37.
Trở về sau cuộc săn bắn mùa thu, Nam Chiếu lại dâng lên một mỹ nhân tuyệt sắc. Dỗ dành Hoàng Đế tâm viên ý mã*, hàng đêm lưu luyến quên lối về.
(*) [心猿意马] (Tâm viên ý mã): Tư tưởng, tâm tình bất định, dễ xao động và mất kiểm soát, tâm phiền ý loạn.
Trong vòng nửa tháng ngắn ngủi đã lên tới Tần vị, phong hào Trân. Ta âm thầm phái người điều tra nhất cử nhất động, phát hiện nàng là bằng hữu tốt nơi khuê phòng của Dung Quý nhân lúc trước. Nàng tiến cung, e cũng là vì cố nhân mà đến. Trước có mối giao hảo giữa Tiêu Triết và Đoạn Trường Phong, sau có Trân Tần được sủng ái toàn Lục Cung.
Hoàng Hậu nhận thấy có điều không thích hợp, thúc giục Điện hạ lập Thái Tử Phi, có thể nhận được trợ lực từ đồng minh là điều cần thiết. Ngày hôm đó, ta được triệu tới Phượng Nghi Cung. Vừa mới tiến vào điện đã thấy Hoàng Hậu hướng về phía ta hành đại lễ. Ta kinh ngạc đỡ nàng đứng dậy.
“Nương nương đây là……”
Hoàng Hậu ngắt lời ta.
“Những năm gần đây, dung nhan Thần nữ không hề thay đổi, khoé mắt bổn cung lại có nếp nhăn.”
Ta không hiểu ý của nàng. Hoàng Hậu nhẹ nhàng nói:
“Đại ân của Thần nữ, một ngày bổn cung cũng không dám quên.”
“Chỉ là tuổi thọ của phàm nhân không bao lâu, phút chốc đã trăm năm.”
“Còn thỉnh Thần nữ, buông tha hắn.”
“Hắn” trong lời là ai, không cần phải nhiều lời cũng đã rõ. Trong đầu trống rỗng, quên cả hít thở. Ta nghĩ, Hoàng Hậu từ phía trực diện nhìn ra tâm tư của ta. Ánh mắt ta nhìn Điện hạ cũng không trong sáng. Bỗng nhiên, ta cảm thấy ngượng ngùng, nhắm mắt lại, không dám nhìn Hoàng Hậu.
“Được.”
Ta cơ hồ chạy trối , lại gặp phải Tần Quán ở cửa cung bái kiến Hoàng Hậu. Vẻ mặt nàng lo lắng.
“Sao mặt Thần nữ lại trắng thành thế này?”
“Chẳng lẽ là bị Hoàng Hậu nương nương trách cứ?”
Ta lãnh đạm nâng mi, “Tần cô nương, ăn nói cho cẩn thận.”
“Tuỳ ý bàn luận về Hoàng Hậu, coi chừng Hoàng Thượng trị tội ngươi.”
“Ngươi!” Tần Quán tức giận giậm chân.
“Ngươi thế mà uy hiếp ta, ta phải nói với Hoàng Hậu nương nương!”
Ta thầt thần, làm động tác cứ tự nhiên.
“Nhường đường.”
38.
Phía trước Trích Tinh Các, trông thấy một bóng dáng dáo dác ngó ngược ngó xuôi từ phía xa. Ta dừng bước chân, không biểu lộ chút cảm xúc nào, lập tức quay người.
“Không được đi!”
Điện hạ ba bước làm một, gắng sức đuổi theo. Giống như khi còn bé, hắn lôi lôi kéo kéo tay áo ta, lại giống như động vật nhỏ bị vứt bỏ, tủi thân lại mờ mịt.
“Tại sao lại trốn tránh ta?”
Ta rũ mắt, chỉ nhẹ giọng đáp.
“Điện hạ quá khuôn phép.”
Thừa dịp hắn ngây ngốc, ta rút ống tay áo về từ tay hắn. Hành lễ xong liền xoay người rời đi.
“A Linh!”
Ta quyết tâm làm bộ như không nghe thấy. Thế nhưng lại lọt vào tai giọng nói hờn tủi.
“A Linh, túi thơm của ta đâu?”
Trở về sau cuộc săn bắn, ta mới biết đêm đó không phải mơ, Điện hạ thực sự đã tới. Nhớ tới hành động thất lễ đêm hôm đó, ta đã chuẩn bị tốt tinh thần đón nhận giận dữ cùng xa cách từ Điện hạ, lại không nghĩ rằng, hắn càng thêm thân cận đối với ta. Ồn ào theo ta mấy ngày thông, một hai buộc ta phải làm một cái túi thơm cho hắn.
Đồ vật mà Điện hạ muốn, đương nhiên phải là tốt nhất.
