy đến trạm xe.
Thời gian trôi nhanh như chớp mắt, năm mới âm lịch đến rồi.
Hai hôm trước, Liễu Phương đã mua câu đối và chữ Phúc, mọi năm có hai người là bà và Lâm Bạch Du, một người đứng lên ghế để dán.
Năm nay có Tuỳ Khâm, vóc người anh cao lớn, với tay là có thể chạm đến đầu cửa, nhiệm vụ này bèn giao cho anh.
Lâm Bạch Du đứng ở cửa đối diện, ngắm vị trí chỉ huy anh: “Trên… vào giữa một tí, đúng chỗ đó.
”Chữ Phúc cũng được dán lên nhà mới của Tuỳ Khâm.
Liễu Phương luôn thu xếp bữa cơm tất niên vào buổi tối, nhưng những nhà khác thì không, từ khi trời chưa tối đã bắt đầu có người bắn pháo hoa đốt pháo, vang lên tiếng lốp bốp.
Trong mơ, thời điểm này, Lâm Bạch Du đang ở hậu trường chương trình lạnh như băng.
Trước khi ăn cơm tối, Lâm Bạch Du vào bếp kì kèo Liễu Phương: “Mẹ, lát ăn cơm tất niên xong, con muốn đi đốt pháo hoa.
”Liễu Phương nói: “Nguy hiểm lắm, bên ngoài người ta cũng đốt đấy thôi, xem người ta là được rồi, đỡ để con ra tay vào.
”Lâm Bạch Du: “Đâu thể giống nhau được ạ?”Liễu Phương: “Sao thì cũng không được, con không xem mọi năm đều có tin thời sự đốt pháo bị nổ vào người à, bây giờ dưới tầng toàn là vụn pháo, không chừng có cái chưa nổ đang đợi con đấy.
”Quấy rầy mãi, Lâm Bạch Du cuối cùng cũng tin mẹ là người lòng dạ sắt đá, làm nũng cũng vô dụng.
Cô ra khỏi bếp: “A Khâm, A Khâm?”Không ai trả lời.
Lâm Bạch Du bèn gõ cửa nhà đối diện, cũng không có người.
Mãi đến mười phút sau, cô đang xem TV, cửa nhà mình bị gõ.
Lúc Tuỳ Khâm đi vào, Lâm Bạch Du cứ thấy người anh lành lạnh, dường như mang hơi tuyết, tóc cũng hơi ướt.
“Cậu đi đâu đấy?”“Mua đồ.
”Lâm Bạch Du không hỏi nữa.
Bữa tất niên là ăn cơm, nhưng Liễu Phương còn chuẩn bị cả sủi cảo nước và sủi cảo trứng, bên trong còn gói đồng xu đã được rửa sạch.
“Ăn được, nghĩa là năm nay sẽ may mắn phát tài.
”Vừa dứt lời, Tuỳ Khâm nhổ ra một đồng xu, nhướn mày lên.
“Năm nay cậu sẽ phát tài!” Lâm Bạch Du reo lên một tiếng, bản thân mình cũng ăn, mới biết, miếng sủi cảo nào cũng gói đồng xu…-Đêm hội mùa xuân [] đã bắt đầu, cả thành phố đều đang đốt pháo hoa “đùng đùng”, bầu trời luôn sáng như ban ngày, chưa từng tối tăm.
[] Chương trình đón Tết của Trung Quốc, giống như Táo quân của Việt Nam.
Ăn bữa tất niên xong, Tuỳ Khâm phụ giúp dọn dẹp, Lâm Bạch Du chỉ đành ra ban công xem pháo hoa, bỗng bị vỗ vào vai một cái.
Tuỳ Khâm lời ít ý nhiều: “Ra ngoài.
”Lâm Bạch Du thấy kì lạ, đi theo anh lên tầng thượng, tiểu khu hơi cũ, cửa tầng thượng đã gỉ, vừa đẩy ra, vang lên tiếng kẽo kẹt.
Lách tách một tiếng, một vệt sáng chiếu xuống mặt đất trước mặt.
Không ngờ Tuỳ Khâm lại mang đèn pin.
“Đến đây làm gì?” Hóng gió chăng?“Đốt pháo hoa.
”Theo tầm mắt của Tuỳ Khâm, Lâm Bạch Du nhìn thấy có mấy loại pháo hoa trên nền đất.
Cô không biết Tuỳ Khâm chuẩn bị lúc nào, cô chỉ biết, đêm giao thừa này, Tuỳ Khâm mua cho cô một đống pháo hoa.
Anh đã nghe thấy cuộc đối thoại của cô và mẹ.
