Chiết Ánh Trăng

chương 41: chương 40

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vừa rồi cự tuyệt Trần Nhậm Nhiên, đương sự vẫn còn ở đây.

Vân Li không muốn bác mặt mũi của anh ta, nhưng sau khi bắt gặp ánh mắt của Phó Chí Tắc, cô có loại cảm giác tội lỗi bị bắt ngay tại trận, liền gật đầu mà không cần suy nghĩ.

Phó Chí Tắc xoay người về phía sau: "Lại đây."

Từ Thanh Tống quay lưng nhìn Trần Nhậm Nhiên dại ra phía sau cửa, không đành lòng nói: "Đĩa trái cây có thể để lại không?"

"......"

Trần Nhậm Nhiên trầm mặt đem đĩa trái cây đưa cho anh ta, Từ Thanh Tống khách khí nói: "Cảm ơn."

Căn phòng của hai người sạch sẽ sáng ngời, chăn bông được trải ngay ngắn trên giường, trong phòng không còn vật dụng cá nhân nào khác, trên bàn bày sách, dàn âm thanh và ấm trà thủy tinh.

Từ Thanh Tống tự nhiên nói: "Ngồi trên sô pha đi."

Anh ta thay túi trà ban đầu đổi thành trà hoa quả, bỏ thêm hai viên đường, căn phòng ngay lập tức tràn ngập hương hoa.

Vân Li ngồi ở góc ghế sô pha.

Phó Chí Tắc cầm hai tách trà trong suốt mới đặt lên bàn, Từ Thanh Tống chậm rì rì rót trà quả hoa hồng hồng vào hai tách, đợi một lát, khi nhiệt độ thích hợp mới đẩy hai tách đến trước mặt cô.

"Thử đi."

Vân Li nói cảm ơn, trà hoa quả còn hơi nóng, cô nhấp một ngụm nhỏ, trong miệng chua chua ngọt ngọt.

Chiêu đãi khách xong, Từ Thanh Tống tự giác đứng dậy: "Nếu không tôi đi ra ngoài một chuyến?"

Lúc này Vân Li mới nhận ra rằng anh ta mặc quần tây trắng dưới á len màu xanh biển.

Vân Li từng xem trang phục của nhiều blogger thời trang, nhưng có thể bày ra vẻ ôn nhu với kiêu ngạo đúng mức như anh ta cũng là thật hiếm thấy.

"Không cần." Vân Li vội vàng nói.

Vân Li không muốn Từ Thanh Tống né tránh vì sự hiện diện của cô, anh ta nên thuộc về bạn thân tương đối của Phó Chí Tắc, cô cũng ý đồ ở chung với bạn của anh ta.

Nghe cô nói như vậy, Từ Thanh Tống tự nhiên hào phóng ngồi xuống bên cạnh Phó Chí Tắc.

Không xấu hổ trước trí tưởng tượng của Vân Li, Từ Thanh Tống lấy ra chiếc máy tính bảng, trong đó có rất nhiều phim tài liệu, sau khi hỏi ý kiến của Vân Li thì chọn một bộ phim tài liệu về nghề làm bánh mì.

Trong phòng có máy chiếu, Từ Thanh Tống trực tiếp chiếu phim tài liệu lên tường.

Ba người an tĩnh mà ngồi trên sô pha.

Sau hơn mười phút, Từ Thanh Tống đẩy đĩa hoa quả về phía Phó Chí Tắc, anh cúi đầu liếc mắt nhìn, ung dung thản nhiên mà đẩy đến trước mặt Vân Li.

Vân Li dùng quả xoa chọc một cái.

Phó Chí Tắc đẩy đĩa trái cây lại cho Từ Thanh Tống.

Từ Thanh Tống cũng chọc một cái.

Đèn trong phòng đã tắt, trên tường chỉ chiếu rõ hình ảnh phóng đại.

Vân Li không ở trong trạng thái, lực chú ý gần như không tập trung vào phim tài liệu.

Cô dùng khóe mắt nhìn lén hai người bên cạnh, ánh mắt Phó Chí Tắc trong vắt, không say rượu, đùi phải Từ Thanh Tống gập lại, cả người lười nhác mà dựa vào ghế sô pha.

Hai người đều xem đến phá lệ nghiêm túc.

Vân Li không muốn làm bọ họ mất hứng.

Chống đỡ nửa giờ, cơn buồn ngủ cứ ập đến, Vân Li cố gắng trợn mắt, chỉ nhìn thấy cục bột nhào trên màn hình liên tục va vào thớt phát ra giống như bài hát ru ngủ.

