Edit: Thanh Thanh
Beta: Tiểu Viên
Đoàn Lăng vẫn đang tìm kiếm một thứ gì đó.
Hắn không biết đó là cái gì, chỉ vô mục đích đẩy ra từng cánh cửa, không ngừng tìm kiếm. Thứ đó đối với hắn là cực kỳ quan trọng lòng hắn trống rỗng, vì không tìm được mà trở nên nôn nao.
Sau khi hắn đẩy ra một cánh cửa, bỗng nhiên thấy một trời đầy hoa đào.
Có lẽ là đang vào thời điểm cuối xuân, những nụ hoa đầu cành giờ đã trổ bông diễm lệ, điểm phớt hồng xen lẫn giữa màu xanh của lá, khoe nhau đua sắc. Một làn gió thổi qua, cánh hoa tung bay ngập trời, hai màu trắng hồng quyện lẫn như cảnh thế ngoại đào nguyên.
Dưới tàng cây đứng một người, y một thân quần áo đen tuyền, cúi đầu chú mục một cành đào trong tay. Có vài cánh hoa rơi trên đầu vai người nọ, y dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng phủi đi, đôi mắt nheo lại đầy ý cười, dung nhan này so với cảnh xuân càng thêm động nhân.
Trái tim Đoàn Lăng nhất thời bị dáng tươi cười đó lấp đầy, kịch liệt nổi trống.
Hắn đã tìm được rồi.
Hắn không còn sốt ruột như lúc trước, trái lại thả chậm cước bộ, lặng yên không tiếng động bước đến. Khoảng cách giữa hắn và người kia càng lúc càng nhỏ lại, đến khi gần như chắc chắn đối phương không thể trốn thoát khỏi mình, hắn mới bất ngờ vươn tay, từ phía sau ôm chầm lấy y.
Người nọ lấy làm kinh hãi, cành đào trong tay cũng đánh rơi trên mặt đất. Y quay đầu lại thấy rõ là hắn, mới cười rộ lên: “Sư đệ, sao ngươi tới trễ vậy?”
“Lục Tu Văn,” Đoàn Lăng siết chặt lấy y không tha, “Ta thiếu chút nữa đã không tìm được ngươi.”
Đối phương sóng mắt dịu dàng lưu chuyển: “Đã hẹn gặp mặt ở đây, ta làm sao có thể chạy đi đâu? À mà, sao ngươi dám gọi thẳng tên của ta, lại muốn ăn roi nữa hả?” (confirmed: anh Lăng là M:v)
Đoàn Lăng lúc này mới nhìn thấy cây roi bên hông y, vội vàng sửa lời: “Sư huynh, ta vừa có một giấc mơ.”
“Mơ cái gì?”
“Mơ…” Hắn nghĩ giấc mơ đó thật sự là một cơn ác mộng, dừng một chút mới nói tiếp, “Mơ thấy ngươi chết.”
Lục Tu Văn nghe thấy liền cười rộ lên: “Ngươi không phải cũng không biết trình độ võ công của ta, ai có thể làm hại được ta chứ?”
Quả thực, thiên phú võ học của Lục Tu Văn cực cao, chính là cao thủ hàng đầu trong tà phái, hiện tại còn đã kế thừa ngôi vị giáo chủ, cho tới bây giờ chỉ có y đi bắt nạt kẻ khác, kẻ khác lại không thể thương tổn được y mảy may.
Nhưng cảnh trong giấc mơ kia của Đoàn Lăng quá mức chân thật, hắn đến lúc này còn cảm thấy sợ hãi: “Trong mơ, ngươi lặng yên bất động nằm trong lòng ta, gọi thế nào cũng không tỉnh lại…”
Cảm giác chạm đến thân thể lạnh như băng đó, hắn sợ hãi cực kỳ, vừa nói vừa cúi đầu hôn lên môi Lục Tu Văn.
Đối phương thế nhưng lại quay đầu lánh khai, hỏi hắn: “Sư đệ, ngươi rốt cuộc có thích ta hay không?”