Tuỳ Khâm nhận ra ánh mắt của cô, lắc đèn pin, vệt sáng ấy chiếu bên người cô, không chiếu thẳng vào cô: “Nhìn tôi làm gì, nhìn pháo hoa.
”Lâm Bạch Du không động đậy, hỏi: “Có phải cậu nghe thấy tôi nói chuyện với mẹ rồi không? Nếu không thì sao cậu tự nhiên lại mua thứ này? Mua lúc nào đấy? Chẳng trách tôi tìm cậu, không thấy đâu.
”Tuỳ Khâm ừm một tiếng.
Phòng bếp không cách âm, anh ở phòng khách nghe rõ mồn một.
Tuy không hiểu lắm vì sao con gái đều thích đốt pháo hoa, nhưng anh cũng không hỏi, mà đi làm luôn.
Nếu bác gái không mua, thì để anh làm.
Dưới tầng nguy hiểm, vậy thì lên sân thượng.
Lâm Bạch Du muốn gì, anh đều có thể thực hiện.
Lâm Bạch Du bất ngờ mừng rỡ với suy nghĩ của Tuỳ Khâm, cô chỉ tiện miệng nói thôi, anh sẽ thực hiện, không thắc mắc gì hơn.
“Cậu mua nhiều thế làm gì, không đốt hết…”Tuỳ Khâm đứng sau lưng cô, chiếu sáng bằng đèn pin: “Tối nay không đốt hết, còn có tối mai, tối của sau này.
”Lâm Bạch Du cầm một chiếc pháo dài trước, loại này rất dễ, vặn bên dưới, bên trên chiếu đúng lên trời, là được.
Chỉ là, cô không ước lượng đúng năng lực của mình.
Tuỳ Khâm vươn tay ra từ bên cạnh, bao phủ lấy mu bàn tay cô, kéo cổ tay cô xoáy nhẹ: “Xoay như này.
”Pháo hoa quệt đất một chút rồi nổ trên bầu trời.
Trong tiếng nổ từng đợt từng đợt, che đi tiếng tim đập mạnh của Lâm Bạch Du.
Đốt xong, mặt Lâm Bạch Du ửng đỏ, lần này cô chọn loại pháo bông que đơn giản nhất, Tuỳ Khâm có bật lửa, đốt cho cô.
Pháo bông hình bông sao nở rộ trên đầu que.
Trong lúc từng bó pháo sáng, Lâm Bạch Du nhìn thấy khuôn mặt Tuỳ Khâm ở đối diện được phác họa nên nét thờ ơ mà lại dịu dàng, mắt đan phượng rực rỡ chói mắt.
Cảnh tượng tuyệt đẹp thế này, sẽ khắc ghi mãi mãi trong tim Lâm Bạch Du.
Cô bỗng mở lời: “A Khâm, ước một điều ước đi.
”Pháo bông que cháy lan xuống dưới, Tuỳ Khâm cầm thêm một que để đốt, hai que pháo bông, chạm vào nhau, bắn ra tia sáng rực rỡ.
Anh tiện miệng hỏi lại: “Ai lại dùng pháo bông que để ước?”Lâm Bạch Du nói: “Vậy cậu sẽ là người đầu tiên.
”Tuỳ Khâm đối mắt với cô, hồi lâu sau nói: “Ước xong rồi.
”Lâm Bạch Du a một tiếng: “Cậu bắt đầu lúc nào thế, đã ước xong rồi?”Tuỳ Khâm không chớp mắt nhìn cô: “Lúc cậu không biết.
”Lâm Bạch Du có thể thấy pháo hoa phát sáng trong đôi mắt đen thẳm của anh, từng đốm lửa, sáng rực và hút hồn người.
Pháo bông que cháy hết, tầm mắt lại chìm vào bóng tối, cô biết Tuỳ Khâm đang đứng trước mặt mình: “Cậu ước gì thế?”Tuỳ Khâm hỏi: “Nói ra rồi còn linh nghiệm không?”Lâm Bạch Du nghĩ cũng đúng thật, nhưng cô tò mò, nhỏ tiếng: “Vậy cậu có thể lén lút bật mí một chút chút, đừng nói hẳn ra.
”Bầu trời phía xa bị pháo hoa che phủ, chút ánh sáng chiếu lên sân thượng.
Lâm Bạch Du nhìn ngũ quan mờ nhạt của Tuỳ Khâm, và đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, cô nghe thấy giọng anh: “Liên quan đến cậu.
”Anh không nghe lời cô chỉ ước một điều.
Bởi vì anh tham lam như vậy đấy.
“Tất cả mọi mong ước của tôi đều liên quan đến cậu.
”.