Chiết Tẫn Xuân Phong

chương 45: người mới

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch: Mon

Không biết sao ngực nàng lại thấy nhói đau, giống như có hàng vạn mũi tên bắn xuyên tim, đau đến nỗi tay chân đều run lẩy bẩy. Một cơn kích động bất thình lình ập tới hệt như một cơn sóng dữ, Vân Phỉ gạt nước mắt, nhảy xuống xe ngựa, chạy tới trước mặt Tiếu Hùng Phi, nói: “Đưa ngựa cho ta, ta có lời muốn nói với tướng quân.”

Nói xong, nàng lập tức giật lấy chiếc roi ngựa trên tay Tiếu Hùng Phi rồi leo lên ngựa. Tiếu Hùng Phi ngẩn người, cũng vội vàng lên ngựa, dẫn bốn cấm vệ quân theo sát phía sau Vân Phỉ.

Vân Phỉ quất thật mạnh vào con chiến mã, chỉ mong sao lúc này có thể mọc thêm đôi cánh để bay cho nhanh. Ánh mặt trời ngày càng sáng dần, nàng dốc sức thúc ngựa chạy, đuôi theo hướng Úy Đông Đình vừa đi.

Cuối cùng phía trước cũng xuất hiện mấy điểm đen.

Tiếu Hùng Phi vừa nhìn thấy thì liền cất tiếng gọi thật to: “Tướng quân.” Mấy cấm vệ quân phía sau cũng kêu theo.

Buổi sớm ở nơi hoang vu, đất trời vạn vật còn chìm trong giấc ngủ, bốn phía trống trải tĩnh mịch, những tiếng gọi thật to này trở nên lảnh lót và vang vọng hơn bao giờ hết.

Những điểm đen ở phía trước dừng lại, khoảng cách ngày càng gần.

Úy Đông Đình ghìm cương, quay người lại. Chiếc áo choàng màu đen hệt như là một vùng biển đen tĩnh lặng.

Vân Phỉ chạy đến trước mặt y, thở hồng hộc mà nhìn y, bao lời muốn nói bỗng nghẹn lại trong cổ họng, không biết nên bắt đầu từ đâu. Trong huyết mạch của nàng như có một dòng máu nóng đang chảy xiết, ngay cả khóe mắt cũng bị dòng máu nóng này làm cay cay.

Mấy cấm vệ quân phía sau hai người đều thức thời tránh đi chỗ khác.

Hai người cứ thế nhìn nhau, trời cũng sáng dần, Úy Đông Đình chỉ nhìn nàng mà không nói tiếng nào. Trong ánh ban mai, diện mao anh tuấn ấy càng trở nên tuấn tú, như được chạm khắc mà thành.

Vân Phỉ nhìn y không chớp mắt. Đột nhiên, một giọt nước mắt tròn xoe từ nơi khóe mắt nàng chảy xuống, tạo nên một vệt nước dài trên gương mặt trắng trẻo mịn màng.

Y nhìn vệt nước ấy, lòng như bị một cơn sóng dữ kéo tới và nhấn chìm, gần như là phá tan đi lớp tường phòng ngự mà khó khăn lắm y mới xây lên được. Y hít sâu một hơi, cố lấy lại lý trí, xoay người đi: “Nàng trở về đi.”

“Úy Đông Đình, ta không muốn gả cho chàng, không phải vì chàng, mà là vì thân phận của chàng.”

Y đưa lưng về phía nàng, người chợt cứng đờ, trầm giọng nói: “Nếu nàng còn không đi thì ta sẽ đổi ý đấy.”

Hííí… Con chiến mã hí vang một tiếng, y quất cho nó một roi rồi thúc ngựa chạy về hướng đông.

Vân Phỉ ngẩn ngơ nhìn theo bóng y, cảm thấy tim mình tự dưng trống rỗng, giống như vừa mất mát thứ gì quá lớn lao, ngay trong gió sớm này.

Mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của y thì nàng mới quay lại đường cũ, leo lên xe ngựa.

Tiếu Hùng Phi hộ tống nàng đi dọc theo đường cái, hướng về phía tây.

Quả nhiên như Úy Đông Đình đã nói, đến chiều tối hôm ấy, nàng liền gặp được đại quân của Vân Định Quyền. Lúc này đã chập tối, đại quân đang cắm trại. Tiên phong Trần Minh Nghĩa thường theo Vân Định Quyền ra vào phủ châu mục nên nhận ra Vân Phỉ và lập tức đích thân đưa nàng đến lều chính của Vân Định Quyền.

