Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần

chương 123: sinh vật iq cao

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Không gian Rừng Rậm huyện Hùng Xám, đoàn trải nghiệm rèn luyện ngày thứ hai.

Sau cả ngày hôm qua và cuộc tuần hành sáng nay, ba người được chọn làm thành viên của đội đại diện cuối cùng đã tìm được cảm giác đồng đội.

Bọn hắn cố ý huấn luyện khả năng phối hợp của cả đội trong trận chiến hành quân. Mặc dù ba người đều là ngàn dặm trong tỉnh mới tìm được một nhân tài, thế nhưng cũng không ai cho thấy dáng vẻ của một thiên tài bướng bỉnh kiêu ngạo, không phục tùng chỉ huy nhất định phải tự mình chơi trội.

Mặc dù trước đây, mỗi người trong số bọn hắn có thể đã quen với việc tự mình đưa ra quyết định, nhưng bây giờ cũng đang nỗ lực hợp tác và cố gắng rèn luyện sự ăn ý.

Tô Diệu là đội trưởng của nhóm, mặc dù trước đây hắn ta không có bất kỳ kinh nghiệm lãnh đạo đường đường chính chính nào nhưng hắn có thể hơi có thiên phú ở mảng này. Thành thật mà nói, sau ngày đầu tiên của trận chiến, Tôn Hành Thiên thầy hướng dẫn đi theo cũng đã dần dần công nhận hắn là đội trưởng, và cảm thấy rằng Tô Diệu thực sự có thể là lựa chọn tốt nhất.

Tự bản thân Giang Hiểu Nguyệt thì không cần nhiều lời. Cô đã quen nghe Tô Diệu kể từ vòng sơ loại, và không hề phản kháng lại những chỉ thị của hắn.

Hậu Tinh Vân.. Được thôi, anh ấy không quen với Tô Diệu, nhưng cư xử của anh ấy cũng rất hợp tác trong suốt quá trình.

Nếu bạn muốn hỏi anh ấy lý do, rất có thể anh ấy % sẽ liếc xéo bạn và trả lời cụt lủn "Tôi là hạng ba".

Một buổi sáng nữa trôi qua, sau những cuộc hành quân liên miên và những trận đánh liên tục, tiểu đội dừng chân nghỉ ngơi chỉnh đốn một lúc, ăn một chút lương khô và uống nước.

Khi đang nghỉ ngơi, Hậu Tinh Vân đột nhiên thốt lên một tiếng "Này" ở một bên, có vẻ như phát hiện ra thứ gì đó.

"Sao thế?"

Tô Diệu và Giang Hiểu Nguyệt đều xích lại gần.

Hậu Tinh Vân ngồi xổm trên mép cỏ đẫm nước, chỉ vào vùng đất ẩm không xa trước mặt, cả hai theo hướng ngón tay của anh ta và nhanh chóng hiểu anh ta đang ám chỉ điều gì.

Đó là một dấu chân, in trên nền đất ẩm ướt, kéo dài đến tận những dấu chân trên cỏ phía trước.

Ba người ba mặt nhìn nhau, sau đó cẩn thận tránh đi dấu chân, đi vòng qua, nghiêng người nghiên cứu dấu chân.

"Đó là một dấu chân mới." Giang Hiểu Nguyệt nhìn một hồi rồi kết luận, "Đối phương vừa mới đi qua không bao lâu.. Hẳn là ngay tại trước khi chúng ta đến nơi này không lâu."

Tô Diệu không nói lời nào, liền so sánh dấu chân đó với dấu chân lưu lại của chính mình.

Từ chiều sâu cho thấy, đối phương phải nặng hơn bọn hắn một chút, nhưng nhẹ hơn so với Gấu Quái Thứ Nguyên.

Nó cũng không thể là một con Thủy Quỷ, bởi vì hình dạng của dấu chân khác nhau, và nhịp bước phản ánh bởi dấu chân cũng lớn hơn.