Đoàn Lăng ngẩn ngơ.
Lục Tu Văn biến sắc, thất vọng nói: “Nếu không thích, ta đây phải đi thôi.”
Đoàn Lăng mất bao công sức mới tìm thấy y, sao có thể mặc cho người nọ rời đi?
“Thích…” Hắn siết chặt thắt lưng của Lục Tu Văn, kêu lên, “Sư huynh, ta thích ngươi.”
Lúc này, khuôn mặt của Lục Tu Văn mới giãn ra, mỉm cười với hắn.
Đoàn Lăng tim đập thình thịch, liều lĩnh hôn lên.
Hai khóe môi còn chưa chạm vào nhau, hoa đào bốn phía liền cấp tốc héo rũ, trong nháy mắt chỉ còn lại những nhánh cây khẳng khiu. Mà Lục Tu Văn trong lòng hắn cũng lùi về phía sau một bước, biểu tình lãnh đạm nhìn hắn mà nói: “A Lăng, ngươi nhầm người rồi.”
Rõ ràng là ngữ khí của Lục Tu Ngôn.
Đoàn Lăng chợt thấy toàn thân trở nên lạnh lẽo.
Lúc hắn tỉnh giấc, đầu đầy mồ hôi lạnh, nhất thời không phân biệt được đâu là thực tại, đâu là mộng cảnh. Hắn ngẩng đầu, phát hiện Lục Tu Ngôn đang ngồi ở bên giường.
“Tu Ngôn? Ngươi tại sao lại ở đây?”
Lục Tu Ngôn đáp: “Không nhớ sao? Ngày hôm qua ngươi đang nói chuyện với ta, đột nhiên lại ngã xỉu.”
Đoàn Lăng cố gắng nhớ lại, bọn họ vốn là đang bàn chuyện hậu sự cho Lục Tu Văn, sau đó… Sau đó hắn đuổi khéo Ngụy thần y đi, lấy lệnh bài của giáo chủ ra trả lại cho Lục Tu Ngôn.
“Đúng rồi, lệnh bài đâu?” Đoàn Lăng lục lọi khắp nơi, “Khối lệnh bài đó để đâu rồi?”
Lục Tu Ngôn đè lại tay hắn, nói: “Không cần tìm nữa, lệnh bài đang đặt ở chỗ đại ca ta.”
Tay Đoàn Lăng run lên, nhìn thẳng vào mắt đối phương hỏi: “Vì sao?”
Miệng Lục Tu Ngôn hé rồi lại khép, tựa hồ đang do dự có nên nói ra hay không. Dưới ánh mắt thúc giục của Đoàn Lăng, hắn cuối cùng cũng mở miệng: “Bởi vì ngươi nói muốn vật quy nguyên chủ, mà khối lệnh bài đó… Chính là do đại ca ta trộm từ bên người giáo chủ.”
Đoàn Lăng cảm thấy tai ù ù, hệt như vào lúc không ngờ tới nhất lại bị người hung hăng đâm một kiếm, lục phủ ngũ tạng đều loạn thành một đống, đau đến chết đi sống lại. Hắn giơ tay lên, mơ hồ muốn che lại vết thương, nhưng máu ở nơi nhìn không thấy vẫn thoát ra từ khe hở, chảy dài không dứt.
Hắn thật hoài nghi, đây có phải lại là một cơn ác mộng khác?
Mỗi một chữ Lục Tu Ngôn nói hắn đều nghe hiểu, thế nhưng hợp cùng một chỗ, hắn lại không hiểu mình vừa nghe được cái gì.
“Ngươi là nói, năm đó người đưa lệnh bài cho ta… Là Lục Tu Văn?”
Lục Tu Ngôn chậm rãi gật đầu: “Chuyện này ta về sau mới biết được. Ta đã đáp ứng đại ca, thay huynh ấy giữ bí mật này nhưng người hiện tại đã tạ thế, ta nói ra cũng không tính là vi phạm ước định.”
“Vì sao lại gạt ta?”
“Đại ca tự biết thời gian của mình không còn nhiều, sợ nói ra làm ngươi thương tâm.”