“Tướng quân, tiểu thư đến rồi.”

“A Phỉ!” Vân Định Quyền nhìn thấy con gái thì ngạc nhiên đến nỗi đang ngồi trước bàn cũng phải đứng bật dậy. Mấy thủ hạ đang thương nghị việc quân với hắn thấy vậy cũng đồng loạt cáo lui, rời khỏi lều chính. Vân Phỉ ngạc nhiên phát hiện ra Tống Kinh Vũ cũng có mặt ở đây.

Thấy được Vân Phỉ, trong mắt hắn ánh lên vẻ mừng rỡ, nhưng có Vân Định Quyền ở đấy, hắn không tiện nói chuyện với nàng, đành phải theo mấy vị tướng lĩnh ra khỏi lều chính.

“Cha.” Mắt Vân Phỉ cay cay, nước mắt lập tức trào ra.

Hai cha con đã nửa năm không gặp, sau khi Vân Định Quyền nhận được tin Vân Phỉ mất tích thì trong lòng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nhưng không ngờ mấy ngày trước lại đột nhiên nghe được tin nàng và Úy Đông Đình thành thân. Úy Trác có tính toán gì đương nhiên là hắn hiểu rất rõ, hắn hận đến mức nghiến răng nhưng lại không biết làm sao. Chuyện đã đến nước này, cho dù Úy Trác giết Vân Phỉ thì hắn cũng không làm gì được, không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Không ngờ Vân Phỉ lại đột nhiên từ trên trời rơi xuống, xuất hiện trước mặt hắn. Bất luận thế nào thì con gái cũng là cốt nhục của hắn, gặp được Vân Phỉ hắn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội vàng bước tới trước, vỗ vai nàng. “A Phỉ đừng khóc nữa, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Sao con lại ở đây?”

Vân Phỉ kể hết những chuyện trong nửa năm nay cho hắn nghe. Trong đó, chuyện gặp nguy hiểm suýt mất mạng tại quán trà Lục Vũ, ở sơn trang bị trang chủ đày đọa như tôi tớ, thoát khỏi hang hùm lại bị Úy Trác bắt được, ép buộc phải thành thân… nàng thêm thắt vào, nghe cực kỳ bi thảm.

Vân Định Quyền nghe thế thì vừa đau lòng vừa xót xa, nhìn lại bộ dáng đầm đìa nước mắt của con gái, trong lòng có chút không đành, tự dưng cảm thấy áy náy với con gái. Trong cơn xúc động, hắn hứa hẹn với nàng. “A Phỉ, sau này cha sẽ không để con phải chịu chút uất ức nào nữa, cha sẽ cho con trở thành một công chúa cao quý nhất thiên hạ!”

Vân Phỉ rưng rưng nước mắt, nói: “Cha, A Tông còn đáng thương hơn con, suýt nữa là mất mạng.” Nàng kể cho cha nghe chuyện A Tông bị coi là đệm thịt, bị Anh Thừa Cương đánh đến hộc máu.

Vân Định Quyền nghe được chuyện này nhưng lại không chút động lòng.

“Cha, cha phải báo thù cho A Tông.”

Sở dĩ nãy giờ Vân Phỉ tố khổ là vì muốn hắn phải sinh lòng áy náy đối với nàng và A Tông. Nàng có làm công chúa hay không cũng chả sao, tương lai của A Tông mới là quan trọng nhất. Nàng phải khiến cho Vân Định Quyền hiểu được vì nghiệp bá của hắn mà suýt nữa A Tông bị mất mạng.

Vân Định Quyền không nói gì đến chuyện này, một lát sau mới bảo: “Chuyện này để sau hẵng tính, con đi nghỉ ngơi trước đi.” Vân Phỉ vừa tức giận vừa thất vọng với thái độ của hắn. Nàng thật sự không hiểu được tại sao hắn lại không quan tâm đến đứa con trai duy nhất như thế. Nhưng nàng không thể biểu lộ sự bất mãn này ra, đành phải nén nỗi bực đọc lại trong lòng.