Ta lựa chọn tấm vải gấm trong khố phủ Đông Cung, lại học kỹ năng thêu thùa từ tú nương. Thức mấy đêm ròng, khó khăn lắm mới có thể làm xong lại bị Hoàng Hậu gọi đến. Cho nên, ta vẫn giấu nó bên trong tay áo, không thể để lộ.
Ta làm như không để ý, giọng nói căng thẳng.
“Thật xin lỗi, ta đã quên.”
Sau lưng truyền tới giọng điệu không cam lòng mà truy hỏi.
“Vậy ngươi có còn nhớ lễ hội hoa đăng tối nay, ngươi đã đồng ý đi cùng Cô hay không?”
Ta không dừng bước, cũng không quay đầu lại.
“Thật xin lỗi.”
39.
Ta lừa gạt Điện hạ.
Ta vẫn muốn đi dạo đêm hoa đăng, chỉ là không thể ở cùng một chỗ với hắn. Chỉ vì hôm nay là ngày giỗ của Điện hạ ở kiếp trước.
Điện hạ sinh ra ở Cẩm Tú đôi, thời niên thiếu tiên y nộ mã, là pháo hoa rực rỡ nhất thế gian, phù hợp ở nơi phồn hoa sáng chói. Một người như vậy lại cố tình vào một đêm tuyết rơi tại thâm cung lạnh lẽo. Cho nên, ta muốn thả hoa đăng tốt nhất cho hắn.
Quả thực ta trông thấy một chiếc đèn hoa đăng đúng như ý nguyện. Trên giấy vẽ Phượng Hoàng, bên ngoại gắn từng sợi tua nhỏ, vừa nhẹ nhàng lại vừa mông lung. Bị treo bên trên lầu các ở phía Đông của chợ. Tựa như viện minh châu rực sáng trong đêm tối.
“Cô nương, đèn treo trên lầu các đều không bán.”
Chủ quán thấy ta rút túi tiền ra liền cười tủm tỉm ngăn ta lại. Hắn chỉ chỉ vào dòng người chen chúc xô đẩy bên trong lầu các phía xa xa.
“Trên đó đang so tài, người thắng có thể mang đèn hoa đăng đi.”
Ta bước lên lầu các, nhẹ nhàng thở ra. Mọi người đang so tài bắn cung. Sau lưng bỗng truyền tới giọng nữ yêu kiều.
“Thần nữ các hạ cũng tới lễ hội đèn lồ ng dạo chơi sao?”
Tần Quán một thân váy áo màu củ sen, trong ngực ôm một cái đèn hình con thỏ. Nương theo ánh mắt của ta, nàng nhìn thấy hoa đăng vẽ Phượng Hoàng trên cao. Bỗng nhiên, khinh thường cười một tiếng.
“Xem ra Thần nữ thực sự thích Phượng Hoàng.”
Nàng lấy chiếc khăn từ ống tay áo, giũ giũ trước mặt ta khiến ta ngơ ngẩn. Đó chính là chiếc khăn ta đưa cho Điện hạ lúc trước. Mặt trên đường thêu vụng về, Phượng Hoàng bị nhận thành gà trống.
“Lúc ấy ở khu vực săn bắn ta còn có chút hoài nghi.”
“Từ trước đến nay, đồ vật Điện hạ dùng đều là những thứ tốt nhất, làm sao lại có một chiếc khăn cẩu thả như vậy.”
“Hiện tại nghĩ tới, hẳn là do Thần nữ thêu phải không?”
Ta nhíu mày, “Như thế nào lại ở trong tay ngươi?”
Tần Quán cười nói: “Đương nhiên là Điện hạ tặng cho.”
“Tương lai ta phải làm Thái Tử Phi. Phu thê một thể, đồ của Điện hạ, có cái nào mà ta không thể tuỳ ý lựa chọn?”
Nàng cười tủm tỉm cảnh cáo ta.
“Ngược lại là Thần nữ, tuy là người ngoài cũng nên biết chuyện đại phòng nam nữ.”
“Sau khi Điện hạ thành hôn, sẽ không thể tuỳ ý ra vào Đông Cung.”
Phía sau chợt vang lên giọng nói lạnh lùng.
“Sao Cô lại không biết mình từng đưa khăn cho ngươi?”
Tần Quán ngạc nhiên quay đầu lại. Ánh mắt Điện hạ lạnh lẽo, hắn đang cười.
“Tần cô nương có chút nóng lòng không chờ nổi nữa rồi.”“Hiện tại đã muốn nhúng tay vào việc ở Đông Cung, Cô đã đồng ý chưa?”
Sắc mặt Tần Quán biến đổi còn nhanh hơn cả gánh hát tạp kỹ. Đáy mắt nàng long lanh nước mắt, lại không rơi xuống.
