Buổi sáng này, bởi vì tối hôm qua tiến hành một ít chuyện vận động yêu đương mà trở nên vô cùng đặc biệt.
Ánh sàng vàng nhạt chiếu xuống bệ cửa sổ, chiếu lên người thân thể không hề che đậy của hai nữ nhân hạnh phúc vẫn còn đang ngủ trên giường kia.
Từ Tử Kỳ tỉnh lại nhìn thấy gương mặt của Nguyên Họa, nhẹ tay vuốt ve, giống như một món vật phẩm quý giá, không nỡ dùng một chút lực nào, trên mặt truyền đến cảm giác ngưa ngứa khiến Nguyên Họa cực kỳ không tình nguyện tỉnh lại, hạnh phúc nhìn Từ Tử Kỳ cười nói: “Tử Kỳ, sao chị thức sớm vậy.”
Nguyên Họa muốn ngồi dậy, lại phát hiện thân thể của mình lại không dùng lực được, chán nản vùi trong lòng của Từ Tử Kỳ, nghĩ đến tối hôm qua làm yêu, trên mặt liền đỏ ửng. Chôn ở giữa ngực của Từ Tử Kỳ, cọ cọ, cảm giác mềm nhũn thật tốt, lại muốn cọ nữa, Từ Tử Kỳ lại đúng lúc kéo ra khoảng cách giữa mình và Nguyên Họa, gắt giọng: “Chẳng lẽ tối hôm qua tôi chưa cho em ăn no, tại sao mới sáng sớm đã động dục rồi a!”
Nghe xong Từ Tử Kỳ nói, Nguyên Họa lòng vừa buồn bực vừa ngượng ngùng, kéo chăn đến, che đầu không nói gì nữa. Ai có thể nói cho nàng biết tại sao Từ Tử Kỳ lại có thể tự nhiên nói ra những làm cho người khác nghe xong mặt đỏ tới mang tai như thế? Đâu còn khí chất băng sơn mỹ nhân gì nữa, đúng là mình bị bề ngoài của Từ Tử Kỳ lừa gạt, nàng nhất định là một nữ vương phúc hắc, không liên quan gì đến khí chất ngự tỷ hết.
Từ Tử Kỳ không để ý đến Nguyên Họa, sau khi đứng dậy xuống giường tìm một bộ đồ công sở màu đen mặc vào, mới nói với Nguyên Họa đang còn ngu ngốc trốn ở trong chăn lén lút nhìn nàng: “Em nhanh lên một chút, tôi đi mua bữa sáng cho em.”
Nguyên Họa vẫn che đầu không có đi ra, nghe được tiếng bước chân càng lúc càng xa mới nhô đầu ra, cười híp mắt mặc đồ ở nhà của mình vào, hôm này nàng cũng không muốn ra khỏi nhà. Phát hiện thân thể của mình đau nhức không chịu nổi, đặc biệt hạ thân còn rất đau, loại cảm giác đau đến tê liệt tối hôm qua, đến bây giờ Nguyên Họa chưa từng quên, ký ức khắc sâu, cũng may cả đời nữ nhân chỉ chịu một lần như vậy, nếu không sợ là nàng muốn tự tử cho xong. Đời này kiên quyết không để cho người khác chạm nàng, đau muốn chết.
Nguyên Họa đỡ tường, bước chân có chút mất tự nhiên đi tới WC, đánh răng, rửa mặt xong mới phát hiện Từ Tử Kỳ đã đứng ở sau lưng nàng. Bình tĩnh nhìn Từ Tử Kỳ một lúc mới hé miệng nhỏ nhắn nói: “Tử Kỳ, em đói...” Biểu tình kia giống như bị ai ngược đãi mấy ngày không cho ăn vậy.
Từ Tử Kỳ cười cười với Nguyên Họa, đỡ Nguyên Họa đi ra phòng khách, làm sao nàng có thể không biết sau lần đầu tiên, hạ thân sẽ còn rất đau. Nhìn hai chân của Nguyên Họa như hơi nhũn ra, không có sức di chuyển, thực sự là vô cùng đau lòng. Sau khi đỡ Nguyên Họa đến bàn ăn, mới lấy ra bữa sáng mua cho Nguyên Họa.
Hai quả trứng luộc nước trà, hai cái bánh mì, còn có hai chai sữa.