So với đứa con trai, lúc này Vân Định Quyền càng quan tâm đến tình hình của Úy gia. Úy Trác vội vã bức hôn như thế là muốn dùng Vân Phỉ để uy hiếp hắn, nhưng Úy Đông Đình lại làm trái nguyện vọng của Úy Trác mà thả Vân Phỉ về bên cạnh hắn, rốt cuộc là có mục đích gì? Chẳng lẽ là đến dò xét hắn?

Vân Định Quyền nheo mắt lại, nén giọng xuống thật nhỏ, hỏi: “Tình hình kinh thành thế nào rồi? Cha con Úy Trác có nói gì không?”

“Con bị nhốt trong phòng, chỉ gặp Úy Đông Đình có mấy lần, hắn đang rất bận rộn nên không nói gì nhiều với con. Quân của Lâm Thanh Phong áp sát kinh thành nhưng lại án binh bất động, Úy Trác cũng không vội phản công, chỉ đưa tiểu hoàng đế rời khỏi kinh thành.”

Vân Định Quyền cười lạnh: “Lão già Úy Trác này vẫn luôn đề phòng cha, hắn nắm giữ binh lực của kinh thành nhưng lại án binh bất động, một là muốn lợi dụng quân của Vân gia đánh lui Lâm Thanh Phong, tiện thể làm suy yếu binh lực của cha. Hai là sợ khi hắn và Lâm Thanh Phong giao chiến, cha sẽ thừa cơ công thành, đến lúc đó hắn sẽ cùng lúc đối mặt với hai kẻ địch, không có cách nào thoát thân. Lâm Thanh Phong áp sát kinh thành nhưng cũng không vội tiến công là vì muốn bảo tồn thực lực, không muốn hao binh tổn tướng. Bọn họ đều có tính toán của riêng mình, cha đều biết hết.”

“Vậy cha định làm sao đây?”

Vân Định Quyền gõ gõ vào mặt bàn, nói: “Ai nấy cũng đều đợi hai phe kia xâu xé lẫn nhau, sau đó làm ngư ông đắc lợi. Cha vốn định liên thủ với Lâm Thanh Phong, lấy danh nghĩa diệt gian thần để trừ Úy Trác, sau đó khống chế thiên tử trong tay để ra lệnh cho quần thần. Nhưng bây giờ cha đã đổi ý, nếu Lâm Thanh Phong đã dám giở trò với cha thì cha sẽ mượn tay Úy Trác khiến hắn hao tổn một phần binh lực, nếu không sau này cũng sẽ có mối họa kề bên.”

Vân Phỉ vốn tưởng rằng cha mình và Lâm Thanh Phong là đồng minh rất tin tưởng lẫn nhau, nhưng lúc này nàng mới biết giữa hai người đàn ông muốn tranh quyền đoạt này chỉ có âm mưu và toan tính.

Đời này nàng ghét nhất là loại đàn ông lòng dạ khó lường, lúc nào cũng tính toán, nhưng không ngờ cha nàng lại là một người như vậy. Mà vì mẹ và đệ đệ, nàng không thể không lấy lòng hắn, đúng là rất bất đắc dĩ.

Vân Định Quyền gọi Vân Trung – con trai của Vân Thất, thị vệ bên cạnh mình đến, căn dặn. “Sắp xếp cho tiểu thư một lều riêng, rồi sang chỗ tam phu nhân gọi hai nha hoàn qua hầu hạ tiểu thư.”

Vân Phỉ vừa nghe tam phu nhân thì lòng bỗng thấy nặng trĩu, nhưng mặt thì lại mỉm cười hỏi: “Cha, tam phu nhân là ai? Là mẹ ba mà cha vừa cưới sao?”

Dường như Vân Định Quyền hơi bối rối, hắn né tránh ánh mắt của Vân Phỉ, cúi đầu nhìn tấm bản đồ trên bàn, nói: “Là Minh Châu quận chúa, con gái của Tần Vương.”

Đúng là vừa đánh giặc vừa cưới được mỹ nhân, không lỡ chuyện nào. Không đúng, sao Tần Vương có thể gả con gái cho hắn được, chắc chắn là sau khi công phá được Trường An, Minh Châu quận chúa bị hiến cho hắn.