“Thái Tử ca ca, ta, ta không có ý này……”
Lại nói đến chuyện khác, dùng ý tứ của Hoàng Hậu để chèn ép người ta.
“Tối nay, là Hoàng Hậu nương nương bảo ta tới tìm huynh.”
Bên cạnh đã vang lên tiếng người gọi ta vào tỷ thí. Ta đứng dậy lấy cung. Tần Quán nhỏ giọng lên án.
“Điện hạ, Quán Quán cũng muốn cái hoa đăng kia.”
“Điện hạ chiến thắng giành nó về cho ta, ta sẽ không nói cho nương nương biết chuyện đêm nay huynh bỏ mặc ta, có được không?”
Điện hạ không đáp lời. Hắn cầm một cây cung khác, đi tới bên cạnh ta. Ta liếc nhìn hắn một cái. Trong lòng căng thẳng.
“Điện hạ muốn tranh giành hoa đăng cùng ta sao?”
“Không phải.” Hắn nghiêm túc lắc lắc đầu. Nửa khuôn mặt sáng rực dưới ánh đèn, như viên minh châu rực rỡ, so với đêm trăng còn sáng hơn vài phần.
Người thiếu niên không giấu được tâm sự trong lòng, tình ý chạy thẳng vào nơi đáy mắt, biến thành những vì sao.
“Ngươi thích chiếc đèn cá chép kia sao, ta giành chiến thắng mang về cho ngươi.”
40.
Ta giành chiến thắng mang về chiếc hoa đăng Phượng Hoàng, dường như là trốn chạy như bay. Không dám nghĩ đến ánh mắt kia của Điện hạ. Trong một vài khoảnh khắc, dây cung như bị k1ch thích. Tâm như nổi trống, chợt sinh ra ý nghĩ xằng bậy không thể tưởng tượng nổi……
Có khi nào Điện hạ cũng thích ta hay không?
Suy nghĩ vừa trào dâng, ta kinh hãi cắn đầu lưỡi. Mùi tươi tràn ngập trong khoang miệng.
Ta và Điện hạ khác nhau một trời một vực. Ta… làm sao dám.
Ta ngồi xuống bên bờ sông, thả hoa đăng Phượng Hoàng trôi theo dòng nước, lắc lư bồng bềnh. Chiếc đèn này thật xinh đẹp, không biết Điện hạ ở kiếp trước có nhận được không?
Hốc mắt ta chua xót.
Điện hạ. Ta thì thầm trong lòng. Ta sẽ bảo vệ Tiểu Điện hạ thật tốt, để hắn có một đời vô lo vô nghĩ, một đời nước chảy mây trôi.
Ta thề.
Mở mắt ra lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình. Phía sau chiếc hoa đăng Phượng Hoàng, không biết từ khi nào đã xuất hiện thêm một chiếc đèn cá chép mập mạp, theo sau là một loạt đèn con vịt, con thỏ, vỏ sò, hình chim. Chen chen chúc chúc, vô cùng náo nhiệt. Ta kinh hãi mở to hai mắt. Thiếu niên thở hồng hộc, dùng tay áo lau lau mồ hôi. Ánh mắt sáng ngời, vẻ mặt vô tội.
“Không biết ngươi thích đèn gì, ta đều giành chiến thắng mang về hết.”
Điện hạ khuơ khuơ nước, buông chiếc đèn hoa sen cuối cùng xuống. Không đợi ta mở miệng đã trách móc:
“A Linh. Đừng đuổi ta đi.”
“Chỉ là ta… Thấy ngươi một mình ngồi thả đèn ở chỗ này, bỗng nhiên rất khổ sở.”
Hắn nghiêng nghiêng đầu, nương theo ánh trăng, dò xét thái độ trên gương mặt ta.
“Ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi muốn thả đèn này cho ai được không?”
Ta rũ mắt, khẽ đáp: “Một cố nhân.”
Một cố nhân còn quan trọng hơn cả mạng sống của chính mình.
Điện hạ trầm mặc. Sau một hồi, hắn chợt mở miệng, giống như đang giải thích.
“Cố sẽ nói chuyện rõ ràng cùng mẫu hậu, Cô đã có người trong lòng, sẽ không cưới Tần Quán.”
“A Linh. Cô chỉ hỏi ngươi một câu.”
Điện hạ nhìn thẳng vào mắt ta, thanh âm rất nhẹ.
“Ngươi đối với Cô, có chút yêu thích nào không?”
Bâng quơ nhẹ nhàng mà hỏi. Nhưng ta thấy bàn tay đang cất giấu trong tay áo ra sức nắm chặt. Ánh sáng trong mắt lại vô cùng dọa người. Dường như chỉ cần một cái gật đầu của ta, hắn có thể ở sau lưng bảo vệ ta, đối đầu với Hoàng Hậu, chống lại cả thiên hạ.