Tính trọng lượng gần đúng của đối phương thông qua độ sâu của dấu chân, tính chiều cao của nó thông qua khoảng cách bước, và kết hợp hình dạng của dấu chân, hình ảnh một con quái vật Thứ Nguyên có thể xuất hiện trong Rừng Rậm này và đáp ứng tất cả các điều kiện trên nhanh chóng xuất hiện trong tâm trí Tô Diệu.

"Hắc Lưỡi Quái." Hắn nhẹ giọng.

Mặt khác ánh mắt của hai người còn lại đều tập trung lại.

"Sinh vật cấp Quỷ?" Giang Hiểu Nguyệt hỏi.

"Có lẽ thế." Tô Diệu nói.

Không gian Rừng Rậm huyện Hùng Xám cũng không mở ra cho người ngoài, mật độ sinh vật cấp Quỷ tương đối cao và xác suất bọn hắn gặp phải chúng tỉ lệ không phải là thấp.

"Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?" Giang Hiểu Nguyệt lại quay sang Tô Diệu.

"Cùng đi lên xem một chút đi." Tô Diệu đưa ra quyết định mà không cần suy nghĩ nhiều.

Việc này không quá khó để quyết định, so với nguy hiểm, hắn cho rằng đây là một cái kỳ ngộ.

Cho đến nay hắn ta đã đối mặt với những sinh vật cấp Quỷ nhiều lần hắn cũng đã hiểu sơ qua về chúng. Bây giờ bọn hắn có ba thiên tài ở đây, và không có lý do gì để giải quyết không được một con sinh vật cấp Quỷ.

Bên cạnh đó, dù có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì vẫn có thầy hướng dẫn Tôn mà!

Tôn Hành Thiên cho rằng sau này bọn hắn đều tự thân vận động, nhưng thực sự gặp phải nguy hiểm chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Trong tình huống như vậy gặp phải sinh vật cấp Quỷ thực sự là chuyện tốt, không cần thì phí.

Hai người đều không có dị nghị. Thế là tiểu đội sớm đình chỉ chỉnh đốn, bắt đầu đuổi theo những dấu chân trên mặt đất.

Có thể do nước ngầm ở khu vực này tương đối đầy đủ, đất dọc đường ẩm và mềm, mỗi bước đi đều có thể để lại dấu chân rõ ràng trên đất, theo dấu vị này cung cấp sự tiện lợi đáng kể.

Bọn hắn tốc độ tiến lên cũng không nhanh, một đường xuyên qua rừng cây rậm rạp, đuổi theo phương hướng dấu chân, quanh co hơn mười phút.

Hậu Tinh Vân đi đầu, Tô Diệu thứ hai, và Giang Hiểu Nguyệt đứng sau hắn ta một vị trí. Tôn Hành Thiên đang chắp lấy tay đi sau rất xa, im lặng giống như một nhiếp ảnh gia không có máy ảnh.

Càng đi xa, độ ẩm trong lòng đất dường như giảm dần, đất khô dần, không còn thấy rõ dấu chân như trước nữa, cộng với sự can thiệp của thảm thực vật cỏ dại. Người lần theo dấu vết không thể không chuyên tâm phân biệt rõ mới có thể miễn cưỡng phán đoán được phương hướng dấu chân.

Khi đang đi về phía trước, Tô Diệu nhìn quanh và đột nhiên nhận thấy có điều gì đó không ổn.

"Dừng lại một chút!" Hắn lên tiếng ngăn lại.

Hậu Tinh Vân đang đi đầu trong đội, tập trung xem xét dấu vết dấu chân trên cỏ, nghe thấy tiếng hét của Tô Diệu, anh ta lập tức dừng lại.

Nhưng đã hơi muộn một chút xíu.

Khi chân bước xuống, anh đột nhiên cảm thấy khoảng không dưới chân mình trống rỗng, cảm giác như bước hụt chân khi đến bậc cuối cùng của cầu thang vậy, anh mất thăng bằng khi bước vào chỗ trống.

Mặt đất dưới chân Hậu Tinh Vân đột ngột sụp xuống dưới.