Vân Phỉ thầm cười lạnh, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, ngay cả con gái của Tần Vương mà hắn cũng dám giữ lại bên mình, lẽ nào không sợ nửa đêm cô gái đó sẽ đâm chết hắn sao? Quả nhiên một khi đã có mẹ hai thì mẹ ba, mẹ bốn gì gì đó sẽ không ngừng tiếp nối. Đã có một Lâm Thanh Hà, lần này dù thêm một Minh Châu quận chúa thì Vân Phỉ cũng bình tĩnh hơn nhiều, nàng chỉ tươi cười. “Vậy con đi thăm mẹ ba xem, vừa nghe phong hào là đã biết chắc chắn mẹ ba sẽ là một mỹ nhân tuyệt sắc rồi.”

Vân Định Quyền ừ một tiếng: “Con đi đi.”

Vân Trung dẫn Vân Phỉ đến lều của Minh Châu quận chúa Triệu Hiểu Phù. Vân Phỉ vừa nhìn thấy thì cũng ngẩn người. Minh Châu quận chúa đúng là một mỹ nhân hiếm thấy, mắt ngọc mày ngài, da dẻ như tuyết, mềm mại uyển chuyển như một đóa hoa, dù đặt trong lòng bàn tay cũng sợ gió thổi bay đi. Nàng ta trong trắng thanh khiết, xinh tươi yêu kiều, trên người còn toát ra một khí chất thanh cao. Vân Phỉ cảm thấy nếu mình là đàn ông thì cũng sẽ muốn ôm nàng ta vào lòng, sủng ái nàng ta.

Tuy Lâm Thanh Hà cũng rất đẹp nhưng không thể nào bì được vẻ cao quý thanh nhã độc nhất vô nhị mà chỉ hoàng gia mới có trên người Triệu Hiểu Phù. Và đương nhiên, người mẹ Tô Thanh Mai ba mươi sáu tuổi già nua kia của nàng lại càng không đáng nhắc đến.

Vừa nghĩ tới mẹ, tim Vân Phỉ cảm thấy chua xót tới nỗi muốn nổ tung, nhưng trên mặt lại tươi cười rạng rỡ và thân thiết, nàng bước tới hành lễ: “Mẹ ba.”

Đối mặt với đứa ‘con gái’ đột nhiên xuất hiện và xấp xỉ tuổi mình, gương mặt xinh đẹp của Triệu Hiểu Phù hiện lên chút xấu hổ. Hơn nữa ánh mắt nàng ta rất kỳ quái, khi nhìn Vân Phỉ, rõ ràng mang theo vẻ thù địch rất khó tả.

Vân Định Quyền đánh chiếm Trường An, buộc Tần Vương phải tự vẫn, đồng nghĩa với việc hắn là kẻ thù giết cha của Triệu Hiểu Phù. Vân Phỉ nghĩ nàng ta thấy mình là con gái của kẻ thù giết cha, không muốn gặp cũng là lẽ tất nhiên nên cũng không để bụng chuyện Triệu Hiểu Phù có phản ứng khác thường, ngược lại nàng còn thấy cảm thông, đối đãi với Triệu Hiểu Phù cũng khách khí hơn.

Triệu Hiểu Phù phái hai nha hoàn Bão Cầm và Tử Thư sang hầu hạ Vân Phỉ. Cứ tưởng là Vân Phỉ sẽ ra về, không ngờ Vân Phỉ không hề đi mà vẫn ngồi lại trong lều, bắt đầu trò chuyện với nàng ta, dường như không hề để ý tới thân phận của nàng ta, chỉ coi nàng ta là tỷ muội thân thiết, là bằng hữu vừa gặp là hợp ý.

Vân Định Quyền hay nói: biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Vân Phỉ cũng thuộc lòng đạo lý này, cho nên bất luận là với Lâm Thanh Hà hay Triệu Hiểu Phù, nàng cũng đều rất thân thiện.

Không lâu sau, Vân Định Quyền sang ăn cơm. Bữa tối được bày trong lều của Triệu Hiểu Phù. Trong bữa ăn, Vân Phỉ phát hiện cha mình rất sủng ái vị Minh Châu quận chúa này. Sau khi hắn cưới Lâm Thanh Hà, tuy cũng ngọt ngào và dịu dàng với nàng ta nhưng ánh mắt lại lạnh băng. Còn đối với Triệu Hiểu Phù này thì lại khác, ngay cả Vân Phỉ cũng có thể nhận ra vẻ nuông chiều trong mắt hắn, đó là sự yêu thương và trân trọng từ tận đáy lòng.