Đoàn Lăng ngơ ngác nhìn về phía trước, lẩm bẩm: “Thế nào lại là y? Hồi đó y đối với ta không đánh thì lại mắng, hận không thể khiến ta chết quách đi, tại sao y lại đến cứu ta?”
“Đại ca đối đãi ngươi làm sao, lẽ nào ngươi còn không rõ? Chỉ tại lúc đó ở trong ma giáo, luôn luôn có rất nhiều điều thân bất do kỷ. Đại ca là đồ đệ yêu của giáo chủ, trong giáo có bao nhiêu ánh mắt theo dõi y nếu y muốn đối tốt với ngươi, cũng không thể biểu lộ quá rõ ràng.” Lục Tu Ngôn tiếp lời, “A Lăng, ta cho tới bây giờ đều coi ngươi như bằng hữu, nếu ngươi gặp nguy hiểm, ta sẽ dốc hết khả năng để giúp ngươi. Thế nhưng đến mức chính mạng của mình cũng không cần, đánh cược tất cả để cứu ngươi, chỉ có thể là đại ca của ta mà thôi.”
Mắt Đoàn Lăng khẽ động, hỏi: “Y trộm lệnh bài của giáo chủ, về sau thế nào?”
“Ta còn nhớ ngày đó, đại ca suốt buổi tối đều không trở về, đến tận lúc trời sắp sáng mới lặng lẽ vào phòng. Hai chân y mang xiềng xích, tóc cũng để xõa, bộ dạng không biết có bao nhiêu chật vật. Ta hỏi huynh ấy có chuyện gì, huynh ấy cái gì cũng không chịu nói, chỉ cười với ta, dáng tươi cười đó thực sự rất cổ quái. Ta lúc đó không rõ, nhưng hiện tại đã hiểu, y xác định ngươi đã thoát hiểm rồi, nên mới cười như thế. Sau đó giáo chủ nổi trận lôi đình, nói là trong giáo có kẻ phản bội, sai người lục tung cả ngọn núi, đại ca cũng bị gọi đi tra hỏi, đến khi huynh ấy trở về…”
Đây nhất định là chuyện Lục Tu Ngôn không muốn nhớ lại nhất, hắn nhắm chặt mắt, giọng nói khàn khàn: “Huynh ấy là bị người khiêng trở về. Sắc mặt huynh ấy trắng bệch, hàm răng cắn chặt, quần áo đều ướt đẫm mồ hôi. Ta chạy đến cầm lấy tay huynh ấy, mới phát hiện cánh tay mềm nhũn, không còn một chút khí lực nào – đại ca đã bị giáo chủ phế đi võ công.”
Đồng tử của Đoàn Lăng co rụt lại, thân thể trong nháy mắt như bị siết chặt, giống như đang chịu cực hình đau đớn nào đó. Qua một hồi lâu hắn mới lấy lại được tinh thần, nhưng thanh âm vẫn còn run rẩy: “Thì ra là thế.”
Hắn đã từng truy vấn Lục Tu Văn vì sao y bị mất võ công, Lục Tu Văn đã trả lời thế nào? Thần sắc y vẫn như thường, hời hợt đáp lấy lệ, bất quá là luyện công tẩu hỏa nhập ma.
…Lục Tu Văn lại lừa hắn.
Đoàn Lăng cúi đầu nhìn ngực chính mình. Hắn rõ ràng không hề bị thương, nhưng không thể không lấy tay đè chặt lên đó. Chỉ sợ một giây buông lỏng, trái tim hắn sẽ vỡ vụn.
Hắn tưởng tượng dáng dấp ngày đó của Lục Tu Văn, nói: “Nếu không còn võ công, sợ rằng khó mà chống đỡ tại ma giáo.”
“Đúng vậy, đại ca từ trước đã đắc tội rất nhiều người, từ vị trí cao cao tại thượng rơi thẳng xuống, dĩ nhiên sẽ có người bỏ đá xuống giếng. Cũng may đại ca còn tinh thông độc cổ, giáo chủ luyện công gặp cửa ải khó khăn, cần dược vật phụ trợ, đại ca chủ động chế thuốc cho hắn mới bảo toàn được huynh đệ chúng ta.”