Phó Chí Tắc nghiêng đầu nhìn Vân Li.

Từ Thanh Tống ngó thấy cảnh tượng này, ngửa mặt lên cười hài hước.

Chỉ trong chốc lát, anh lại đưa mắt nhìn màn hình: "Cũng hơi muộn, lần sau xem tiếp."

Vân Li buồn ngủ đến lợi hại, không kiên trì tiếp tục xem.

Hai chân áp lên máy sưởi mini, Vân Li đứng dậy, cầm máy sưởi mini: "Vậy tôi về đây, tôi mang cái này về luôn nha?"

Từ Thanh Tống không thể nhịn được cười.

Phó Thức Tắc: "......"

Tiếng cười này khiến Vân Li có chút băn khoăn mà nhìn đồ trong tay một cái, này xác thật là máy sưởi mini mình mua.

Cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, Vân Li nói lời chúc ngủ ngon với hai người bọn họ liền về phòng mình.

Đã mười hai giờ đêm.

Sau khi cô rửa mặt không bao lâu, Đặng Sơ Kỳ với Hạ Tòng Thanh cũng về phòng.

Nhân lúc Hạ Tòng Thanh tắm rửa, Đặng Sơ Kỳ kéo Vân Li đến một góc nhỏ.

Giọng nói của cô nàng khiếp sợ: "Vừa rồi Trần Nhậm Nhiên nói với tớ, cậu nhỏ của Hạ Hạ mời cậu đến phòng xem phim? Cậu còn đi luôn à?"

"Từ Thanh Tống cũng ở đó, không phải một chỗ một phòng." Vân Li vội vàng giải thích.

"Tớ chỉ nói, cậu nhỏ của Hạ Hạ cũng không đến mức lưu manh như vậy đâu," Đặng Sơ Kỳ rõ ràng nhẹ nhàng thở ra.

Vân Li chần chờ một lát, nói: "Tớ có chuyện muốn nói với cậu."

Đặng Sơ Kỳ: "Là về Trần Nhậm Nhiên sao?"

"Đúng vậy, cảm ơn lòng tốt của cậu." Vân Li nói thẳng: "Nhưng tớ không định phát triển với Trần Nhậm Nhiên, vừa rồi tớ không tìm được cơ hội để nói rõ với anh ấy.

Phiền cậu giúp tớ nói một tiếng."

Đặng Sơ Kỳ: "Đáng lẽ tớ nên đoán được khi cậu với cậu nhỏ của Hạ Hạ trở về, hảo tâm làm chuyện xấu, chờ ngày mai anh ấy tỉnh rượu, tớ nói rõ với anh ấy." Nói xong, cô nàng chuyển chuyện: "Đêm nay cậu với cậu nhỏ của Hạ Hạ phát sinh gì vậy?"

Vân Li dăm ba câu khai báo chuyện phát sinh đêm nay.

"Âu shit!" Đặng Sơ Kỳ kinh ngạc đến mức không ngậm được miệng, sợ bị Hạ Tòng Thanh nghe được, cô nàng hạ giọng nói: "Anh ta chạm vào tay cậu?

Vân Li: "Ừ......"

Đặng Sơ Kỳ: "Quá trâu bò, cái lưu manh này."

Vân Li gương mặt phiếm hồng, nhịn không được nói: "Cũng khá tốt......"

Đặng Sơ Kỳ: "......"

Đặng Sơ Kỳ: "Thoạt nhìn cậu nhỏ của Hạ Hạ lạnh như băng, không nghĩ tới lại đẳng cấp như vậy."

Vân Li giải thích vì anh: "Có lẽ anh ấy không thể kìm lại......"

Đặng Sơ Kỳ trêu ghẹo nói: "Che chở anh ta như vậy, chắc tên của đứa nhỏ cũng nghĩ luôn rồi?"

Vân Li cười nói: "Đều suy nghĩ cả hai."

Sau một lúc, Vân Li hỏi một cách không chắc chắn: "Cậu cảm thấy anh ấy thích tớ không?"

Đặng Sơ Kỳ trợn tròn mắt nhìn cô: "Theo miêu tả của cậu, còn có thể là cái gì nữa?"

Vân Li cụp mắt xuống: "Đêm nay anh ấy uống rượu, nhưng vừa nãy tớ nhìn anh ấy, có vẻ khá tỉnh táo."

