Những chuỗi ngày liên tiếp của tôi trôi qua một cách khá bình yên. Những bó hoa dại vẫn được đặt trước cửa phòng mỗi khi tôi đi làm, và tôi cũng không thể cách nào biết được người tặng hoa bí mật ấy. Nhưng tôi cũng không còn quan tâm nữa, bởi vì tôi đã có đủ thứ mệt mỏi rồi. Dù sao, những bó hoa ấy cũng rất đẹp. Tôi nên trân trọng người đã cất công tặng hoa cho tôi.
Hôm nay là ngày rằm theo âm lich. Ánh trăng rọi sáng những con đường mòn được lát gạch từ nhà bếp về phòng nhân viên. Tôi có thể nghe được những âm thanh rì rào của gió, giống như tiếng hát của những cô gái trong đêm khuya. Cảm giác thật yên bình. Tôi đi vòng đường mòn phía sau trở về phòng. Vừa đi vừa ngắm ánh trăng trong veo.
Thế rồi có một tiếng khóc vang lên trong đêm tối, từ tấm tức rồi vỡ òa ra. Một cô gái tóc xõa dài đang ngồi bó gối trong một góc nhỏ dọc con đường.
- Ai đấy? – Tôi hỏi, lòng có chút sợ hãi. Lẽ nào tôi gặp ma. Người ta thường bảo rằng trên núi có nhiều ma, huống gì nơi này ngày xưa từng có chiến tranh.
Vẫn không có tiếng trả lời. Tiếng khóc nhỏ hơn một chút nhưng vẫn không dứt. Tôi lấy can đảm đi lại gần hơn. Hình dáng này trông quen quá. Tôi cố căng mắt ra để nhìn vì mắt tôi không được tốt lắm vào buổi tối.
Ellen. Người đó là Ellen. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
- Ellen, tại sao cô ở đây?
Ellen không trả lời, chỉ nấc lên từng tiếng. Tôi ngồi xuống, vỗ về cô ta một cách yên lặng. Có chuyện gì đang xảy ra với cô ta?
Một lúc sau, dường như đã bình tĩnh trở lại, Ellen mếu máo:
- Cám ơn Tâm. Tôi ổn mà.
- Có chuyện gì vậy Ellen? Cô biết là cô có thể kể cho tôi nghe – Tôi nói, không giấu sự sốt sắng. Thực ra, tôi nghĩ tôi có phần hơi tò mò.
- John là người đồng tính – Ellen nói từng tiếng rồi lại òa lên khóc.
Tôi ngạc nhiên, trợn tròn mắt và đang cố gắng kêu gọi bộ não xử lý nhanh thông tin vừa rồi. Lẽ nào một người như John lại là người đồng tính. Không thể nào. Điều này không thể nào xảy ra.
- Tại sao cô lại nói vậy? – Tôi hỏi. Hai bàn tay xoa xoa, vỗ nhẹ lưng Ellen khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.
- Tôi đã bắt gặp John hôn Phillip. Cô nhớ Phillip chứ, anh chàng bếp phụ có cặp kính cận. – Ellen nói qua tiếng khóc.
Phillip cũng là người đồng tính ư? Lẽ nào lại như vậy? Ở cả hai người ấy, tôi không hề nhận thấy một điều gì nữ tính.
- Tôi đã nghi ngờ điều này lâu rồi – Ellen nói tiếp – Kể từ khi tôi tự nguyện yêu John nhưng John lại không có phản ứng gì. Thế mà tôi đã nghĩ rằng ít ra John cũng thích tôi cơ đấy. – Ellen lại bật khóc.
Chuyện này thật kì lạ. Tôi đã từng nhìn thấy người đồng tính ở Việt Nam. Đó là những anh chàng ăn mặc lòe loẹt, gương mặt đầy son phấn, và luôn miệng gọi nhau bằng “chị chị em em”, hay là “dì này, dì nọ”. Người ta bảo đó là bóng lộ. Còn bóng kín, tôi chưa gặp bao giờ. Chẳng lẽ John và Phillip đều là bóng kín?
- Chắc chỉ là nhầm lẫn thôi – Tôi cố vỗ về Ellen, người vẫn còn đang nấc lên từng tiếng.
