Trên đường về, Vương Tùng Tuấn ngâm nga giai điệu nào đó, tâm trạng rất vui, anh hỏi Lương Minh Nguyệt: “Khi nào mình đi?”
“Đi đâu?” Lương Minh Nguyệt bối rối một lúc mới hiểu ra, “À, tôi lừa cậu ta thôi.”
Vương Tùng Tuấn sa sầm mặt.
Anh tắt nhạc rồi tăng tốc độ xe, trong xe rơi vào một bầu không khí kỳ lạ khó tả. Lương Minh Nguyệt nhìn sườn mặt căng cứng của anh, suy nghĩ một chút, “Nếu cậu thật sự muốn đi thì đi đi, tôi phải về thăm Tiêu Tiêu.”
Vương Tùng Tuấn quay đầu xe, xe đột nhiên phanh gấp, Lương Minh Nguyệt chúi về phía trước rồi vọt trở về, cô giữ cửa xe, trong lòng còn đang hoảng sợ, Vương Tùng Tuấn đã đè lại đây, nắm cằm cô, “Ai muốn đi? Là chị nói muốn đi cùng tôi!”
“Đang lái xe đừng có nổi điên!” Lương Minh Nguyệt cau mày, đập tay anh.
Vương Tùng Tuấn đập mạnh vào tay lái, sau tiếng còi ồn ào, anh lại đạp một cái như trút giận.
“Đi thôi.” Lương Minh Nguyệt lạnh lùng nói.
Cô bật chỉ dẫn lên, “Bây giờ đi là được chứ gì, có cần phải tức giận như vậy không?” Cô trực tiếp định vị một khách sạn hạng sang ở thành phố lân cận Lâm Hải, lại đẩy Vương Tùng Tuấn, “Cậu tự tìm đi, đi hai tiếng sẽ đến, mau— “
Vương Tùng Tuấn không quay đầu lại, cũng không thèm để ý đến cô, Lương Minh Nguyệt thò qua, “Thế có đi không nào, bạn nhỏ Vương.” Cô chọc ngón tay trỏ vào khóe miệng anh, đẩy lên kéo xuống, giọng điệu dịu đi, “Cười lên nào, A Tuấn, Tiểu Tuấn, đỗ ở ven đường làm gì, mau đi ra biển chơi nào.”
Vương Tùng Tuấn gạt tay cô ra, nhìn cô thật sâu rồi đạp ga phóng đi.
Sau khi lên đường cao tốc, Lương Minh Nguyệt lại bật nhạc lên.
Mặt trời đã lặn về hướng tây nhưng bầu trời vẫn chưa tối hẳn, mấy đám mây đỏ đang gọi đêm đen đè ở phía chân trời, trôi nổi rồi ngã dần xuống mặt đất.
Vương Tùng Tuấn: “Chơi trò nói thật đi.”
“Không chơi.”
“Sao chị lại học lên cao học?”
“Để chức danh nghề nghiệp cao hơn. Bằng cấp cao dễ thăng tiến mà.”
Vương Tùng Tuấn nhìn cô đầy nghi ngờ, Lương Minh Nguyệt chân thành tha thiết gật đầu, Vương Tùng Tuấn một chữ cũng không tin, “Xạo chó.”
Lương Minh Nguyệt bật cười, “Vậy cậu đoán xem vì cái gì?”
“Chị và Ngô Tĩnh Văn, còn tình cảm không?”
Lương Minh Nguyệt ngồi ngay ngắn lại, “Cậu muốn nói gì?”
“Hai người chẳng giống vợ chồng gì cả.”
“Cậu biết vợ chồng là cái gì không? Hơn nữa, cậu hiểu chúng tôi bao nhiêu mà phán xét?”
“Tôi không hiểu.” Vương Tùng Tuấn khá bình tĩnh, hôm nay anh quyết tâm muốn đập nồi, “Vậy chị nói đi, hai người có yêu nhau không?”
“Chúng tôi không phải tình yêu đơn giản như vậy.”
“À.” Vương Tùng Tuấn gật đầu, “Vậy chính là không yêu nhau, thấy chưa, đến bản thân chị cũng không cãi được.”
“Cậu nghĩ nhiều rồi.”
“Vậy hãy nói tôi biết, hoặc dạy tôi cũng được, cách có thể cùng lúc yêu hai người?”
“Cậu chắc chắn rằng tôi yêu cậu?”