Đặng Sơ Kỳ: "Chuyện như này nên để tỉnh rượu rồi nói rõ ràng.

Bất quá cậu không tức giận sao?"

Vân Li sửng sốt: "À không, đó chỉ là hiểu lầm."

Đặng Sơ Kỳ: "Ý tớ là cậu theo đuổi anh ta lâu như vậy mà anh ta luôn chưa đáp lại ấy."

Vân Li đã hoàn toàn quên mất chuyện này: "Tớ vốn đang đến việc theo đuổi trong một hai năm, cho nên đến bây giờ tớ còn cảm thấy mình đang nằm mơ."

Cô liếm liếm môi, nói: "Tớ cảm thấy rất vui vì đã đạt được mục tiêu nhỏ trước thời hạn, khá vui vẻ.

Nhưng bây giờ tớ có chút lo lắng ngày mai anh ấy nói câu rất xin lỗi tối qua tôi uống say ."

Vân Li tự quyết định: "Đáng lẽ đêm nay phải ghi âm lại, có như vậy anh ấy không thể chối cãi".

Đặng Sơ Kỳ: "......"

-

Bảy phần vui vẻ ba phần lo lắng đi vào giấc ngủ, Vân Li có một giấc mơ, là phòng nghỉ ở EAW, Phó Chí Tắc ngồi trên sô pha, biểu tình lạnh nhạt, Vân Li định mở miệng, anh trực tiếp cắt ngang lời cô—— rất xin lỗi tối qua tôi uống say.

Tờ mờ sáng là lúc Vân Li từ trong mộng tỉnh lại, căn phòng tối om, có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của Đặng Sơ Kỳ và Hạ Tòng Thanh.

Liếc nhìn điện thoại, mới giờ phút.

Vân Li mở cửa sổ trò chuyện với Phó Chí Tắc, vẫn là cuộc trò chuyện đêm qua.

Trong lòng cô yên ổn xuống.

Tối hôm qua mở máy sưởi đi vào giấc ngủ, cổ họng khô khốc, Vân Li mở mắt nằm trên giường một lúc rồi lén lút đến toilet rửa mặt.

Vân Li nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Hành lang tối òm, cô cầm di động nhỏ giọng xuống lầu, mới vừa đến lầu một, liền nhìn thấy một bóng người ngồi trên sô pha.

Cảnh trong mơ lại ập đến.

Vân Li dừng lại bước chân, không dám về phía trước.

Phó Chí Tắc đã nhận ra khi cô đi đến góc tường, thấy cô dừng chân, anh dựa sô pha, thanh âm khàn khàn: "Li Li."

Có một chút nhu hòa len lén trong giọng nói lạnh lùng, tiếng gọi này đã xua tan băn khoăn của Vân Li khi tỉnh dậy sau cơn mơ, cô bước đến chỗ cách anh một mét rồi ngồi xuống.

Trong bóng tối, miễn cưỡng thấy rõ ngũ quan của anh, khí chất của anh không bị ảnh hưởng bởi ánh sáng.

Vân Li ánh mắt ngừng ở trên mặt anh, nhẹ giọng nói: "Kêu lại một tiếng đi."

Phó Thức Tắc: "?"

Vân Li lặp lại: "Kêu lại một tiếng đi."

Phó Chí Tắc nghiêng đầu nhìn cô, mặt mày buông lỏng, tiếp tục thấp giọng kêu: "Li Li."

Trong phòng khách im lặng chỉ còn lại giọng nói thanh thiển của anh.

Vân Li nhịn xúc động muốn nhào lên ôm lấy anh, cảm thấy mỹ mãn hỏi: "Anh mới vừa tỉnh ngủ sao?"

Phó Chí Tắc suy tư một lát, ý có điều nói: "Tỉnh rượu."

Tiếp thu ý của anh, Vân Li không kiểm soát mà cong môi.

Phó Thức Tắc: "Lại đây một chút."

Vân Li di chuyển dịch đến bên cạnh anh, cảm nhận được chân mình nhẹ sát sườn chân của anh, mơ hồ có chút ấm áp.

Giọng anh nghe có chút mệt mỏi: "Ở lại với tôi một lát."

"Tôi muốn rót một cốc nước trước......" Vân Li tự giác có chút gây mất hứng.

"Để tôi đi." Phó Chí Tắc không để ý, đứng dậy đến phòng bếp, Vân Li nghe thấy tiếng nấu nước, qua vài phút, anh ngồi trở lại vị trí cũ, đưa cho cô cốc nước ấm.