Thế nhưng Điện hạ ơi.
Ta không cần ngài vì ta mà đối đầu với bất cứ kẻ nào. Ta chỉ muốn nhìn ngài cả đời trôi chảy.
“Điện hạ.”
Ta nghe thấy giọng nói của chính mình vang lên quyện vào gió đêm, không chút cảm xúc.
“Sắc trời đã tối, Tần cô nương còn đang đợi ngài.”
Đối diện với ánh mắt không thể tin nổi của Điện hạ, ta ráng chống đỡ nở nụ cười.
Mau trở về đi thôi, Điện hạ.
……
Thời điểm A Sóc tìm được ta ở Trích Tinh Lâu, ta đã uống đến say mèm. Nhìn không ra, bên ngoài Diệu Pháp nghiêm trang đàng hoàng lại lén giấu giếm không ít rượu ngon. Hắn không kịp uống, kết quả lại tiện nghi cho ta.
Trời đất quay cuồng.
A Sóc nhíu mày xách ta từ mặt đất lên.
“Lạnh.”
Đã một khoảng thời gian rất dài ta không nhìn thấy A Sóc. Hắn vừa trở về liền xin tới doanh trại ám vệ huấn luyện. Hỏi hắn lý do vì sao, thiếu niên dùng giọng điệu khàn khàn chậm rãi nói, đánh thua cùng thống lĩnh cấm quân. Mười mấy năm qua, hắn ở khắp núi rừng không có địch thủ, lần thua cuộc này quả thực vô cùng nhục nhã.
Ta mơ mơ màng màng xốc mí mắt. Thiếu niên hoang dã lúc trước, hiện tại đã quần áo sạch sẽ chỉnh tề. Trang phục đen tuyền phác hoạ thân hình rắn chắc vai rộng chân dài. Nghe nói đã khiến không ít cung nữ trầm trong mê đắm. Ta bị A Sóc túm tới trên lầu cao. Ngửa đầu, một vầng trăng sáng. Ta lại nhớ tới ánh trăng sáng chiếu trên dung nhan của Điện hạ.
“Ngươi đối với cô, có chút yêu thích nào không?”
“Thích…”
Ta trợn tròn mắt, tự mình lẩm bẩm. A Sóc tìm chăn mền ở bốn phía cho ta. hắn không nghe rõ, từ lỗ mũi nhả ra chút hoài nghi.
“Hử?”
Bỗng nhiên, nước mắt rơi như mưa.
“......Thích, ánh trăng.”
41.
Điện hạ lại chưa từng tới Trích Tinh Các. Lúc trước là ta trốn tránh hắn. Hiện tại đổi thành hắn trốn tránh ta. Trong cung dần dần truyền tai nhau rằng Thần nữ và Điện hạ bất hoà.
Vào ngày Đông Cung treo đèn kết hoa, ta mới biết được, Hoàng Hậu tìm cao tăng ở Đại Tướng Quốc Tự hợp canh thiếp*. Điện hạ sắp nghênh đón Thái Tử Phi.
(*) [庚帖] (Canh thiếp): Tờ giấy viết tên họ, tuổi tác, tổ tông... của cô dâu và chú rể trong ngày đính hôn để hai bên nhà trai nhà gái trao đổi cho nhau (tục lệ xưa). Cũng gọi là “bát tự thiếp”.
Đêm khuya, ta từ trên Trích Tinh Các nhìn xuống. Luôn có thể nhìn thấy ánh sáng le lói từ ngọn đèn ở Đông Cung. Thân ảnh Điện hạ xuất hiện trước ánh đèn. Gần ngay trước mắt, xa tận chân trời.
Nửa tháng sau, sứ đoàn Nam Chiếu vào kinh. Ta gặp phải Tiêu Triết ở cửa cung. Hắn vừa mới cùng sứ thần trò chuyện. Thoáng chốc, ánh mắt dừng lại trên người ta. Người này giả mù sa mưa nói:
“Nghe nói vào thời điểm săn bắn mùa thu, Thần nữ truy đuổi một con thỏ hoang, không cẩn thận ngã xuống núi.”
“Đúng là không cẩn thận chút nào.”
Ta nhìn ánh mắt có phần nóng ruột của sứ thần Nam Chiếu ở phía xa, khẽ cười một tiếng.
“Nhị Điện hạ cấu kết cùng sứ thần dị quốc, lời này truyền ra cũng không dễ nghe đâu nhỉ?”
Tiêu Triết cười rộ lên.
“Phụ hoàng đã bổ nhiệm ta làm quan thứ lễ, phụ trách công việc cùng với Hồng Lư Tự.”
“Xử lý công việc theo phép công, sao lại gọi là cấu kết được?”