Tôi đưa Ellen về phòng. Hôm đó Ellen muốn tôi ở lại ngủ cùng cô ta, khiến tôi đành miễn cưỡng gật đầu. Tôi thích căn phòng của mình hơn. Ellen kể cho tôi nghe về Phillipine, về cái vùng quê nơi cô lớn lên. Ellen sinh ra trong một gia đình nghèo khó, bố mất sớm, mẹ làm ruộng. Thỉnh thoảng mẹ cô lại nuôi heo hay gà, hoặc nhận mối may vá, thêu thùa, nghĩa là cuộc sống của cô không mấy dễ chịu. So với Ellen, có lẽ cuộc sống của tôi giống một thiên đường. Tôi sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, khá giả, và tôi được học đại học ở một trường khá nổi tiếng ở Boston. Ellen kể rằng nhà cô có tât cả ba chị em, và cô là con út trong gia đình. Hai người chị trước đều phải bỏ học đi làm, chỉ mỗi cô được học hành tử tế. Kinh tế gia đình khá giả hơn một chút từ khi cô chị đầu lấy một người đàn ông Nhật, và chị thứ hai theo chồng về Đài Loan. Người chồng Nhật, tức là người anh rể đầu, đối xử với gia đình cô khá tốt. Tiền vé máy bay, tiền phí sinh hoạt để cô sang đây đều được chu cấp bởi ông. Chính vì vậy mà cô cảm thấy rất biết ơn anh rể. Ellen bảo rằng ước mơ nhỏ bé của cô chỉ là có một gia đình êm ấm, hạnh phúc được xây đắp từ một tình yêu chân thật và không phải lo sợ cái nghèo. Qua lời kể của Ellen, tự nhiên tôi cảm thấy thương Elllen hơn. Cô ấy giống như một cô em gái bé nhỏ mà tôi muốn che chở.
Sáng hôm sau, lúc tôi trở về phòng thì Jess đã đi làm rồi. Jess thường làm buỏi sáng, từ tám giờ đến bốn giờ chiều. Công việc cũng không đến mức nặng nhọc. Dạo này Jess thường ít khi nhắc đến Nelson hoặc có thể cô ta không còn muốn nhắc đến trước mặt tôi.
Tôi tắm rửa qua loa rồi đi ăn sáng, tự nhủ nhất định phải tìm Nelson mới được. Chẳng hiểu tại sao, bất kì việc lớn nhỏ nào, tôi cũng muốn chia sẻ với Nelson. Tôi đi ngang qua phòng anh, gõ cửa một lúc lâu nhưng không có ai ra mở cửa. Chán nản, tôi đi lang thang loanh quanh rồi cuối cùng lại trở về phòng. Tôi ngồi xuống chiếc ghế trước hành lang. Tiếng nhạc từ trong phòng Phillip dội ra. Có tiếng mở cửa. Phillip cũng bắc một chiếc ghế ngồi ngoài hành lang giống như tôi.
- Chào Phillip – Tôi lên tiếng, chợt nhớ ra câu chuyện tối qua, và tò mò muốn biết người đồng tính có suy nghĩ như thế nào.
- Chào Tâm. Buổi sáng đẹp trời nhỉ - Phillip cười.
- Đúng vậy – Tôi hưởng ứng. – Nhạc từ phòng anh hay quá nhỉ. Bài đó là bài gì gì nhỉ? Hình như là Wind of Change của Scorpion.
- Cô cũng thích nghe classic rock à? Tôi rất thích Scorpion đấy.
- Có chứ. Ngày tôi còn ở Việt Nam, sáng nào khoảng h sáng tôi cũng thức dậy bật rock đấy.
- Ồ, hay nhỉ. Cô có sở thích quái lạ thật đấy
-Vậy à? – Tôi cười – Anh biết lí do vì sao không? Tại vì tôi hay thức dậy vào giờ ấy, khi trời còn tối mịt. Tôi lại rất sợ ma, cho nên tôi bật rock để trấn át nỗi sợ của mình thôi.
Phillip cười nắc nẻ. Có lẽ bởi vì anh ta chưa từng thấy ai nghe rock vì sợ ma như tôi.
- Cô có muốn vào phòng tôi uống một chút gì không? Café nhé – Phillip hỏi
- Tuyệt quá. Cảm ơn anh. – Tôi dường như chỉ chờ có vậy.
Tôi bước theo Phillip vào phòng. Căn phòng khá đơn giản. Trên đầu giường anh để ảnh một người phụ nữ và một cậu bé rất đáng yêu. Đây là ai? Tôi ngạc nhiên thắc mắc.
- Anh hồi bé đấy à? – Tôi dò hỏi
- Ồ không, con trai tôi đấy. Xinh chứ - Phillip ngắm nhìn tấm hình và cười một cách hạnh phúc.
