Thẩm Kế Hoa: “Ý của mẹ con là con vẫn phải quay lại Thẩm gia.”
“Suy nghĩ viển vông.”
Thẩm Kế Hoa lại im lặng.
“Các người về trước đi.” Ông ngoại im lặng cả buổi cuối cùng cũng lên tiếng.
Hai người ngồi yên, ông ngoại lặp lại lần nữa, với giọng đinh ninh, “Quay về đi.”
Mấy ngày sau, Lương Minh Nguyệt vẫn ăn uống, chơi đùa như thường, ông ngoại cũng không nói gì về chuyện chiều nọ, coi như chuyện đó chưa từng xảy ra.
Chỉ là vào một đêm nào đó, khi trăng treo đỉnh đầu, ông gọi cô đến bên mình.
Lương Minh Nguyệt biết rất rõ chuyện còn lâu mới kết thúc.
Cả hai ngồi trên xích đu, phe phẩy chiếc quạt nan, cô đang chờ ông ngoại mở lời.
“Thực ra mẹ con có một người em trai. Nó tên là Lương Kiệt, kém mẹ con tuổi, cũng lớn lên cùng nhau, giống như con và Tĩnh Văn vậy, quan hệ rất tốt. Sau đó, ông mở một xưởng sản xuất nhỏ làm ván tiền chế, để mẹ con lên thành phố thuê cửa hàng bán cho ông. Con bé thông minh quyết đoán, quản lý công việc kinh doanh rất tốt. Nhưng khi đó, trị an của Thiệu thành không được tốt, có đám xã hội đen thấy con bé thân gái một mình nên đã đến cửa hàng gây rối. Vừa hay Thẩm Kế Hoa đi ngang qua, giải vây giúp cho. Sau đó, mẹ con quay về thì nhắc tên cậu ta suốt.”
“Không lâu sau, Lương Kiệt tốt nghiệp cấp , vừa nhận được giấy báo trúng tuyển đại học thì bị điện giật chết.”
Nói đến đây, ông ngoại im lặng một lúc, Lương Minh Nguyệt đã ngồi dậy, cô nhìn đôi mắt nhắm nghiền và đôi môi run rẩy của ông ngoại, bèn cúi người nắm lấy bàn tay gầy guộc của ông.
Ông ngoại dùng sức nắm ngược lại, mới nói tiếp, “Lúc ấy chỉ có bà ngoại con ở nhà, bà ấy mải tưới nước cho luống rau ở sân sau, tưới xong thì nhìn thấy Lương Kiệt nằm cứng đơ trên đất, cả người xanh đen, bà ấy cũng gục luôn, mãi đến khi chú Ngô của con quay về, đỡ bà lên. Một nhà êm ấm chớp mắt đã sụp đổ. Bà ngoại con khóc lóc triền miên, tự trách bản thân rất nhiều, luôn cảm thấy hôm đó Lương Kiệt đã gọi bà ấy, nhưng bà ấy không nghe thấy, là bà hại con mình. Ông cũng dằn vặt, không còn muốn lo công việc làm ăn, tối ngày nhậu nhẹt. Lần nào mẹ con quay về đôi mắt cũng sưng đỏ như quả óc chó, từ từ mẹ con càng ít nói, rồi từ từ, con bé không quay về nữa.”
“Vào năm con sinh ra, Nghiên Sơn… Thiệu Thành mưa mãi không dứt, kéo dài hơn một tháng, nước tràn bờ đê, ngập khắp ruộng đồng. Nghiên Sơn nằm trên cao, không phải là vùng bị lũ lụt nặng nề nhất, nhưng bà ngoại con lại trượt chân rơi xuống sông, bị cuốn trôi mất.”
“Mẹ con xách vali về, dập đầu mấy chục cái trước mộ bà ngoại, rồi vực lại tinh thần dọn dẹp nhà cửa. Ở chung được mấy tháng, bụng con bé cứ to lên từng ngày, nhưng không hề nhắc đến bố đứa bé là ai. Lúc này ông mới chợt nhận ra mình đã bỏ mặc con bé, khi ông hỏi về Thẩm Kế Hoa, con bé chỉ đáp một câu “Anh ấy đã có vợ con rồi” rồi nhất quyết không chịu nói gì thêm. Con còn chưa đầy tháng, mẹ con lại không từ mà biệt.”
“Ông vụng về chăm sóc cho con, cũng không có thời gian nghĩ đến chuyện khác. Con lớn lên một chút, thông minh hoạt bát, mang tiếng cười đến căn nhà, tiếp thêm sức sống cho ông ngoại. Minh Nguyệt, ông nghĩ mẹ con cố ý để con nơi này, là sợ ông đột ngột ra đi, sợ chỉ còn mình cô độc trên đời này.”
Lương Minh Nguyệt sững sờ, cô hỏi: “Ông sẽ làm vậy thật sao?”
Ông ngoại đặt tay còn lại lên mu bàn tay cô, đôi bàn tay chai sạn, thô ráp, “Không quan trọng. Minh Nguyệt, những chuyện trong quá khứ, dù sai hay đúng cũng không liên quan gì đến con. Nhưng con sẽ sớm sống với chúng…”
“Ông ngoại!” Cô hét lên, rồi lắc đầu, “Con không đi đâu cả.”