Vân Li uống một ngụm nước,thấy Phó Chí Tắc luôn nhìn mình, biết rõ anh không thể nhìn rõ ánh sáng, nhưng cô vẫn suýt bị sặc.

Cô lúng túng lại đặt chiếc cốc xuống bàn.

Trong phòng đang bật máy sưởi, Vân Li cảm thấy oi bức, nên cởi áo khoác.

Phó Chí Tắc nghe thấy âm thanh sột soạt khi cô cởi quần áo trong bóng tối, trong tầm nhìn không thấy ngược lại nó cổ vũ trí tưởng tượng của anh.

Anh mất tự nhiên mà cầm lấy cốc nước của cô vừa nãy uống một ngụm.

Vân Li nhắc nhở: "Ly nước đó là của tôi, anh lấy nhầm ly rồi."

Phó Chí Tắc ừ một tiếng, đứng dậy đi vào bếp rót cho mình một cốc nước lạnh.

Phòng bếp không mở máy sưởi, nhiệt độ thấp khiến suy nghĩ duy nhất của anh trở nên rõ hơn.

Nhưng vẫn quá buồn ngủ rồi.

Phó Chí Tắc đặt chiếc cốc lại trước mặt Vân Li, ở trong bóng đêm không bao lâu, mơ mơ màng màng, Phó Chí Tắc trực tiếp chết máy tiến vào trạng thái giấc ngủ.

Khi Vân Li cảm nhận được sức nặng đè lên vai, thì Phó Chí Tắc ngủ rồi, sau một hai phút anh buông cái ly ra.

Trong khoảng thời gian ngắn Vân Li cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lực chú ý của cô đều đổ dồn vào người ben cạnh, luôn cảm thấy thật khó tin —— đây là người cô ham muốn bấy lâu nay.

Vân Li nhớ đến đôi mắt mệt mỏi từ trước đến nay của anh, có lẽ anh lại mất ngủ đêm nay.

Ngủ không được, cũng không dám chơi di động, Vân Li đành phải phát ngốc ngồi trên ghế sô pha.

Phó Chí Tắc quất một giấc gần hai tiếng đồng hồ, ánh nắng chói chang cũng không đánh thức anh, trước khi tỉnh lại, anh nhíu nhíu mày, chậm rãi mở mắt.

Nhận thấy động tĩnh của anh, Vân Li nghiêng đầu, vừa lúc Phó Chí Tắc cũng ngẩng đầu, động tác lại bị chặn, cái trán sát vào trên má cô.

"......"

Lần đầu tiên được tiếp xúc gần gũi rõ như ban ngày, cơ thể Phó Chí Tắc dừng lại, sau đó thân thể chậm rãi ngồi thẳng.

Lời nói anh mang theo buồn ngủ: "Mấy giờ rồi?"

Vân Li nhìn điện thoại: "Tám giờ."

"Ăn sáng không?" Anh nghiêng đầu, Vân Li lúc này mới có cơ hội nhìn kỹ anh, anh mặc đồ ngủ bằng lụa màu xanh nhạt, khóe mắt gục xuống, bộ dáng buồn ngủ nhìn có chút suy sụp tinh thần.

Vân Li gật gật đầu, đứng lên, hai tiếng không nhúc nhích, tứ chi cô cứng đờ.

Sau khi trở về phòng, Vân Li xách túi mỹ phẩm đi vào phòng tắm chung, sau hơn nửa tiếng đồng hồ trang điểm, cô đeo bông tai màu lục, nhìn chằm chằm mình trong gương, trong mắt tha thiết với chờ mong là điều cô không ngờ tới.

Thay một chiếc áo len cổ lọ, trước khi xuống lầu, Vân Li nghĩ nghĩ, vẫn mang một khăn quàng cổ.

Phó Chí Tắc đợi sẵn ở cửa, ngay khi hai người ra ngoài, tầm mắt anh nhìn xuống, ngừng khăn quàng cổ trên tay cô.

Cái ánh mắt này khiến Vân Li đỏ cả tai.

Cô tiến lên một bước, tay nâng khăn quàng cổ, động tác làm một nửa.

Phó Chí Tắc không nhúc nhích, an tĩnh mà nhìn cô.

Sau một lúc im lặng, Vân Li đột nhiên liền lúng túng, chuẩn bị choàng cho mình.

Phó Thức Tắc: "......"

Phó Thức Tắc: "Tôi hơi lạnh."