Nghĩ đến nmẹ đang một mình chăm sóc A Tông bị thương, còn cha thì lại ở đây dỗ dành người mới, quên mất vợ con ở Kinh Châu xa xôi, lòng nàng buồn bực đến nỗi sắp không chịu được. Nàng cố gắng kìm nén sự đau đớn trong lòng, ăn xong bữa cơm rồi dẫn Bão Cầm và Tử Thư cáo từ.

Điều kiện trong doanh trại đương nhiên là không thể tiện nghi. Đến đêm, Bão Cầm bưng ít nước nóng vào, Vân Phỉ chỉ rửa được mặt mũi tay chân. May mà đã là đầu thu, trên người không có mồ hôi, trong lều cũng không có quá nhiều muỗi.

Lòng Vân Phỉ cất chứa nhiều tâm sự nên không thể ngủ được. Nàng nhắm mắt lại, trong đầu luôn hiện lên bóng dáng của Úy Đông Đình. Y thả nàng đi, chắc chắn Úy Trác sẽ nổi trận lôi đình, không biết sẽ trách phạt y thế nào nữa. Đây chưa phải là chuyện quan trọng nhất, quan trọng nhất là vài ngày nữa, đại quân sẽ di chuyển đến ngoại thành Lạc Dương, lúc ấy Úy Đông Đình sẽ phải giao chiến với cha nàng.

Tưởng tượng đến cảnh ấy, lòng nàng rối rắm, bức bối như muốn nổ tung.

Xưng bá thiên hạ là tâm nguyện mà Vân Định Quyền đã cất công trù tính nhiều năm, bất cứ ai cũng không thể ngăn cản dã tâm của hắn. Trong trận chiến này, đương nhiên nàng hy vọng cha mình sẽ thắng, nhưng lại không muốn Úy Đông Đình xảy ra chuyện gì, không muốn y bị thương, càng không muốn y bị cha bắt được. Vân Định Quyền đã âm mưu chiếm đoạt giang sơn Đại Tề, như vậy phải diệt trừ cha con Úy Trác. Thân là cậu ruột của hoàng đế, là đại tướng quân thống lĩnh quân kinh thành, một khi Úy Đông Đình bị đánh bại thì có thể đoán được cục diện tiếp theo.

Vân Phỉ nghĩ đến đây thì lòng như se thắt lại, nàng nằm trong lều trằn trọc mãi, không thể ngủ được. Nếu Úy Đông Đình chết đi… Tim nàng đột nhiên đau nhói, giống như là bị ai đó đâm cho một kiếm. Nàng từ trên giường ngồi bật dậy, tay chân lạnh ngắt, tim đập mạnh như trống.

Không, y không thể chết. Nàng vội vã ra khỏi lều, đi về phía lều chính của cha mình. Màn đêm đen như mực, gió ùa vào mặt, nàng nhớ tới lồng ngực ấm áp của y, nhớ tới cái gộp gấm của y, một dòng nước ấm khẽ lan tỏa ra toàn thân.

Đến trước lều, không đợi lính gác đêm ngăn nàng lại, nàng đã dừng bước trước.

Lều của Vân Định Quyền đã tắt đèn, trong màn đêm tĩnh mịch, nàng loáng thoáng nghe thấy trong lều có tiếng kêu nho nhỏ, sau đó thì rên the thé, mềm mại như là một con mèo vừa được ăn no. Đột nhiên tiếng kêu to hơn, sau đó lại thút thít nỉn non.

Lúc đầu Vân Phỉ còn chưa biết, cứ tưởng là trong lều của Triệu Hiểu Phù có nuôi một con mèo. Nhưng đột nhiên, nàng chợt hiểu ra, mặt lập tức đỏ bừng, bối rối quay người đi mất.

Về tới lều, nàng che mặt lại, tức đến nỗi khóc rống lên. Không biết trong lòng mình đang hận điều gì, hình như là hận cha, hình như là hận đàn ông khắp thiên hạ sao lại bạc tình như thế, gặp người nào là yêu người nấy, bội tình bạc nghĩa, không có lấy một người tốt.

Khóc đã rồi, nàng bò dậy mở cái hộp ra, bắt đầu đếm ngân phiếu. Đếm xong rồi lại sờ soạng mấy đĩnh vàng, vuốt ve từng đĩnh một, cuối cùng thôi rơi nước mắt.

Đêm lạnh như nước, nàng ôm mấy đĩnh vàng, cô đơn ngồi trong lều. Nước mắt lại bắt đầu tuôn trào…

Truyện Chữ Hay