Hắn như cười như không nhìn về phía ta. Ta luôn cảm thấy, hắn cất giấu ý đồ xấu xa.
…..
Lần này, trong sứ đoàn Nam Chiếu có rất nhiều thiếu niên trẻ tuổi tràn đầy năng lượng. Sau khi xem xong trận thi đấu mã cầu*, liền ồn ào muốn tỷ thí.
(*) [马球赛] (Mã cầu): Là một môn thể thao đồng đội. Trong môn này, người chơi ngồi trên lưng ngựa và có nhiệm vụ ghi bàn để giành chiến thắng trước đội đối phương.
Những thiếu gia ăn chơi trác táng tinh thông mã cầu trong Thượng Kinh nhiều không đếm xuể. Trên triều đình, riêng mình Tiêu Triết tiến cử với Hoàng Thượng để Điện hạ ứng chiến. Trong một trận mã cầu có vô số hành vi động tay động chân. Hằng năm người ngã ngựa, gãy tay, gãy chân đếm không xuể. Không thì cũng tàn phế.
“Bệ hạ, không thể!”
Bỗng nhiên ta lên tiếng.
“Thiên kim chi tử, tọa bất thùy đường. Thái Tử điện hạ……”
Lại có một bóng dáng lướt qua ta.
“Nhi thần nguyện vì phụ hoàng phân ưu.”
Nơi cổ tay chợt truyền đến cảm giác thiêu đốt đau đớn. Ta nhìn về phía Điện hạ đang quỳ gối bên cạnh, đầu óc ngây dại. Ánh mắt của Đoạn Trường Phong quét một vòng về phía chúng ta. Sau đó, hắn cũng chủ động thỉnh mệnh.
“Thần cũng nguyện vì Bệ hạ phân ưu.”
42.
Ta biết vì sao nơi cổ tay lại truyền đến cảm giác nóng cháy đau đớn. Nốt chu sa kia đã ngày càng nhạt màu. Có dự cảm xấu về trận thi đấu mã cầu trên đỉnh núi ngày hôm ấy. Trước ngày thi đấu, ta phân phó rất nhiều ám vệ, dự đoán các trường hợp có thể xảy đến với Điện hạ. Ta muốn dùng mọi cách để ngăn cản, bảo vệ hắn được bình an. Mọi kế hoạch đều trở nên vô dụng trong một khắc ta bước ra khỏi Trích Tinh Các.
Nốt chu sa trên cổ tay nóng bỏng đến dọa người. Ngay sau đó, trời đất quay cuồng. Ta chật vật ngã trên nền tuyết, làm kinh động đến tiểu thị vệ còn đang buồn ngủ.
“Ai?”
Ta ngơ ngác giương mắt, tiểu thị vệ hoảng sợ.
“Vân Linh cô cô?!”
…… Xưng hô của ngày xưa cũ.
Ta đảo mắt một vòng, chợt dừng lại.
Đây là nơi Điện hạ tự vẫn ở kiếp trước.
Ta trở về rồi. Ý nghĩ chợt lóe, ta chạy như điên về Vị Ương cung. Tiểu thị vệ hoảng sợ nói: “Vân Linh cô cô, ngài không thể vào ……”
Chậm rồi.
Cửa điện đóng im lìm chợt mở ra, bụi bặm không chịu nổi. Chín mươi chín ngọn đèn trường minh lặng lẽ cháy, chiếu sáng đại điện u ám tựa như ban ngày. Bức chân dung vẽ Điện hạ sau khi đăng cơ đặt phía sau đài cao. Ta ngơ ngác ngửa đầu, đối diện cùng người trong bức hoạ. Hắn hờ hững, tái nhợt, trong mắt không có niềm vui cũng chẳng có nỗi buồn. Nước mắt của ta lại được dịp rơi xuống.
“Vân Linh cô cô?”
Tân Đế nhìn ta bằng ánh mắt lo lắng. Hắn là người Điện hạ đã chọn ra từ tông thất. Ta đờ đẫn nói: “Bức chân dung này chọn không được tốt lắm.”
“Bức hoạ khi Tiên Đế còn là Thái Tử đâu?”
Tân Đế sửng sốt. Hắn nhìn mặt mày ta vương đầy nước mắt, gần như là bộ dạng điên cuồng, liền không đành lòng nói:
“Khi Tiên Đế còn ở tại tiềm để*, đã từng bị phế truất, những đồ vật cũ đều bị thiêu huỷ.”
(*) [潜邸] (Tiềm để): Đầy đủ là Tiềm long để (潛龍邸), là nơi Hoàng đế từng trú ngụ trước khi đăng cơ mà vốn không phải nơi được định sẵn như Đông Cung (chỗ ở của Thái tử). Danh từ này xuất hiện thường mô tả vị Hoàng đế vốn chưa chắc đã là Trữ quân.