Tay Vân Li dừng lại, chất phác mà dời về phía Phó Thức Tắc, anh phối hợp mà cúi người tới gần cô, chờ đợi Vân Li choàng cho anh thành vòng tròn.

Cô vùi mặt vào cổ áo len: "Được rồi."

Vừa đến cửa nhà hàng, Vân Li liền liên tiếp nhận được cuộc gọi video do Vân Dã gọi, Vân Li trực tiếp tắt.

Vân Dã bám riết không tha mà kiên trì gọi, cô không khỏi cảm thấy là Doãn Vân Y bên kia có chuyện gì đó.

Phó Thức Tắc: "Nghe đi."

Sau khi video được kết nối, vẻ mặt Vân Dã ngoan ngoãn lấp kín màn hình, Vân Li vô ý thức tiến lên vài bước, kéo khoảng cách với Phó Chí Tắc.

"Chị gái, chị đón giao thừa như nào thế?"

Nghe thấy từ "Chị gái", Vân Li trở nên cảnh giác: "Không biết."

Vân Dã nhẹ nhàng: "Chị, em có thể đến Nam Vu vào ngày tết Nguyên Đán không? Ngày là thứ sáu, em có thể đi chuyến bay buổi tối."

Vân Li: "Em tới làm gì?"

Thiếu niên coi đó là lẽ đương nhiên: "Chính là cùng chị đón giao thừa nè."

Vân Li chuyện không liên quan đến mình nói: "Chứng minh thư ở trên người của em, chị không thể trói chân của em, em thích đi chỗ nào, cái gì chị cũng chưa nghe qua."

"Vé máy bay đắt quá......" Thấy cô kiên định như thế, mặt Vân Dã nhăn thành một cục: "Xin chị mà."

Rõ ràng biết ý đồ của cậu Vân Li nói thẳng: "Hết tiền."

"Nguyên Đán không được, kỳ nghỉ đông cũng được.

Kỳ nghỉ đông có thể có tiền không? Nếu không chị cho mượn em, em ăn tết cầm tiền mừng tuổi trả lại chị được không?"

Vân Li còn nhớ rõ lần trước hai khối năm tiền trả từng kỳ, lông mày cũng không nâng một chút: "Còn khoản trả góp? Một năm một lần sao?"

Vân Dã thề: "Lần này chắc chắn không trả góp!"

"Nếu không như vậy đi, lần trước không phải thích bức tượng nhỏ trên kệ sách của em sao? Em đổi tiền vé máy bay với chị!"

Vân Li nghĩ nghĩ giá cả: "Hình như em bị lỗ."

Vân Dã: "Có thể không."

Vân Li: "Kia cũng không được."

Vân Dã liền nói mấy ý nghĩ, Vân Li không dao động.

Cậu sốt ruột: "Em có thể xuất hiện từ xa trong phòng livestream không? "

"Đi bên thôi.

Suốt ngày đi đường ngang ngõ tắt, ảnh hưởng việc học của em thì chị bị ba đánh chết đấy." Nhớ tới phải quan tâm thằng em trai, Vân Li thuận miệng hỏi: "Lần trước thi em đứng thứ mấy?"

"Thứ tám trong lớp."

"......"

Giống với trường trung học thực nghiệm Tây Phục, năm đó thành tích thi cuối tháng của Vân Lidao động trong khoảng - trong một thời gian dài.

Vân Li uống một ngụm nước, ra vẻ trấn định: "Nếu em duy trì thành tích này đến cuối tháng, chị sẽ gắn gượng vì em kiếm tiền vé máy bay cho em."

Vân Dã đôi mắt tỏa sáng: "Em bảo đảm cuối kỳ này em vẫn giữ thành tích này, có thể đưa trước tiền vé cho em được không?"

Vân Li: "......"

Vân Li: "Không thể."

Vân Dã lại biến về bộ dáng ngày thường: "Vân Li, chị thật nhỏ mọn."

Vân Li câm nín: "Tháng sau em đừng tới xin chị hen."

Vân Dã: "Khó mà làm được."

Không tiếp tục xé với cậu, Vân Li trực tiếp cúp điện thoại.

Phó Chí Tắc không định nghe trộm điện thoại của cô, vẫn đứng ở chỗ cũ, nhưng vẫn luôn nhìn cô, thế cho nên lúc cô xoay người, ánh mắt hai người liền trực tiếp chạm nhau.

==================================

T.

Truyện Chữ Hay