Đoàn Lăng trong cổ họng nhẹ nhàng “A” lên một tiếng.
Việc này hắn đã nghe thấy Lục Tu Văn đề cập qua, y cũng không chế thuốc, mà là làm vật thí nghiệm cho giáo chủ các loại kịch độc trong cơ thể y chính là do nguyên nhân này mà có. Từ đó về sau y nhận hết ốm đau dằn vặt, cuối cùng thậm chí còn độc phát thân vong.
Lục Tu Ngôn đến giờ vẫn còn bị giấu diếm.
Suốt cả cuộc đời, tình cảm chân thành của Lục Tu Văn chỉ dành cho hai người bọn họ, nhưng cả hai đều bị y lừa gạt. Mà chính y thì sao? Mãi mãi đều không thể nói ra bí mật của mình, vào đêm giao thừa chết đi trong cô đơn tịch mịch.
Lục Tu Ngôn tiếp lời: “Sau đó ta gặp được mẹ của Thần Nhi, đại ca liền nghĩ cách giúp ta thoát khỏi ma giáo. Ta vốn muốn cùng đi với y, nhưng y đã tiếp xúc với độc dược trong thời gian dài, không cẩn thận mắc quái bệnh, y nói trong giáo có biện pháp trị bệnh của mình, nên muốn ở lại.”
Đoàn Lăng đột nhiên nghiêm túc: “Thật sự có sao?”
“Là đại ca xem sách cổ mà tra được, nhưng y cũng nói rằng, biện pháp này quá mức quái dị, căn bản không cứu được người.”
Đoàn Lăng “À” một tiếng, ngược lại cũng không đoán ra là thật hay giả. Bất quá Lục Tu Văn đã tạ thế, thật giả cũng không còn quan trọng.
“Theo ý của đại ca, việc này vốn nên tiếp tục gạt ngươi, nhưng ta nghĩ đến cảm tình giữa ngươi và huynh ấy dù sao cũng là đặc biệt, để cho ngươi biết cũng tốt.”
Ánh mắt Đoàn Lăng hơi chớp động: “Đa tạ ngươi.”
Hắn nói rồi từ trong lòng lấy ra một vật đưa cho Lục Tu Ngôn: “Đây là túi hương đại ca ngươi tự mình sở chế, lúc đó hai mắt của y đã mù, nhưng vẫn cực kỳ cẩn thận lựa chọn hương liệu.”
Lục Tu Ngôn không nói lời nào, lập tức thắt vào bên đai lưng.
Đoàn Lăng mệt mỏi nhắm lại hai mắt.
Lục Tu Ngôn đứng dậy nói: “Ngụy tiền bối nói ngươi đã quá mức mệt nhọc, hôm qua mới có thể đột nhiên té xỉu. Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi một chút đi, ta không quấy rầy nữa.”
Đoàn Lăng gật đầu, vẫn nhắm chặt hai mắt như cũ, lắng nghe tiếng bước chân đi ra của Lục Tu Ngôn. Suy nghĩ của hắn đã trở về tới mười năm trước, cái đêm đã cải biến số phận cuộc đời hắn.
Đủ mọi chi tiết đêm hôm đó, hắn đều nhớ kỹ nhất thanh nhị sở.
Hắn nhớ kỹ mình ngủ thẳng đến nửa đêm bỗng nhiên bị lay tỉnh, người nọ nắm chặt tay hắn chạy vào trong núi. Sương mù giăng khắp, ánh trăng chiếu qua làn sương rọi sáng bên rìa khuôn mặt y, trên người đối phương chỉ mặc một lớp áo đơn bạc, mái tóc dài đen thẫm trải dài phía sau đầu, bàn tay dính dính chút mồ hôi.
Tất cả đều là hoảng loạn mà gấp rút.
