Lương Minh Nguyệt lớn lên trong núi.
Từ nhỏ cô chỉ có ông ngoại, còn Ngô Tĩnh Văn thì chỉ có bà nội, hai gia đình sống cạnh nhau nên từ thuở biết bò biết đi, cô đã ở bên Ngô Tĩnh Văn.
Hai người dậy sớm dọn một chiếc ghế dài nhỏ, ngồi trước cửa đợi người lớn cho ăn. Ngô Tĩnh Văn rất ngoan, há to miệng ăn hết miếng này đến miếng khác. Còn cô chỉ cần lưng lửng bụng đã bắt đầu chạy loạn xạ khắp sân. Ông ngoại kiệt sức đuổi theo cô, bà nội Ngô bèn dỗ dành: “Nguyệt Nguyệt, đừng nghịch nữa, lại đây thi với Văn Văn xem ai hết cơm trước nào——”
Lớn hơn chút nữa, ông ngoại gọi bọn họ ngồi vào bàn học dài, dạy họ con chữ số đếm, cô vẫn chẳng thể ngồi yên, cứ được một lúc là lại kéo Ngô Tĩnh Văn chạy lên núi chơi.
Trong núi thực sự rất vui.
Vào mùa xuân, chồi xanh cỏ biếc, oanh yến từng đàn, hoa dại nở trên cánh đồng, quả ngọt đỏ tươi mọc đầy bụi gai. Mùa hè có con ếch ương kêu ồm ộp, có con ốc đồng to bằng lòng bàn tay, còn có những con chạch trơn trượt không tài nào bắt nổi, ông ngoại thấy cô lấm lem bùn đất trở về lại cười phì mắng cô là quỷ da đen.
Mùa thu là mùa đẹp nhất, lá vàng rơi phủ kín rừng, cô và Ngô Tĩnh Văn xách giỏ tre nhỏ đi nhặt hạt dẻ rừng và quả óc chó dại chín rơi đầy đất. Quả chín là quà tặng của cây rừng cho núi xanh, đi vài vòng là giỏ tre của họ đã đầy ắp.
Cô nhìn ông ngoại ném hạt dẻ vào bếp lửa, nghe tiếng nổ lộp bộp và mùi thơm ngọt của nó. Vừa mới gắp ra, cô đã vươn tay ra nắm lấy, liền bị bỏng phải kêu oai oái, rồi khôn ra biết dùng chân dẫm từng quả rồi mới từ từ bóc vỏ. —— Ông ngoại thường không ngăn cản khi cô làm mấy chuyện ngu ngốc, ông thích nhìn cô đâm đầu vào tường, thích nhìn khuôn mặt cau có của cô khi tìm cách khác.
Tới tuổi đi học, cô và Ngô Tĩnh Văn trở thành những đứa trẻ được khen ngợi nhiều nhất trong lớp.
Bởi vì mặt chữ nào cũng quen, con số nào cũng biết. Công sức năm vất vả của ông ngoại giờ đã phát huy tác dụng.
Cô giáo yêu quý cô, bạn bè ngưỡng mộ cô, ông ngoại còn thỉnh thoảng tặng cho cô những phần thưởng nho nhỏ. Cuộc sống thật dễ chịu và tươi đẹp.
Chỉ là một chút không vui.
Có một người phụ nữ lái chiếc xe nhỏ, đến nhà cô vào đầu và cuối năm, còn mang theo rất nhiều đồ.
Bà nội Ngô nói đó là mẹ của cô, nhưng cô không nghĩ vậy, cô đã đọc nhiều sách, cũng hiểu nhiều điều, cô không nghĩ hình ảnh của mẹ mình lại như thế này.
Vì vậy, khi người phụ nữ kia đến, cô lén gọi bạn bè ra chỗ khác chơi, chừng nào chiếc xe ấy chưa đi thì còn không chịu về.
Hai người hầu như không gặp mặt nhau, cô thậm chí còn không biết người kia mặt tròn hay méo, trông như thế nào.
Đôi khi bà nội Ngô sẽ vuốt cái đầu nhỏ của cô rồi thở dài, cô cảm thấy thật khó hiểu. Trong lòng cô, cô và Ngô Tĩnh Văn là hai đứa trẻ may mắn nhất thế giới. Tự do tự tại, vô lo vô nghĩ, càng không cần một bà mẹ người dưng như kia. Cô chẳng thèm.
Khi cô lên cấp , người mẹ vô hình này đã khiến cô gặp rắc rối lớn.
Cấp có rất nhiều môn, cô học rất xuất sắc, tích cực trả lời câu hỏi, cùng với làn da trắng nõn, ngũ quan cân đối, cô rất nổi bật trong trường.
Chẳng mấy chốc đã có mấy anh chị cuối cấp đứng ngoài cửa lớp họ. Lương Minh Nguyệt biết đám con trai kia đến vì mình, còn con gái thì sao? Cô nhìn theo hướng họ chỉ trỏ, wow, hóa ra là Ngô Tĩnh Văn.
Ngô Tĩnh Văn bỗng trở thành một chàng trai cao gầy trong nháy mắt, da ngăm đen hơn một chút, mắt một mí, mũi cao môi mỏng, khá ưa nhìn.