Cũng may anh phản ứng cực nhanh, anh ấy đã kịp lấy lại tinh thần trước khi mặt đất dưới chân sụp xuống, điều chỉnh thăng bằng và nhảy sang một bên rồi nhảy ra khỏi vị trí ban đầu, chưa đầy nửa giây, mặt đất dưới chân đã sụp đổ hoàn toàn. Một lỗ tối đen xì bất thường đã được để lại.

Một cái bẫy, một cái bẫy được cố tình đào ra để khiến người ta trượt chân rơi xuống bẫy rập.

Lúc này ba thành viên trong đội không khỏi cảm thấy kinh dị.

Quái vật Thứ Nguyên.. Hắc Lưỡi Quái bị bọn hắn theo dõi đến tận bây giờ, còn có thể làm ra bẫy sao?

Cho nên, vừa rồi chuỗi dấu chân này cũng là cố ý để lại, là mồi dụ đối phương sập bẫy sao?

Nếu đúng như vậy.. Thì chỉ số IQ của con quái vật này cao hơn một chút, đúng không?

Có vẻ như đã may mắn là Hậu Tinh Vân giẫm phải bẫy, và chỉ có anh ta mới có đủ sức phản ứng và tốc độ để tránh nó.

Nhưng điều này vẫn chưa hết.

Âm thanh phá vỡ không trung bay ra từ sâu trong rừng rậm, một tàn ảnh đen kịt kéo dài xuyên qua bụi cây, xuyên qua như một mũi tên rời khỏi dây cung, khóa thẳng vào nơi của Hậu Tinh Vân!

Đó là lý do "Hắc Lưỡi Quái" có tên như vậy, bởi vì chiếc lưỡi của nó.

Chiều dài tối đa lưỡi của Hắc Lưỡi Quái có thể kéo dài tới ba mươi mét, nó cực kỳ cứng, giống như một sợi cáp thép đen, có thể xuyên qua đối thủ và quấn lấy đối thủ như một con trăn, là vũ khí lợi hại nhất của nó.

Cuộc tấn công này đến nhanh đến mức gần như không thể nhìn thấy được nó ngay cả bằng mắt thường của những Dị Năng Giả như bọn hắn. Cùng với sự bao phủ của rừng rậm và bụi rậm, cuộc đánh lén từ các góc khuất trong tầm nhìn, hầu như là không thể thoát khỏi.

Tất nhiên, đó vẫn là đối với những người bình thường.

Hậu Tinh Vân vừa lùi lại vừa nhảy đi, bước chân còn chưa đứng vững liền thuận thế biến đổi, thân hình xoay chuyển, thân hình như ảo ảnh xảo diệu lại lần nữa tránh qua đi.

Sợ rằng chỉ với tốc độ kinh hoàng của anh ta thì mới có thể tránh được đòn chí mạng này.

Nhưng vẫn chưa hết!

Sau khi cái lưỡi dài kia bị Hậu Tinh Vân né tránh, nó dừng một chút, xoay người trên bầu trời, tiếp tục khóa chặt vị trí của Giang Hiểu Nguyệt!

Có vẻ như con quái vật này muốn một mũi tên trúng hai đích!

Mà Hậu Tinh Vân là mục tiêu đầu tiên của nó, và Giang Hiểu Nguyệt là mục tiêu thứ hai. Chỉ có một chút đình trệ khi chiếc lưỡi đổi hướng trong không khí, khiến Giang Hiểu Nguyệt có đủ thời gian để phản ứng lại.

Mặc dù mười phần mạo hiểm, nhưng cô cũng miễn cưỡng tránh thoát được một kích này.

Nhưng không ngờ rằng, cái lưỡi đen kịt lướt ngang qua bên cạnh cô ấy, nó va vào một tảng đá bên hông cạnh cô. Tảng đá vỡ tan tành, những mảnh đá văng tung tóe xung quanh. Mà cái đầu lưỡi đen kịt kia lại mượn lực bắn ngược, quay đầu tăng tốc khóa chặt phía sau lưng của cô lượn vòng mà quay lại!

Truyện Chữ Hay