Từ đầu đến cuối người nọ chỉ cùng hắn nói vài câu, tiếng nói tựa hồ so với bình thường còn khàn hơn một chút, tiếp đó chính là nụ hôn rung động tâm can kia. Làn môi mềm mại vừa chạm đến, trái tim hắn liền đập thình thịch, rối loạn không tiết tấu.
Dưới ánh trăng mịt mờ cùng làn sương mù dày đặc, dung mạo người kia càng trở nên mờ nhạt.
Nhưng Đoàn Lăng chẳng bao giờ từng hoài nghi thân phận đối phương. Bởi vì Lục Tu Văn từ trước đến nay thủ đoạn độc ác, giáo chủ thu nhiều đồ đệ như vậy, y lại chỉ chăm chăm bắt nạt một mình hắn. Mà Lục Tu Ngôn trái lại đối xử ôn nhu, còn từng cho hắn thuốc trị thương.
Hắn hầu như không cần nghĩ ngợi, ngay lập tức nhận định người nọ là Lục Tu Ngôn.
Đoàn Lăng nhớ kỹ khi nụ hôn vừa dứt, người kia đã quay đi, hắn còn hô lên với tấm lưng kia: “Tu Ngôn, ta chắc chắn sẽ quay về cứu ngươi!”
Cước bộ đối phương ngừng lại, phảng phất như hơi lung lay, sau đó liền tiêu thất trong bóng đêm mịt mùng.
Hiện giờ hồi tưởng lại, Lục Tu Văn khi đó cũng đã biết hắn nhận sai người, thế nhưng khi y trở lại vẫn còn tươi cười với Lục Tu Ngôn. Thậm chí mười năm sau ma giáo bị diệt, y vẫn còn ở trong mật đạo chờ hắn.
Đoàn Lăng nhớ tới ngày ấy đi vào mật đạo, Lục Tu Văn một thân hắc y khẽ ngẩng đầu, thấp giọng ôn nhu nói với hắn: “A Lăng, ngươi rốt cuộc đã tới rồi.”
Đoàn Lăng bỗng dưng cảm thấy chua xót trong lòng.
Thường ngày hắn lúc nào cũng có thể phân biệt được hai huynh đệ bọn họ, nhưng đến thời khắc trọng yếu như vậy lại nhầm lẫn. Chỉ vì sai lầm đó, hắn chẳng những đã sơ suất theo đuổi mười năm cuồng dại, mà còn trơ mắt nhìn người yêu dấu chết trong lòng mình mà không hề hay biết.
Lục Tu Văn nói, y muốn tìm một người, mà trong mắt người đó y chính là độc nhất vô nhị.
— Y đến chết cũng đều không tìm được.
Khóe mắt Đoàn Lăng cay xè, hắn chậm rãi mở mắt ra, vươn tay tìm kiếm túi hương Lục Tu Văn cho hắn. Túi hương này từ khi y tự tay đeo cho hắn, Đoàn Lăng liền ngày ngày mang theo bên người, chưa bao giờ gỡ xuống.
Nhưng mấy ngày qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, hắn còn chưa kịp nhìn kỹ, lúc này cầm trong tay ngắm nghía lại phát hiện túi hương này có nền đỏ, ở trên vụng về thêu một loại thủy điểu. Loài này tên là uyên ương, nghe nói luôn luôn xuất hiện theo đôi, nếu một con biến mất, con kia cũng sẽ tương tư mà chết.
Không biết có phải do Lục Tu Văn yêu cầu quá vội vã hay không, Ngụy thần y mua về túi hương này, chỉ mới thêu xong một nửa, trên mặt hồ gợn sóng chỉ có một con uyên ương cô đơn đứng đó.
Đoàn Lăng kinh ngạc nhìn, ngón tay khẽ chạm lên một nửa còn lại trống trơn trên mặt nước, đáy lòng mờ mịt nghĩ, con còn lại đã đi nơi nào?
“Phịch—”
Âm thanh từ ngoài phòng truyền đến cắt đứt dòng suy nghĩ của Đoàn Lăng.