Cô không phải người có cảm xúc dạt dào, nghe xong câu chuyện cô chỉ thấy thương ông ngoại, người thân lần lượt rời đi, cô càng muốn ở bên ông, giúp ông xua tan đi những uẩn khúc cũ.
“Bố con nói đúng. Hai trường cấp không khác nhau là mấy, nhưng con có thể được chăm sóc tốt hơn. Mẹ con đã giấu cậu ta nhiều năm như vậy, bây giờ không thể giấu nữa, cậu ta sẽ không từ bỏ đâu, không phải con cứng đầu là được. Minh Nguyệt, con tự mình nghĩ đi, con không muốn có quan hệ với bọn họ… Nhưng con có khả năng khiến họ không tìm thấy con không?”
Lương Minh Nguyệt ngẫm nghĩ, có chút nản lòng.
“Không ạ.” Cô thành thật trả lời.
“Hơn nữa, ông ngoại không muốn con mang theo cái bóng ma này. Thay vì suốt ngày trốn tránh, thì cứ ở chung với họ thử xem, nếu thật sự không thể chấp nhận được, năm trôi qua nhanh lắm, chớp mắt là qua thôi.”
“Con đỗ đại học là sẽ được tự do ạ?”
“Con phát triển đủ mạnh thì sẽ được tự do thôi.”
“Con biết rồi.”
“Mấy hôm nữa mẹ con sẽ lại đến, họ sẽ đưa con đi trại hè.”
Lương Minh Nguyệt im lặng không nói, cô nghĩ đến việc sắp phải xa ông ngoại, rồi nghĩ đến lần tâm sự đầu tiên của ông về quá khứ đau thương, cô cảm thấy có chút bất an, “Ông ngoại, ông đi cùng con đến trường cấp nhé?”
“Ông ngoại già rồi, không thể rời Nghiên Sơn được.” Ông chầm chậm nói: “Minh Nguyệt, con sang bên đó phải chăm chỉ học hành nghe chưa.”
“Vâng ạ.”
“Cũng đừng bắt nạt bạn học.”
“……À.”
…
Ngô Tĩnh Văn nghe cô nói xong thì trầm mặc một lúc.
“Nên,” Anh cúi đầu, đá văng viên sỏi bên chân, “Cậu sẽ học cấp ở Thiệu Thành.”
“Ừ.”
Lương Minh Nguyệt đứng ở bụi cây cách đó không xa, nhảy lên đập vào bụi gai, thanh gỗ xé gió quất mạnh vào bụi gai, đáp xuống cành mận gai một tiếng “Bốp!” rất to.
“Tớ nghĩ ông ngoại nói đúng. Dù tớ có từ chối bao lần cũng vô ích, tớ nên vượt khó đi lên. Khi mọi người hòa đồng sống chung với nhau, làm quen nhau, bọn họ mới hiểu rằng ngoại trừ đóng góp chút máu cho tớ, thì ông ta chẳng còn quan hệ gì cả. Đừng có nhận họ hàng bừa bãi. Như vậy mới có thể chấm dứt mọi rắc rối.”
“Nhỡ có chuyện gì xảy ra_____”
“Chuyện gì?”
“Không có gì,” Ngô Tĩnh Văn cũng đứng lên, “Trường cấp ba số thành phố thi dễ không?”
“Xì,” Lương Minh Nguyệt cười khinh thường, “Dễ ợt, hai đứa mình nhắm mắt cũng đỗ.”
Cô ném gậy đi, “Bọn mình đi bắt lươn nhé?”
Lương Minh Nguyệt vừa tới Thẩm gia đã bị Thẩm Tư Đình đánh phủ đầu.
Trên đường đi, cô đã nghe Thẩm Kế Hoa giới thiệu về ‘chị cả’ hơn mình bốn tháng tuổi này, ông ta cũng khéo nói: “Đình Đình trước đây rất dễ thương, ngoan ngoãn. Con bé chỉ hơi kiêu ngạo một tí, cũng không tính là tật xấu. Chỉ là sau khi bố ly hôn với mẹ con bé, tâm trạng của con bé hơi tồi tệ, lại đang tuổi dậy thì, nên thỉnh thoảng mất bình tĩnh ở nhà. Con đừng hơn thua với con bé nhé.”
“Vậy tôi đến đây càng khiến chị ta không vui nhỉ?”
“Bố đã nói chuyện với con bé rồi, con đừng lo.”
“Sao tôi phải lo?” Lương Minh Nguyệt thực sự khó hiểu: “Con gái ngoan ngoãn ông không muốn, cứ nhất quyết phải khiến người ta khó chịu.”
“…” Thẩm Kế Hoa bình tĩnh nói: “Người một nhà phải ở cùng nhau.”
“Vậy sao ông không đón ông ngoại tôi đến cùng?”
“Người già sống không quen.”
“Lúc gặp Lương Vi, ông đã có vợ rồi à?”
“……”
“Lúc ngoại tình cảm giác thế nào? Ông còn cô nhân tình nào khác không? Liệu còn đứa con rơi nào không nhỉ? Ông có định đón nó về không?”
Thẩm Kế Hoa ho nhẹ một tiếng, ông ta có chút không đỡ được, “Đừng nghĩ linh tinh, bố chỉ có mẹ con thôi.”
“Đến rồi.” Tài xế lái xe vào cổng.