“Chị lại định nói mình không chịu nổi cô đơn nên tìm người tiêu khiển đấy à? Lương Minh Nguyệt, chị nghĩ tôi còn tin không?” Anh dừng một chút, “Chị hoàn toàn không phải như thế. Từ lúc bắt đầu đã không phải. ____ Chị có biết bọn họ nói chị thế nào không. Chắc chắn là chị biết. Tôi còn tưởng phải khó khăn lắm, ai ngờ chị lại tự đưa tới cửa. Tôi nhận. Ma xui quỷ khiến cứ tiếp tục. Kết quả phát hiện là họ nói đúng, chỉ có tôi khác biệt, phải không, Minh Nguyệt, chị chỉ cho tôi đến gần thôi, chỉ cười với tôi, chỉ lên giường với tôi. Ngay cả khi làm tình trong xe xong bị tôi đuổi đi, chị vẫn có thể ung dung về nhà với tôi lần nữa. Đây mà là chơi cho vui à? Lương Minh Nguyệt, nếu chị ham chơi như vậy thật, sao vẫn cô đơn lẻ bóng trong trường.”
Nói một hơi dài như vậy, đến sợi tóc của Vương Tùng Tuấn cũng không đong đưa một ly, anh bộc bạch tâm tư xong lại không dám nhìn biểu cảm của Lương Minh Nguyệt, chỉ nhìn chằm chằm vào đoạn đường phía trước được đèn xe chiếu sáng, lắng nghe âm vang nhỏ của rừng cây thôn quê xung quanh, cảm giác tim mình mỗi lúc một đập nhanh hơn.
Một lúc lâu sau, Lương Minh Nguyệt như đang mỉm cười, nhưng không có trả lời nghiêm túc, cô nói: “Tôi đã nói rồi, tôi rất chuyên nghiệp. Bên tình nhân cũng sẽ chuyên chú hưởng lạc.”
Vương Tùng Tuấn cũng không tức giận, anh lại hỏi: “Được rồi, vậy sao sự chuyên nghiệp của chị chỉ dành cho mình tôi. Tại sao lại muốn trêu chọc tôi?”
Lương Minh Nguyệt không chịu đáp.
“Còn dám nói không?”
Lương Minh Nguyệt không thể trả lời bâng quơ như vui đùa được nữa, cô đã nhận ra sự chân thành trong câu hỏi của anh, cũng lờ mờ phát hiện hai người đã chệch đường ray, nhưng cô không muốn nghĩ về nó. Cô nghĩ Vương Tùng Tùng Tuấn còn trẻ, dù có thì cũng chỉ là ảo giác, nhất thời bị cảm xúc chồng chéo phức tạp làm mờ mắt, cô đã sớm quên, hoặc cố tình quên có một số chuyện không hề liên quan đến tuổi tác. Nhưng cô bắt đầu cảm thấy khó chịu, như thể cô đang kề cổ bên một thanh kiếm, lại giống như đang phạm một sai lầm không thể cứu vãn được.
Cô châm chước, ý cười trong giọng nói đã biến mất: “A Tuấn, có một số việc cậu thật sự nghĩ sai rồi.”
“Sai chỗ nào?”
“Đừng nói ‘yêu’ một cách dễ dàng thế. Những gì cậu nhìn thấy, cảm giác thấy, có thể không đáng kể chút nào.”
Vương Tùng Tuấn cười, “Dù sao thì chị cũng không thừa nhận. Đúng không, Minh Nguyệt?”
“Giống như chính cậu, cậu đã nắm tay biết bao cô gái, chẳng lẽ lại nói tất cả họ là yêu ư?”
“Không thể, không chỉ không thể, tôi còn không nhớ nổi mặt họ kia mà.”
“Cho nên…”
“Bởi vì trong đầu tôi chỉ có chị.” Vương Tùng Tuấn ngắt lời cô, “Lương Minh Nguyệt, đừng giả ngu, chị không nhận ra sao? Chị đối với tôi đặc biệt như nào, thì tôi đối với chị cũng đặc biệt như thế.”
Lương Minh Nguyệt nhắm mắt lại, cả người đều trầm xuống, cô nói: “Cậu đối với tôi không hề đặc biệt. Cậu thật sự nghĩ sai rồi.”
“Sao cũng được.” Vương Tùng Tuấn không quan tâm đến sự mập mờ của cô, anh hỏi: “Nghỉ hè chúng ta vẫn gặp nhau chứ?”
“Không cần gặp.”
“Ok.” Vương Tùng Tuấn gật đầu, không nói chuyện với cô nữa.
Hai người vừa đến, quản lý khách sạn Jerry đã đợi sẵn để chào hỏi, anh ta nhìn đôi tay trống trơn của đôi nam nữ, trên mặt vẫn mang nụ cười không chê vào đâu được, dẫn họ vào nhận phòng, sau đó lại dẫn đường lên phòng.
Trên đường đi, Jerry hỏi hai người có cần hỗ trợ thu xếp lịch trình gì không, Vương Tùng Tuấn mặt lạnh từ chối, đóng bụp cửa lại, nhốt anh ta ở bên ngoài.
Vương Tùng Tuấn tắm rửa xong đi ra đã thấy Lương Minh Nguyệt say ngủ trên ghế sô pha, anh lạnh lùng nhìn một hồi rồi ôm người bế lên giường, nằm quay lưng về phía cô, thiếp đi lúc nào không hay.