Nguyên Họa nuốt nước bọt một cái, lúc vươn tay muốn lấy trứng thì trứng đã bị Từ Tử Kỳ lấy đi, tội nghiệp nhìn Từ Tử Kỳ, vẻ mặt khóhiểu, không phải mua cho nàng ăn sao?Tại sao Từ Tử Kỳ muốn giành chứ, nhưng khi nhìn thấy Từ Tử Kỳ chỉ cúi đầu bóc vỏ trứng, không thèm để ý nàng một chút, thương tâm chết nàng, chỉ có thể vươn tay lấy bánh mì và sữa tươi còn lại, thế nhưng hiện tại nàng muốn ăn trứng gà a! Chu ra miệng nhỏ nhắn, cầm lấy bánh mì vừa định cắn một cái, tay của Từ Tử Kỳ liền duỗi tới, trên tay còn cầm một cái trứng đã bóc vỏ.
Nguyên Họa ngơ ngác nhìn Từ Tử Kỳ, cảm động, thiên kim đại tiểu thư như Từ Tử Kỳ nhất định đều là người khác hầu hạ nàng, nàng không có hầu hạ người khác như vậy.
Từ Tử Kỳ nhìn vẻ mặt ngu ngốc, ngớ ngẩn, trong mắt còn có chút hơi nước của tiểu rùa, bất đắc dĩ chỉ có thể lên tiếng nói: “Em muốn tôi cầm bao lâu a? Còn không mau cầm ăn đi.”Lúc này Nguyên Họa mới cười híp mắt cầm lấy quả trứng kia, cắn vài cái đã giải quyết hết, toét miệng cười ngu ngốc với Từ Tử Kỳ. Từ Tử Kỳ rất bất đắc dĩ, thực sự rất bất đắc dĩ, sao tiểu rùa này lại biến thành ngốc nghếch rồi? Không thể khiến nàng bình thường một chút sao? Thế nhưng, không phải bản thân nàng chỉ thích Nguyên Họa như vậy sao? Lúc nghĩ tới những thứ này mới cười nhẹ một tiếng, càng dịu dàng hỏi: “Còn muốn không?”
Trong miệng Nguyên Họa còn nhét đầy trứng luộc nước trà, chỉ có thể mơ hồ không rõ nói: “Không ăn...không ăn...chị ăn đi” Vừa nói vừa vươn tay lấy trứng trước mặt Từ Tử Kỳ về phía mình, bóc vỏ trứng xong mới đưa cho Từ Tử Kỳ, Từ Tử Kỳ cười nhận lấy trứng luộc, sau khi ưu nhã ăn vài miếng, mới nói với Nguyên Họa: “Tốt nhất em nên ở nhà nghỉ ngơi, tôi còn phải đi làm, sau khi tan sở sẽ đến tìm em.” Nói liền đứng dậy, cầm lấy túi xách chuẩn bị đi.
Nguyên Họa gật đầu một cái với Từ Tử Kỳ nói: “Ừ, chị đi đi. Trên đường cẩn thận một chút.”
Từ Tử Kỳ đi tới trước người của Nguyên Họa, cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên trán nói: “Tạm biệt.” liền trực tiếp ra cửa. Nguyên Họa nhìn cửa phòng đóng lại, khuôn mặt tươi cười trong nháy mắt sụp xuống, đổi thành gương mặt thất vọng. Ngay cả tâm trạng ăn sáng cũng mất, chỉ tùy ý ăn vài miếng thì không còn khẩu vị, dọn dẹp bữa sáng một chút mới trở lại phòng ngủ.
Nhìn trần nhà, bất tri bất giác nặng nề ngủ thiếp đi.
Sau khi Từ Tử Kỳ chạy tới công ty, chờ nàng xử lý xong một đống công việt, những cuộc họp hôm qua hủy đột xuất, hôm nay phải bù lại, đang ở công ty thì bất ngờ gặp Từ lão gia tử. Trong lòng của Từ Tử Kỳ cả kinh, lẽ nào lão gia tử đã biết chuyện ngày hôm qua, nhưng nét mặt lại không chút thay đổi, cung kính gọi Từ lão gia tử: “Ông nội!”
Từ Vạn Hồng biết ngày hôm qua Từ Tử Kỳ hủy bỏ mấy cuộc họp quan trọng, hơn nữa ngày hôm qua sau khi đến Tiêu thị thì không có trở về công ty.
Đương nhiên đã phái người điều tra, thì ra là cùng Nguyên Họa đi bệnh viện, nhưng mà tối hôm qua còn dám ngủ ở chỗ Nguyên Họa. Lời cảnh cáo của hắn, cháu gái hoàn toàn xem như gió thổi bên tai.