Dường như là có người đang di chuyển vật nặng nào đó, Đoàn Lăng sửng sốt, rồi lại nhớ ra hôm nay đã là sơ tứ (=ngày thứ ) rồi, Lục Tu Ngôn từng nói qua muốn đưa Lục Tu Văn đi mai táng. Hắn vội vàng xoay người xuống giường, chạy đến nơi phát ra âm thanh. Tới đại sảnh nhìn nhìn, hắn liền thấy quan tài hôm trước mới mua đang để ở giữa phòng, y như vực sâu tối om, Lục Tu Văn vô thanh vô tức đang nằm ở bên trong. Lục Tu Ngôn và Ngụy thần y hợp lực đẩy nắp quan tài, chuẩn bị đóng lại.
Một khi quan tài đóng nắp, hắn sẽ không còn thấy được Lục Tu Văn nữa.
Đoàn Lăng hét to một tiếng, cảm thấy khí huyết trong cơ thể bốc lên, trong miệng gợn lên vị tanh của máu nhưng hắn không hề quan tâm, đột nhiên nhảy lên, một chưởng chặn lại nắp quan tài.
Lục Tu Văn và Ngụy thần y không có võ công, bị chưởng phong của hắn đảo qua như bị đẩy một phát, song song ngã nhào trên mặt đất. Ngụy thần y lập tức chửi ầm lên, Lục Tu Ngôn thì kinh ngạc: “A Lăng, ngươi làm gì vậy?”
Đoàn Lăng không để ý đến hắn, khom người ôm Lục Tu Văn lên.
Hắn đã nhiều ngày chưa từng hảo hảo dưỡng sức, mới vừa rồi lại cường ngạnh đề nội kình, cổ họng đã cảm thấy một ngụm tanh nồng, một tia máu chảy dọc theo khóe miệng. Hắn sợ làm bẩn khuôn mặt Lục Tu Văn, liền dùng ống tay áo lau sạch, cúi đầu ngưng mắt nhìn người trong lòng.
Lục Tu Ngôn đứng lên nói: “A Lăng, ta biết trong lòng ngươi khổ sở, nhưng đại ca của ta đã mất rồi, ngươi… ngươi hãy để y an nghỉ đi.”
Đoàn Lăng thế nhưng vẫn ôm chặt Lục Tu Văn không buông, đến ánh mắt cũng không nỡ dời đi, thấp giọng nói: “Chờ một chút nữa thôi, ta muốn nói với y vài câu.”
Giọng hắn hơi khàn khàn, thấp thoáng có ý van nài.
Lục Tu Ngôn cũng mềm lòng, hơi do dự một chút rồi nháy mắt với Ngụy thần y, cùng đối phương đi ra ngoài.
Trong đại sảnh liền trở nên im ắng, chỉ còn có hai người bọn họ.
Đoàn Lăng có rất nhiều điều còn chưa kịp nói cho Lục Tu Văn, nhưng đến khi chân chính bình tĩnh lại, hắn lại không biết nên nói cái gì. Suy tư một chút, hắn dứt khoát để Lục Tu Văn tựa trên vai mình, sau đó lấy tay chậm rãi chải vuốt mái tóc đen nhánh của y.
“Nếu hồi đó ngươi không cứu ta, hiện tại đã lên làm ma giáo giáo chủ rồi. Tính tình ngươi như vậy, nếu như ngồi trên vị trí kia, không biết sẽ phong hoa tuyệt đại đến cỡ nào.”
“Có lẽ nếu mười năm sau gặp lại, ngươi liền nói ngay cho ta biết rõ chân tướng, ta cũng có thể mang ngươi đi tìm thần y sớm hơn một chút. Ngươi tự biết mình không còn sống được bao lâu, sợ ta biết sẽ thương tâm, vậy bản thân ngươi có thương tâm hay không?”
“Phong cảnh trên núi Lạc Hà rất đẹp, ta dựng một gian nhà trúc tại đó, ở bên cạnh ngươi có được không?”
“Ngươi thích hoa đào, ta sẽ trồng ngay trên núi cả một rừng đào, đợi đến khi hoa nở, ta bẻ một cành đẹp nhất cho ngươi.”