“Đây là … bức hoạ duy nhất còn sót lại của Tiên Đế.”
Ta lại hỏi, “Tiên Đế an táng ở đâu?”
Tân Đế trầm mặc cúi đầu. Ta nhìn sang đại thái giám sau lưng hắn.
“Ngươi nói!”
Đại thái giám cắn răng, “Theo di chỉ của Tiên Đế, sau khi mất đốt thành tro, rải tro cốt trên sông.”
“Duy nguyện thân xác đều bị huỷ diệt, đời đời kiếp kiếp không còn làm người.”
Ầm ầm.
Giống như một hồi sấm nổ rền vang trong đầu. Ta ôm ngực, “Oẹ” một tiếng nôn ra . Nước mắt lăn dài. Ta đau quá, nhưng không khóc thành tiếng được phải làm sao đây. Ta quỳ rạp trên nền đất, toàn thân run rẩy.
Ta ý thức được rằng, người ta yêu ở tại thời không. Rõ ràng đã tan thành tro bụi. Hắn không quyến luyến đời này kiếp này. Càng không nhận được đèn hoa đăng Phượng Hoàng ta đã chiến thắng giành về vào đêm hôm ấy cho hắn.
Ta cuộn tròn ngón tay. Níu kéo được điều gì đây? Chỉ bắt được chiếc bóng mờ ảo phát ra từ đèn trường minh đang giương nanh múa vuốt. Tân Đế không đành lòng nhìn thấy cảnh này, khẽ than thở.
“Cô cô, xin nén bi thương.”
Ánh nến lay động trước mắt, mỗi lúc một sáng. Trước mắt ta trắng xoá, trong nháy mắt lại vang lên giọng nói trong trẻo.
“Vân, Linh?”
“Thần nữ, tại sao ngươi lại được gọi bằng cái tên này?”
Tiểu Điện hạ. Ta nghĩ. Còn có Tiểu Điện hạ. Tiểu Điện hạ còn cần ta. Thế nhưng, làm sao mới có thể trở về được đây? Ta loạng choạng đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo, muốn quay trở lại nền tuyết trắng nơi ta gục ngã. Trong một khắc, ta mất đi ý thức.
43.
Ta trở về khoảng thời gian bảy năm về trước. Thời gian luân chuyển, cũng tại nơi này, bảy năm đã trôi qua. Đám cung nhân khe khẽ bàn luận, nói Vân Linh cô cô biến mất bảy năm trước đã trở lại. Cho nên, sau khi tỉnh lại, điều đầu tiên nghĩ đến chính là ……
Dòng chảy thời gian đều trôi qua như thế.
Không còn kịp nữa rồi. Ta phải trở về nhanh hơn mới được. Trở về cuộc thi mã cầu. Trở về bên cạnh Điện hạ.
Ta đến Đại Tướng Quốc Tự, lại biết được tin tức hòa thượng mập đã viên tịch. Một tiểu tăng xuất hiện trước mặt ta. Hắn là đồ đệ của hoà thượng mập, là đồ tôn của Diệu Pháp. Chỉ vừa liếc mắt một cái, hắn liền niệm Phật một hồi lâu.
“Trên người thí chủ, nhân quả còn chưa xong.”
“Đây là đồ quý nhân trong cung mang đến, một đoá Chiếu Điện Hồng cuối cùng trong mùa xuân này.”
“Tặng cho thí chủ, giải quyết cho xong nhân quả.”
Cái gì mà nhân quả với không nhân quả!
Ta vội vàng la lên: “Ta phải trở về!”
“Trở về năm Chiêu Ninh thứ hai mươi, ngươi có cách nào không?”
Tiểu tăng quét mắt đánh giá ta từ đầu đến chân. Bỗng nhiên vỗ tay cười nói:
“Thú vị, thật sự là thú vị!”
“Nhân quả trên người thí chủ tựa như sợi dây liên kết, đan xen bện chặt vào nhau, lại không biết đâu là điểm bắt đầu!”
Ta sửng sốt.
“Có ý gì?”
Tiểu tăng không đáp, chỉ cười.
“Thí chủ từng có nhân duyên với sư tổ của ta.”
“Hôm nay, bần tăng liền đưa thí chủ đoạn đường này!”
Hắn vỗ vào đầu vai ta, trước mắt lại là cảnh tượng mơ hồ. Ta bị quăng ngã về Trích Tinh Các.
“Thần nữ, Thần nữ đại nhân!”
Vẻ mặt hoảng loạn của cung nữ hiện rõ trước mắt ta. Ta chịu đựng choáng váng, bắt lấy tay cung nữ.
“Hiện tại là lúc nào rồi? Kết thúc trận mã cầu chưa? Thái Tử điện hạ còn ổn không?”