Từ Vạn Hồng nhàn nhạt liếc mắt nhìn Từ Tử Kỳ, áp lực vô hình trong ánh mắt này khiến người bên ngoài đều cảm thấy áp lực, chẳng qua Từ Tử Kỳ cũng không phải người bình thường, nàng chính là người thừa kế tương lai của Từ thị, nếu chỉ một ánh mắt đã chịu không nổi, còn có tư cách gì để kế thừa Từ thị đây?
Từ Tử Kỳ không kiêu ngạo không siểm nịnh cùng Từ Vạn Hồng đứng nhìn nhau, đột nhiên Từ Vạn Hồng cười to lên nói: “Tử Kỳ, con thật không hổ là cháu gái tốt của Từ Vạn Hồng ta a! Dễ dàng bắt được con bé Nguyên Họa kia như thế, ha hả...Nguyên Họa kia rất có ích với chúng ta, thế nhưng ta muốn con hiểu cho rõ ràng, là con đang lợi dụng nàng, tốt nhất không nên để ta nhìn thấy tình cảnh khác.”
Từ Tử Kỳ cúi đầu, tay đặt trên ghế làm việc, ngón tay chặt chẽ cắm vào da thịt, nàng biết thời cơ hiện tại vẫn chưa thể dùng cứng đối cứng, thế nhưng nàng không cho phép bất luận kẻ nào nghi ngờ tình cảm của nàng đối với Nguyên Họa và tình yêu giữa hai nàng. Nguyên Họa là nghịch lân* của nàng, bất luận kẻ nào cũng không được đụng vào.
*nghịch lân: điểm mấu chốt, điểm yếu
Dùng thanh âm giống như bình thường nói với Từ Vạn Hồng: “Ông nội, chuyện này, con tự có chừng mực, không cần ngài phí tâm.”
Từ Vạn Hồng chỉ nhìn Từ Tử Kỳ, thấy Từ Tử Kỳ cũng không muốn nói thêm gì nữa, chỉ có thể nói: “Mấy ngày nay con về nhà ở cho ta, không được ở chỗ Nguyên Họa kia nữa!” Giọng nói nhàn nhạt, cũng mang theo uy nghiêm không thể phản bác.
Từ Tử Kỳ lải nhải miệng, muốn nói cái gì đó, cuối cùng chỉ có thể là cúi đầu nói “Con biết rồi.”
Lúc này Từ Vạn Hồng mới hài lòng rời đi, Từ Tử Kỳ nằm úp ở trên bàn làm việc, cầm điện thoại di động muốn gọi cho Nguyên Họa, lại không biết nói cái gì, hoặc là nên giải thích gì đó.
Sáng sớm lúc ra cửa, nàng còn nói với Nguyên Họa buổi tối sẽ trở lại, bây giờ lại thất hứa với Nguyên Họa, cũng có thể nghĩ ra được nhất định tiểu rùa kia sẽ giận dỗi với nàng, tuy rằng ngoài miệng không nói, thế nhưng trong lòng nhất định sẽ không vui.
Từ Tử Kỳ có chút khó khăn nhìn điện thoại di động, màn hình điện thoại là ảnh của Nguyên Họa, có hôm Nguyên Họa còn ngủ nàng đã chụp trộm, ngay cả Nguyên Họa cũng không biết có tấm hình này tồn tại. Nhìn ảnh chụp của Nguyên Họa, trong lòng của Từ Tử Kỳ có chút ấm áp, các nàng là người yêu, phải tin tưởng nhau, nàng tin Nguyên Họa sẽ hiểu nàng khó xử. Tìm được số điện thoại của Nguyên Họa, ấn nút gọi liền đem di động đặt bên tai, reo cả buổi mới nghe được thanh âm lười biếng của Nguyên Họa, hình như là đang ngủ bị đánh thức.
Nguyên Họa là người có chút khí giường*, người đánh thức nàng thường đều bị nàng mắng gần chết, lúc cầm lấy điện thoại còn đang reo cả buổi, hận không thể đập điện thoại, thế nhưng khi thấy điện thoại hiện lên Từ Tử Kỳ, lửa giận trong lòng đã sớm hóa thành tình cảm mênh mông, đâu còn cái gì gọi là tức giận a!
*khí giường: nóng nảy khi bị đánh thức
“Alo, Tử Kỳ, có chuyện gì không?”