Đoàn Lăng thấp giọng thì thầm, tâm tình cả một đời đều nói hết. Sau đó, hắn cầm một lọn tóc đen của Lục Tu Văn, lấy tay làm đao, dụng lực cắt xuống. Hắn mở túi hương thêu dở kia ra, đem lọn tóc đen cẩn thận cất vào trong.
“A Lăng, đã xong chưa?” Lục Tu Ngôn chờ đã lâu, bắt đầu gõ gõ ngoài cửa.
Thời gian bên nhau quá ngắn ngủi, nhưng Đoàn Lăng có luyến tiếc cỡ nào cũng vẫn phải đặt Lục Tu Văn vào quan tài. Hắn nhìn dung nhan người nọ như đang ngủ say, những ký ức ngày xưa cứ lần lượt hiện ra trước mắt, thoáng cái mắt hắn đã ngập nước.
Hắn hé miệng, thốt ra câu nói mà Lục Tu Văn sinh thời vẫn muốn nghe, nhưng lại chẳng bao giờ nghe được.
“Sư huynh, ta thích ngươi.”
Nước mắt của hắn từng giọt từng giọt rơi xuống, đọng lại trên khuôn mặt Lục Tu Văn.
Lệ thủy nóng hổi vừa ly khai viền mắt liền trở nên lạnh lẽo, cũng như thi thể của Lục Tu Văn.
Đoàn Lăng không hề để tâm, hắn chỉ cúi mình xuống, tựa như đêm đó mười năm trước, khi Lục Tu Văn dưới ánh trăng hôn môi hắn, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi băng lãnh mà đắng chát kia.
Bị Đoàn Lăng quấy rầy như thế, Lục Tu Ngôn mất thêm một ngày mới được mang thi thể Lục Tu Văn về. May mà trời mùa đông rất lạnh, nếu nhiệt độ ấm hơn một chút, thi thể của y đã bị hư từ lâu.
Đoàn Lăng hôm trước còn nôn ra máu, nhưng hắn không chịu ở lại nhà Ngụy thần y tu dưỡng, nằng nặc muốn đi theo, tự mình tiễn Lục Tu Văn an táng tại núi Lạc Hà. Suốt dọc đường, hắn cưỡi ngựa đi bên cạnh linh cữu, liên tục quay đầu lại, phảng phất như có thể xuyên qua quan tài vừa nặng vừa dầy nhìn thấy được người nằm bên trong.
Lục Tu Ngôn thấy vậy, trong lòng rất lo lắng, chỉ sợ hắn tương tư thành tật, nháo ra sự cố gì đó thì khổ.
Cũng may Đoàn Lăng coi như bình tĩnh, thỉnh thoảng hỏi Lục Tu Ngôn chút tình hình ở núi Lạc Hà, tựa hồ hạ quyết tâm sống một mình trên núi, làm bạn với nấm mồ của Lục Tu Văn.
Lục Tu Ngôn lựa lời khuyên bảo: “Ngươi trên còn có phụ mẫu cao đường, lẽ nào cả đời cũng không cưới vợ sinh con?”
Đoàn Lăng bình tâm tĩnh khí đáp: “Ta cũng không phải là con trai độc nhất trong nhà, dĩ nhiên có huynh trưởng nối dõi tông đường, không cần lo lắng việc này.”
Lục Tu Ngôn thấy hắn kiên trì, lại nghĩ ngày rộng tháng dài, tình cảm sâu đậm đến thế nào cũng sẽ dần dần tiêu tán, không khuyên tiếp nữa.
Hai người đi đường rất chậm, đêm đến cũng chưa gặp thôn trang tiểu nào, chỉ có thể nghỉ ngơi ngoài vùng hoang dã.
Đoàn Lăng giục ngựa lên đi song song với Lục Tu Ngôn, thương nghị việc ngủ ngoài trời với hắn, quan trọng hơn là sợ quan tài của Lục Tu Văn bị ẩm thấp, muốn tìm một nơi ổn thỏa.