Cung nữ mờ mịt, không rõ điều gì khiến ta hoảng loạn đến như vậy.
“Trận mã cầu đã kết thúc, Điện hạ đoạt được khôi thủ.”
Ta nhíu mày, ra sức suy nghĩ.
“Không nghe nói Điện hạ bị thương.”
Ta nhẹ nhàng thở ra. Đột nhiên, trong lòng nảy sinh một ý nghĩ. Sau này, có lẽ Điện hạ không cần ta bảo vệ nữa. Tiểu Điện hạ của ta, bất tri bất giác đã trưởng thành đến mức có thể tự mình đảm đương vô số việc. Trước đó rất lâu, ta đã hứa hẹn sẽ bảo vệ Điện hạ, cho đến khi hắn không còn cần đến nữa. Ta không nghĩ tới, ngày này lại tới sớm như vậy. Sớm đến mức khiến ta vui mừng lại cũng khiến ta mờ mịt.
Trên cổ tay truyền đến cảm giác nóng cháy. Cảnh vật trước mắt lại trở nên lay động. Ta cắn chặt đầu lưỡi, mùi tươi có thể giúp ta tỉnh táo phần nào. Ta rũ mắt, nốt chu sa lại nhạt màu hơn rồi. Nó đang nhắc nhở ta … không còn thời gian nữa.
Thế nhưng, kẻ thù kiếp trước còn chưa xử lý hết. Ta hít sâu một hơi, ép buộc chính mình phải bình tĩnh. Bóng người ở trong đầu ta lại xuất hiện rõ ràng hơn bao giờ hết.
Thị nữ kinh hỉ nói: “Thần nữ đại nhân muốn đi tìm Thái Tử điện hạ sao?”
“Không phải.”
Ta muốn tìm, là một người khác.
44.
Khoảng thời gian này, tin đồn trong cung truyền ra, nói Thái Tử điện hạ cùng Thần nữ đã chia cắt. Hiển nhiên, Đoạn Trường Phong nghe được không ít, rất nhiều lần hắn chặn ta trước cửa cung. Mỗi lần nói, đều không khác biệt lắm.
“Điện hạ muốn cưới Thái Tử Phi, ta lại đang thiếu một vị Hầu phu nhân.”
“Đừng gấp gáp cự tuyệt như vậy. Điện hạ có phủ Quốc Công trợ lực, còn cần Thần nữ để làm gì đâu.”
“Chim khôn lựa cành mà đậu. Nếu như ngươi suy nghĩ cẩn thận, có thể tìm ta bất cứ lúc nào.”
“Ta rất tán thưởng ngươi. Chúng ta sẽ là những người đồng minh tuyệt vời hỗ trợ lẫn nhau.”
Thoạt nhìn chân thành lại thâm tình. Dường như người năm lần bảy lượt muốn ta ở đáy vực vào mấy tháng trước không phải là hắn. Mỗi lần ta đều lời ít ý nhiều mà bảo hắn cút. Chẳng qua, bây giờ ta không có nhiều thời gian, chỉ có thể tốc chiến tốc thắng. Vì thế, lần này đổi thành ta đứng ở trước cửa cung chặn lại Đoạn Trường Phong. Nhìn thấy ta, chân mày hắn hơi nhíu. Không đợi hắn hờ hững lạnh nhạt, ta nhanh chóng vào chủ đề chính.
“Ta đồng ý với ngươi.”
Đoạn Trường Phong vuốt cần cổ ta, cười rộ lên. Nơi đó từng để lại vết hằn khi hắn có ý định bóp ta.
“Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.”
“Sớm biết như thế, trước đây ngươi hà tất phải đấu đến đi sống lại cùng ta.”
Khi Điện hạ tới, trông thấy một màn này.
“Vân Linh!”
Trong lòng ta lộp bộp, né tránh tay Đoạn Trường Phong, chột dạ né tránh ánh mắt.
“...... Điện hạ.”
Vạt áo đen tuyền buông thõng trước mặt ta. Hôm nay, Điện hạ mặc kỵ trang, tư thế hiên ngang. Tâm ta hỗn loạn, liền nghe Điện hạ hỏi.
“Sao hôm nay ngươi không đến xem trận mã cầu của ta?”
Ta lẳng lặng, thấp giọng nói:
“Không có ta, Điện hạ cũng có thể làm rất tốt.”
Từ trước đến nay, ta đều biết hắn là Phượng Hoàng bay lượn trên bầu trời, không phải hoàng tước mà ta nuôi dưỡng. Cuối cùng cũng sẽ có một ngày hắn muốn thoát ly khỏi che chở của ta, sải rộng đôi cánh bay khắp trời đất rộng dài. Không chờ Điện hạ mở miệng, Đoạn Trường Phong đã đi tới sau lưng ôm lấy ta.