Có một lớp học khét tiếng gần như bị bỏ mặc trong trường. Con trai lớp đó suốt ngày hút thuốc, bị thầy cô mắng còn lấy làm tự hào, con gái thì ăn mặc hở hang, lúc nào cũng chải chuốt tóc tai, cười cợt trêu đùa với đám con trai.
Họ ngồi trong lớp ríu rít nói chuyện, khiến giáo viên phát cáu, họ liền ôm ngực mỉm cười, như thể làm được chuyện gì đó rất vĩ đại. Tới giờ tan học, cả đám lại hoan hô chạy sang lớp khác quậy phá.
Có mấy cô gái cực kỳ to gan, họ sẽ đứng ở cầu thang chặn những chàng trai vừa mắt, nói mấy câu lãng mạn và làm một số hành động tự cho là quyến rũ.
Theo lời của cô chủ nhiệm lớp Lương Minh Nguyệt thì là vô liêm sỉ hết thuốc chữa.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, Lương Minh Nguyệt cũng không biết rằng Ngô Tĩnh Văn lại dính phải mớ rắc rối tồi tệ như vậy.
Cô tuy còn nhỏ nhưng mắt thẩm mỹ rất cao, rất coi thường đám rác rưởi lãng phí thời gian dưới ngọn cờ phản nghịch này.
Sự kinh tởm hiện rõ trên khuôn mặt cô, cô không chỉ trừng mắt với mấy tên đến tỏ tình, mà còn miệt thị họ từ đầu đến chân. Bọn con trai chỉ muốn gạ gẫm mấy em gái dịu dàng mềm mại, nào nghĩ miệng lưỡi cô lại xấu xa độc ác như này, mặt xám mày tro mất hết thể diện, nhưng có lẽ đám đó vẫn còn chút lòng tự trọng nên dần dần không còn xuất hiện trước mặt cô nữa.
Nhưng đám con gái thì nhiều quá.
Buổi trưa hôm đó, Ngô Tĩnh Văn và mấy bạn cùng lớp vệ sinh xong khu vực công cộng, nhưng phải đổ rác nên cuối cùng vẫn phải lên lầu.
Bước đến cầu thang tầng hai, đám con gái đã trực sẵn ở đó.
Đây không phải là lần đầu tiên Ngô Tĩnh Văn bị chặn đường, anh muốn chạy nhưng đám con gái đã bao vây, một cô gái chỉ vào má mình, “Em thơm chị một cái rồi chị tha cho.”
Ngô Tĩnh Văn ngoảnh mặt làm ngơ, anh muốn đẩy cô gái trước mặt ra nhưng cô ta lại ưỡn ngực đặt vào tay anh, bộ ngực căng phồng của ả khiến anh dừng động tác, đám con gái cười phá lên như thể đánh thắng trận.
“Sao em vội thế?” Cô gái trước mặt anh nói: “Em có muốn vào bụi cây nhỏ với chị không, chị sẽ cởi hết cho em sờ mà?”
Ngô Tĩnh Văn nhìn thoáng qua lan can, tự hỏi nhảy xuống có sao không.
“Nhưng chị đã cho em sờ meo meo rồi thì em phải cho chị vuốt gà con đấy.”
“Không chỉ sờ meo meo, em thích sờ chỗ nào thì sờ chỗ đó.”
“Em từng vuốt mình chưa? Ở đây có nhiều chị lắm, bảo đảm sẽ khiến em sướng điên lên.”
Thiếu nữ , tuổi, bày ra biểu cảm tục tĩu, khoa trương, kẻ xướng người họa, ngôn ngữ ô uế cứ thế phát ra, tỏ vẻ trưởng thành, hấp dẫn. Ngô Tĩnh Văn nghe tai này, ra tai kia, không lưu lại chút gì. Anh thấy Lương Minh Nguyệt xuất hiện phía hành lang, vẻ nhẹ nhõm thoáng xẹt qua khuôn mặt anh, cùng với đó là chút xấu hổ khó nói.
Lương Minh Nguyệt nổi giận đùng đùng tới mỹ nhân cứu anh hùng.
Ở trên đầu cầu thang, cô đã nghe thấy động tĩnh bên dưới, lần đầu tiên cô nhận thức được cái gì gọi là “không biết nhục”.
Cô thực sự không ngờ rằng so với con trai, đám con gái còn ăn nói bẩn thỉu hơn.
Cô tương đối thích giải quyết vấn đề nhanh gọn nên đi tới động thủ luôn, chiếm chỗ cao rồi đánh phủ đầu, khi hai cô gái bị cô đá xuống cầu thang thì cả đám mới phản ứng kịp.
Lương Minh Nguyệt kéo Ngô Tĩnh Văn dặn dò rất nhỏ: “Gọi giáo viên, bảo đám đó đánh tớ.”
Ngô Tĩnh Văn bỏ chạy thật nhanh.
Lương Minh Nguyệt lao vào cuộc chiến, cô túm tóc, thò tay vào phía dưới váy rồi véo đùi trong, sau đó giáng mấy cú đấm vào ngực đám đó. Mấy đứa cô gái kêu la oai oái, sao chịu được những thủ đoạn độc ác như vậy, lập tức mất đi sức chiến đấu.
Đánh đã cơn nghiện rồi, Lương Minh Nguyệt liền ôm đầu ngã xuống đất.