Buổi tối, chợ đêm đông đúc hơn, cả con phố cũng sôi động hơn ban ngày rất nhiều.
Cũng có thể do gần đến giờ ăn tối nên khu phố ẩm thực đặc biệt đông đúc, bên ngoài mỗi cửa hàng có hàng xếp thành hàng dài, người đi đường đứng cạnh nhau như thể tranh giành không khí duy nhất ở con phố này vậy.
Hai anh em tốc độ Hậu Tinh Vân và Hậu Tinh Đào đi phía trước, trên tay cầm đủ loại túi đóng gói thực phẩm, Tô Diệu đi giữa, Giang Hiểu Nguyệt rơi ở cuối.
Đang đi, Tô Diệu đột nhiên phát hiện Giang Hiểu Nguyệt có vẻ dừng lại phía sau, quay đầu nhìn lại thì thấy cô đang đứng giữa đám người, nhìn thẳng qua đám đông ồn ào.. rồi khóa thẳng vào một con cá heo lông xù phía sau cửa sổ của một cửa hàng trên phố.
Trên cổ chú cá heo nhỏ cũng có một tấm biển với dòng chữ "Giới hạn" được viết nổi bật trên đó.
Tô Diệu tựa hồ đột nhiên đã hiểu.
Có thể không phải tất cả các cô gái đều không có khả năng chống lại những thứ dễ thương mượt mà và mềm mại, nhưng hầu hết có lẽ là không có, thậm chí là thiên tài cũng không ngoại lệ.
Tô Diệu vỗ vỗ vai cô. "Muốn thì mua đi. Bọn tớ ở đây chờ bạn."
Giang Hiểu Nguyệt lấy lại tinh thần, gương mặt trắng nõn hơi ửng hồng, lắc đầu "Không cần. Chúng ta đi thôi."
"Không sao cả, không ai quy định không được mua đồ lưu niệm trong thời gian thi đấu cả." Tô Nghiêu dừng lại, "Hơn nữa, có vẻ như bạn hiếm khi có thứ mình muốn đúng không? Muốn thì đừng để tuột mất."
Giang Hiểu Nguyệt do dự sau khi nghe những lời đó, và dường như đã trải qua một cuộc đấu tranh tư tưởng gay gắt, cuối cùng bước về phía cửa hàng với một tiếng Ừm.
Mặc dù cảm thấy hơi xấu hổ khi một người lớn như vậy mà vẫn cầm một con búp bê lông nhung trên tay, có thể không chịu nổi người ta treo trên cổ cái "Giới hạn"!
Nếu chẳng may lần sau không còn thì sao?
Giang Hiểu Nguyệt bước đến cửa sổ và liếc nhìn giá cả, và đưa tay sờ vào ví của mình..
và sau đó cô ấy hơi sững lại một cách kỳ lạ.
Cô phát hiện ra rằng cô không thể tìm thấy ví của mình.
"Cái gì? Ví tiền bị mất rồi?"
Tốc độ nghe của hai anh em đang chờ bên trên đã khiến người ta kinh ngạc.
Tất cả mọi người là Dị Năng Giả, mọi mặt kể cả giác quan đều tốt hơn người thường. Hơn nữa bọn họ đều là người được đào tạo bài bản, lại là tinh anh làm đại diện xuất chiến cho Kinh Sở, bị người móc túi cũng thật sự là không nên mà.
"Tớ cũng mang theo một ít tiền lẻ." Hậu Tinh Vân đưa tất cả các túi thức ăn sang tay trái, và bắt đầu lấy chiếc ví bằng tay phải, "Nếu bạn cần gấp, tớ có thể cho bạn mượn một ít trước.."
"..."
Sau đó động tác của anh cũng cứng đờ.
Bởi vì anh ấy thấy rằng mình dường như cũng bị móc mất rồi..
Tô Diệu hơi kinh ngạc.
Giang Hiểu Nguyệt còn chưa tính, ngay cả Hậu Tinh Vân thế mà cũng bị đắc thủ, cái này quá không nên rồi.
"A! Tôi cũng bị trộm mất rồi!" Hậu Tinh Đào chấn kinh.
Tô Diệu liếc mắt nhìn anh ta, không có quá để ý.
Nếu tên này bị trộm là chuyện bình thường, không cần phải làm ầm ĩ lên..
Mặc dù Hậu Tinh Đào thiên phú dị bẩm thực lực không tệ, nhưng tính cách so sánh với anh trai vốn là có chút sứt chỉ. Điểm này có thể thấy được từ việc lúc đầu anh ta xa xôi ngàn dặm chạy tới thành Lâm Giang khiêu chiến.
Quả nhiên là bầu không khí có chút quá thoải mái, khiến cho mọi người buông lỏng cảnh giác mà?
Ví bị mất trộm chỉ là chuyện nhỏ, nhưng giữ nguyên trạng thái này để thi đấu là chưa đủ. Với tư cách là đội trưởng, hắn ta có nghĩa vụ giúp các đội viên điều chỉnh..
Ồ.. làm phiền rồi.
Bởi vì vừa rồi Tô Diệu phát hiện ví tiền của mình.. hình như cũng không còn.
Mấy người rơi vào một khoảng lặng ngắn ngủi và kỳ lạ.
"Chúng ta đều bất cẩn." Hậu Tinh Vân phá vỡ sự im lặng.
"Ha ha, thú vị."
Hậu Tinh Đào lại bắt đầu tạo dáng, có lẽ là tư thế mà anh cho là có phong cách, khiến người ta muốn chửi thề ra là tại sao anh vẫn cảm thấy tốt như vậy sau khi bị người khác móc túi chứ.