“A Linh là vị hôn thê của ta, còn thỉnh Điện hạ không vượt khỏi khuôn phép.”
45.
Đoạn Trường Phong thường triệu ta tới Hầu phủ, có khi là nghị sự, có khi là nói chuyện phiếm, lấy danh xưng mỹ miều là minh hữu thân cận. Lợi ích của việc làm đồng mình với hắn ta, rất nhanh đã lộ rõ.
Ngày hôm ấy, khi đang ta ở trong thư phòng của hắn tìm kiếm cuốn sách cổ, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân. Không chỉ có một người. Ta theo bản năng trốn về phía sau bức bình phong. Đợi tới khi Đoạn Trường Phong cùng người nọ bắt đầu trò chuyện.
Lúc này, ta mới phát hiện người kia là Tiêu Triết. Hắn tới thương nghị với Đoạn Trường Phong về việc mưu phản. Hắn nói, Hoàng Đế đã bị Trân Phi lặng lẽ hạ độc, thân thể hao tổn chẳng còn chống đỡ được bao lâu. Nam Chiếu đã bí mật làm phản. Trấn Nam tướng quân chân chính đã , người hiện tại chính là kẻ giả mạo của đám người bọn hắn.
Lần này sứ đoàn vào kinh, tôi tớ đều là tử sĩ đóng giả, có thể một địch một trăm. Ngoài thành còn sắp xếp một đoàn tinh binh. Hắn hy vọng Đoạn Trường Phong sẽ giúp hắn nội ứng ngoại hợp, đến lúc đó có thể mở cửa thành, để đội quân tiến vào. Thêm nữa, Đoạn gia có nửa tấm hổ phù, hắn cũng muốn dùng thứ này để trợ lực. Chờ tới khi hắn ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế, sẽ cùng Đoạn Trường Phong phân chia thiên hạ.
Đoạn Trường Phong …… Đồng ý.
Thẳng cho đến khi Tiêu Triết rời đi, hắn mới lười nhác lên tiếng.
“Ra đi.”
Trong lòng ta lộp bộp. Làm bộ như không có việc gì, vòng qua bức bình phong đi tới.
“Ta tới tìm sách.”
Ta quơ quơ cuốn sách cổ trong tay, tỏ vẻ bản thân không cố ý nghe lén. Đoạn Trường Phong dù bận rộn vẫn nhìn ta vô cùng ung dung.
“Ngươi sẽ không thực sự cảm thấy ta sẽ đi theo tên ngu xuẩn này mà mưu phản đấy chứ.”
Hắn cười nhạo, “Bản thân hắn muốn , còn muốn kéo theo ta. Ngu không ai bằng.”
Ta cười giả lả, vô cùng nịnh nọt, “Tiểu Hầu gia anh minh.”
Ngay sau đó, đầu vai truyền đến sức lực mạnh bạo, phía sau eo hung hăng đụng vào góc bàn, ta kêu lên một tiếng.
“Ngươi ……”
“Thần nữ.”
Trong không gian nhỏ hẹp, Đoạn Trường Phong cúi người, áp chế ta chặt chẽ.
“Kết đồng minh là một chuyện, ta đã cho ngươi thấy thành ý của ta.”
“Vậy ngươi thì sao?”
Tay hắn đặt trên thắt lưng của ta.
Ta cắn răng, “Chờ đã!”
Đôi mắt Đoạn Trường Phong như cười như không, chăm chú nhìn ta.
“Chẳng lẻ Thần nữ là muốn tay không bắt sói?”
Ta trấn định, giương mắt, nghiêm trang nói hươu nói vượn.
“Tiểu Hầu gia nóng lòng cái gì chứ. Đợi tới khi ta và ngươi kết thành phu thê, vậy ngươi có thể cùng hưởng số tuổi thọ của ta rồi.”
“Tuổi thọ của Thần nữ, trường sinh vô tận …… Nếu ngươi không tin, cứ việc tìm người trong cung hỏi một chút, mười năm gần đây, dung nhan của ta vẫn hệt như lúc ban đầu, chưa từng thay đổi.”
Đoạn Trường Phong nuốt nước miếng. Vẻ mặt có chút dao động.
Mắc câu rồi.
Ta tiếp tục bịa chuyện.
“Nhưng trước tiên, ta nhất định phải dâng hương tế cáo trời cao.”
Ta chịu đựng ghê tởm, chậm rãi nắm lấy bàn tay đang đặt bên hông ta.
“Nếu thực sự có thể trường sinh vô tận, vĩnh viễn nắm quyền thế trong tay, cần gì phải nóng lòng hưởng thụ thú vui nhất thời này.”
“Ngươi nói có đúng không, Tiểu Hầu gia?”