Lục Tu Ngôn dĩ nhiên không có dị nghị.
Hai người đang nói chuyện, chợt thấy có người cưỡi ngựa đi qua sơn đạo, phóng tới trước mặt bọn họ. Người đó một thân hắc y, vành mũ hạ xuống cực thấp, trong đêm tối không nhìn rõ được tướng mạo.
Lục Tu Ngôn sợ đụng phải đối phương, thúc ngựa chạy lệch qua một bên. Lúc hai người đi sát cạnh nhau, tay người nọ chợt lóe, bắn ra một mũi ám khí đánh thẳng vào ngựa của Lục Tu Ngôn.
Con ngựa bị đau, hí một tiếng thật dài, phát điên chạy nổi gió cuồn cuộn.
“Tu Ngôn!”
Đoàn Lăng kêu lên, đầu tiên là vung roi quất về phía kẻ đánh lén, thấy gã chạy trối chết mới giục ngựa đuổi theo Lục Tu Ngôn. Hắn đang cưỡi một con tuấn mã, bản thân cũng giỏi cưỡi ngựa, không bao lâu liền bắt kịp.
Ngựa của Lục Tu Ngôn đã phát cuồng, Đoàn Lăng vung tay bắt lấy thắt lưng đối phương, lôi người sang bên ngựa của mình: “Tu Ngôn, ngươi không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Lục Tu Ngôn bị một phen kinh hồn thoát vía, thật vất vả mới ổn định chỗ ngồi, nói, “Người vừa nãy rất kỳ quái, bình thủy tương phùng(=tình cờ gặp nhau), tại sao đột nhiên xuất thủ với ta?”
Đoàn Lăng đầu tiên nghĩ đến là kiếp đạo (=cướp ven đường), sau lại nghi ngờ người trong ma giáo, nhưng bất luận là loại nào, không có lý nào vừa ra tay đã làm ngựa của Lục Tu Ngôn sợ chạy mất, trừ phi… Mục tiêu của đối phương không phải là Lục Tu Ngôn…
Đoàn Lăng nheo mắt, nhớ tới trước khi gã kia bắn ra ám khí, từng liếc qua quan tài của Lục Tu Văn.
“Không ổn! Là kế điệu hổ ly sơn!”
Sắc mặt hắn đại biến, ngay lập tức quay đầu ngựa, vọt trở lại đường cũ. Tiếng vó ngựa rầm rập lướt nhanh như gió, Lục Tu Ngôn chóng mặt đến nỗi cảm giác như xương cốt tứ chi đều loạn xì ngậu. Nhưng dù chạy thẳng một mạch, bọn họ cũng đã trì hoãn rất lâu chờ đến khi hai người trở về chỗ cũ, người vừa nãy đã sớm biến mất tăm.
Thế nhưng, quan tài của Lục Tu Văn bị mở toang.
Nắp quan tài lăn lóc ở một bên, phía trên đầy vết tích đao kiếm.
Đoàn Lăng xoay người xuống ngựa, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi khó hiểu, một bước cũng không dám tiến lên.
Lục Tu Ngôn cũng nhảy xuống ngựa, vừa sợ vừa tức nói: “Kẻ kia rốt cục chui từ đâu ra vậy, tại sao lại động vào quan tài của đại ca?”
Hắn tiến đến gần vài bước, thấy rõ hiện trạng trong quan tài, không tự chủ được ngã sụp xuống, kêu lên: “Đại ca!”
Đoàn Lăng cả người run lên, phía sau lưng lạnh lẽo một mảnh.
Hắn cuối cùng cũng đi tới bên cạnh quan tài, chỉ liếc mắt nhìn vào bên trong một cái, liền tựa như rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Trong quan tài, máu tươi văng khắp nơi.
Lục Tu Văn vẫn mặc kiện xiêm y hắc sắc, nhưng cần cổ trắng nõn giờ đã huyết nhục lẫn lộn, mà đầu của y – đã không cánh mà bay mất rồi.
Nói lại một lần nữa nha, đảm bảo HE nha A