"Lại có người dám móc túi chúng ta? Thật thú vị, thực sự hài hước." Hậu Tinh Đào bắt đầu cười, giọng nói của anh ta có vẻ như nhân vật phản diện trong phim tự cho là bày mưu nghĩ kế khống chế toàn cục vậy.
"Được lắm, hiện tại tên trộm vặt này đã thành công thu hút sự chú ý của tôi, không lâu nữa nó sẽ phải hối hận khi sinh ra trên đời này!"
Tô Diệu mặt không hề cảm xúc, "Vậy tôi đoán bạn đã có cách tìm ra được nó hả?"
Hậu Tinh Đào "..."
Người nào đó khí thế trong nháy mắt sụp đổ một đoạn.
"Điều này.. Phương án còn đang trong suy nghĩ.."
Tô Diệu coi như đã nhìn ra được, hắn chỉ là đơn thuần muốn nói vài lời tự kỷ vài câu đùa nghịch cho đẹp trai mà thôi, kỳ thật căn bản cũng không nghĩ gì..
Nhưng bọn họ cũng gặp may mắn, lần này có Tô Diệu đi theo.
Càng may mắn hơn là, Tô Diệu vừa mới thăng cấp chiến y của mình, thu được chức năng mới.
Vừa hay thừa dịp lúc này thuận tiện kiểm tra tính năng một chút.
Tô Diệu khẽ nhắm hai mắt, khi mở ra lần nữa, giao diện UI màu xanh lục quân đội hiện ra trước mặt, hiệu ứng tăng cường thị giác được bật lên, và quá trình quét bắt đầu.
"Bạn đang làm gì thế?" Giang Hiểu Nguyệt tò mò hỏi.
"Đó là một năng lực đặc biệt gắn với bộ chiến y hóa hình ra của tớ, nó có thể theo dõi một mục tiêu đã đánh dấu trong vòng ba mươi phút. Bao gồm máu, dấu chân, tóc rụng.. tất cả các vật phẩm trên cơ thể của mục tiêu đều có thể được theo dõi".
Tô Diệu giải thích ngắn gọn chức năng của bộ chiến y này.
Dù sao hiện tại vị trí của mọi người đối với nhau đã thay đổi từ đối thủ thành đồng đội và sự hợp tác trong các trận đấu tiếp theo cũng phải dựa trên sự hiểu biết lẫn nhau. Vì vậy, sớm muộn gì thì năng lực mới của bộ chiến y cũng sẽ phải được giải thích cho họ.
Hậu Tinh Đào đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, liền sửng sốt "Trận tứ kết trong cuộc thi tuyển chọn tỉnh.. Mọi người đều đang đoán mò xem bạn có thể nhìn thấy kẻ tàng hình như thế nào. Bạn dùng năng lực này đúng không?"
"Đại khái là như thế đi."
Trên thực tế, chế độ tăng cường thị giác của bộ chiến y lúc đó là một bán thành phẩm buồn cười, và nó không hoàn hảo, nhưng Tô Diệu cũng không buồn giải thích nhiều như vậy.
Dù sao có thể hiểu nó có nghĩa này là được rồi.
Giang Hiểu Nguyệt như có điều suy nghĩ "Vậy bây giờ bạn đang tìm cái gì?"
"Ví tiền của bạn." Tô Diệu thuận miệng trả lời.
Tên trộm đã móc túi bọn hắn quả thật đúng là không may mắn.
Thời gian đánh dấu mục tiêu hiệu quả chỉ khoảng ba mươi phút, mà vừa rồi Tô Diệu đã sử dụng chức năng này để đánh dấu Giang Hiểu Nguyệt nhằm thử nghiệm kiểm tra chức năng.
Vì vậy, về lý thuyết, chỉ cần ví của cô ấy bị đánh cắp khỏi cô ấy trong vòng ba mươi phút, như vậy bất luận nó hiện tại ở đâu Tô Diệu hẳn là đều có thể thấy được.. Giống như một vật phẩm nhiệm vụ đặc biệt được đánh dấu trong chế độ Eagle Eye (mắt diều hâu) của một trò chơi Assassin"s nào đó.
So với người ta ví là mục tiêu nhỏ, hiện tại chợ đêm là lúc náo nhiệt nhất, người đến người đi mười phần dày đặc, mục tiêu không biết khoảng cách bao xa, đang trong túi của ai.
Đúng lúc là một cơ hội tuyệt vời để kiểm tra tính năng của hệ thống.
Tô Diệu có thể tận dụng điều này để kiểm tra mức độ chính xác của chế độ này có thể đạt được mục tiêu theo dõi và khoảng cách bao xa.
Giang Hiểu Nguyệt ở bên cạnh yên tĩnh trong chốc lát, đột nhiên nhẹ giọng hỏi "Nói như vậy thì trước đó bạn đã.. đánh dấu tớ sao?"
Tô Diệu "..."
Sợ nhất không khí đột nhiên yên tĩnh.
"Khụ khụ, cái này.. chỉ là thí nghiệm kiểm tra năng lực mà thôi." Hắn giải thích, "Ờ, còn nữa cái năng lực này chỉ có thể hiển thị vị trí mục tiêu mà thôi, giống với định vị GPS, cũng không phải là thấu thị.."
Lạ thật, Tô Diệu đã nói rõ sự thật, nhưng không hiểu sao đột nhiên có chút chột dạ..
"Ờ."
Giang Hiểu Nguyệt không thắc mắc hay tỏ ý nghi ngờ, mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Sau một lúc dừng lại, cô ấy nói thêm, "Thực ra, bạn có thể nói cho tớ biết, tớ có thể giúp bạn làm những bài thí nghiệm kiểm tra nào mà cần thiết."