- Thật sao? Tôi không biết là anh đã có vợ rồi đấy? – Tôi ngạc nhiên. Nếu Phillip có vợ thì hẳn anh ta không phải là người đồng tính.
- Ồ, tôi chưa có vợ nhưng tôi có con – Phillip cười. – Có lẽ cô ngạc nhiên lắm, bởi vì người phương Đông các cô rất coi trọng gia đình. Tôi bị lừa nên có con đấy. Chuyện ấy xảy ra từ cách đây năm năm. – Phillip vừa nói vừa cười. Tay anh thoăn thoắt khuấy hai ly café. Mùi café thơm nức, hòa quyện vào cái nắng chan hòa của buổi sớm mai.
- Đúng là tôi có phần ngạc nhiên thật – Tôi trả lời một cách thành thật.
Tôi thấy một điều rất khác nhau giữa người phương Đông và phương Tây là dường như người phương Tây ít che giấu điều gì.
Phillip vừa cười vừa trả lời tôi.
- Tôi không yêu cô ấy. Cô ấy là bạn cùng trường đại học với tôi. Nhưng trong một buổi tiệc, vì quá say nên tôi và cô ấy đã có một đêm không nên có. Giờ cô ấy đã có chồng rồi. Thỉnh thoảng cô ấy lại đem con lên đây thăm tôi. Tôi cũng rất mừng vì cô ấy có được một gia đình hạnh phúc, và người đàn ông kia cũng rất yêu mến con chúng tôi. Điều đó thật tuyệt, đúng không?
- Đúng vậy. Cháu bé đáng yêu lắm. – Tôi trả lời. Và chợt nhớ ra chuyện tôi đang thắc mắc, tôi dò hỏi – Mà anh làm ở đây cũng lâu rồi nên chắc biết nhiều chuyện nhỉ.
- Vâng. Cái khu nghỉ mát này ít nhân viên nên chuyện gì mọi người cũng biết cả.
- À anh này – Tôi vờ như tình cờ nói đến – anh biết John đúng không? Mối quan hệ giữa John và bà Mary là sao ấy nhỉ?
- Ồ, cô không biết ư? – Phillip đưa cốc café cho tôi và trả lời – Mary là mẹ ruột của John, nhưng John đã từ bỏ bà ấy. John cho rằng chính bà ấy đã gây nên cái chết cho bố John. Bà ấy ngày xưa bỏ rơi bố con John để đi theo một người đàn ông, chính là giám đốc của khu nghỉ mát này. Sau đó bố John vì đau khổ nên qua đời. Kể từ đó, John rất hận bà ấy – Phillip nói, không giấu tiếng thở dài.
- Anh có vẻ thân với John nhỉ - Tôi hỏi, cố tình khơi gợi ra câu chuyện.
- Cũng có thể. Mà thôi, kể cho tôi nghe về Việt Nam đi. Tôi rất hào hứng muốn biết về Châu Á – Phillip đổi đề tài một cách nhanh chóng.
Tôi đành kể cho Phillip nghe về văn hóa xe máy ở đất nước tôi, về những cảnh đẹp phong phú của thiên nhiên, về những con người giàu lòng mến khách. Phillip nghe rất thích thú, đôi lúc xuýt xoa rất hồ hởi. Có lẽ người đồng tính thực ra rất dễ mến, không như tôi tưởng tượng. Tôi cho rằng Phillip là một người tốt, và ít nhất anh ta là một người cha tốt. Tôi có thể đoán được điều đó qua ánh mắt thương yêu của anh ta khi nhìn vào tấm ảnh con trai. Chỉ tiếc một điều là tôi vẫn không biết được mối quan hệ giữa Phillip và John.
Xét cho cùng, tôi nghĩ rằng Phillip có lẽ là một con người thú vị. Ở một mặt nào đó, tôi thấy ngưỡng mộ anh ta. Anh ta có can đảm để theo đuổi ước mơ, còn tôi thì không. Và Phillip, theo tôi nhận xét, là một con người dễ gần, khác với gương mặt nghiêm trang và cặp kính cận trí thức mà anh thường đeo. Có những con người mà khi nhìn từ xa, bạn có thể đánh giá sai lầm, chỉ đến khi lại gần họ, bạn mới cảm thấy họ có một trái tim nồng ầm. Tôi không thường đánh giá người khác bằng vẻ bề ngoài, mà tôi đánh giá bằng giác quan của mình. Có đôi lúc, giác quan của tôi sai lệch, nhưng trong hầu hết mọi trường hợp thì nó khá đúng.