Từ Tử Kỳ nghe thanh âm của Nguyên Họa, ngẩn ngơ một chút, mới có chút mất tự nhiên nói: “Nguyên Họa, mấy ngày này tôi không thể đến chỗ em, nếu không thì em về nhà đi. Tôi lo lắng cho em!”
Nguyên Họa nghe xong Từ Tử Kỳ nói, trong lòng có chút sợ hãi, thế nhưng trong giọng nói vẫn tự nhiên trả lời: “Ừ, em biết. Chị bận rộn công việc phải không, mau làm việc đi. Em sẽ chăm sóc mình thật tốt, chị yên tâm đi. Ha hả...”
Mặc dù Nguyên Họa che giấu nội tâm mất mác của mình như thế nào đi nữa, Từ Tử Kỳ vẫn cảm thấy được, muốn nói cái gì đó để an ủi Nguyên Họa, lại bị Tư Mẫn cắt đứt.
“Từ tổng, sắp có một cuộc họp nhỏ, chúng ta nên đi rồi.” Tư Mẫn cung kính nói.
Lúc Nguyên Họa nghe được nội dung Tư Mẫn nói, không có cho Từ Tử Kỳ cơ hội liền nói: “Tử Kỳ, chị mau đi họp đi. Trước cứ nói như vậy, chị cũng phải chăm sóc bản thân, đừng bận mà bỏ ăn nha. Tạm biệt!”
Từ Tử Kỳ mở miệng muốn giải thích cái gì đó, chợt nghe thấy trong điện thoại truyền đến âm thanh đô đô. Để điện thoại di động xuống, hơi thở dài một hơi, cầm túi văn kiện lên, nói với Tư Mẫn nói: “Chúng ta đi thôi.”
Tư Mẫn lui về phía sau môt bước, để Từ Tử Kỳ đi trước nàng, nhìn biểu cảm mất mác của Từ Tử Kỳ, chỉ thở dài trong lòng, nàng đoán rằng cú điện thoại vừa rồi kia là của Nguyên Họa, hơn nữa hai người có vẻ như có mâu thuẫn gì.
Lúc Nguyên Họa cúp điện thoại, bĩu môi, lại nằm trở về trên giường, muốn ngủ thêm một giấc, chỉ cần cố gắng ngủ một giấc là tốt rồi, nàng mệt mỏi quá, thân thể mệt, tim càng mệt hơn. Vì sao nàng và Từ Tử Kỳ luôn luôn không thể thấy được ánh sáng chứ.
Sau khi nhắm mắt lại, như thế nào đi nữa cũng không ngủ được, vén chăn lên mới phát hiện nàng còn chưa đổi grap giường, trên đó còn lưu lại chứng cứ tối hôm qua các nàng mây mưa.
Thế nhưng lúc thấy vết máu đỏ tươi, lại cảm thấy vô cùng chói mắt. Nguyên Họa lột grap giường, thay cái mới, ném cái cũ vào máy giặt mới quay về giường, hung hăng giày vò cái chăn, vừa xé vừa cắn, giằng co nửa ngày rốt cuộc cảm thấy thân thể mệt mỏi, nằm dang người thành chữ đại (大) ngẩn ngơ nhìn trần nhà, không biết qua bao lâu mới phát hiện bụng của mình có chút đói, thay đồ xuống lầu kiếm ăn.
Đi xuống lầu Nguyên Họa rãnh rỗi đi dạo, không có mục đích gì, muốn ăn cái gì đó mới phát hiện mình chỉ đói bụng, nhưng lại không có một chút khẩu vị gì.
Nhìn dòng người huyên náo trên đường, Nguyên Họa cảm thấy mình là người duy nhất khác loại ở đây. Một mình thân đơn bóng chiếc chen lẫn tại đây rất khó chịu.
Nguyên Họa gấp gáp muốn thoát khỏi nơi nhiều người như vậy, cuối cùng phát hiện mình không có chỗ để đi, tìm được một quán ăn, gọi một đống lớn thức ăn, đôi đũa cả buổi cũng không nhúc nhích được một chút. Ngơ ngác nhìn thức ăn trên bàn, chép miệng một hồi mới cầm đôi đũa tìm vài món bình thường mình thích ăn mà ăn vài miếng, vội vàng tính tiền, trở về phòng trọ.
===================================
Muốn edit 2 chương mà chịu ko nổi -_-
Tìm editor phụ lấp hố =(( hiuhiu:((