Nguyệt Khả Tuệ do dự, "Nhưng cửa hàng này hình như không có ai.."
Thật ra, những gì cô ấy nói cũng không khách khí, không những không có nhiều người, mà quầy hàng trông cũng không đáng tin cậy, vết dầu mỡ trên bàn ghế xếp dường như không được lau sạch, nhìn ông chú béo ú như là chủ cửa hàng kiêm đầu bếp đang mặc một cái áo sơmi kẻ caro ngồi gác chân ở bên cạnh lò nướng buồn bực ngán ngẩm..
Hơn nữa thậm chí nơi này cũng không phải là "Cửa hàng thịt nướng".
Bạn không thể bởi vì tên gọi bên trong đồ nướng cũng mang cái chữ "Nướng" là đem cả hai nói nhập làm một được?
Trương Tường nhếch miệng cười một tiếng "Đừng nhìn nơi này bề ngoài không được tốt lắm, nhưng là hương vị khẳng định đáng tin cậy. Đồng nghiệp là bạn học tiểu học của bạn học cấp ba của bố tớ đã đến ăn rồi, ông ấy nói rất ngon.."
Tất cả mọi người mặt đều đen lại.
Cho nên nói nửa ngày thậm chí cậu ta đều chưa đến ăn lần nào?
Mọi người đối diện với quầy thịt nướng trống trơn này và im lặng trong giây lát, sau đó Nguyệt Khả Tuệ phá vỡ sự im lặng. "Ừm.. Mặc dù tớ không ăn nhiều, nhưng tớ biết gần đây có một quán đồ nướng. Tớ cùng bố đã đến ăn rồi, nếu như mọi người không có phản đối.."
"Tớ không có ý kiến." Triệu Siêu là người đầu tiên tỏ thái độ.
"Tớ cũng thế." Giang Hiểu Nguyệt nói.
"Vậy liền đi xem một chút đi." Tô Diệu cũng nói.
Dù sao tùy tiện đi đâu, thì khẳng định so với chỗ này cũng ngon hơn.
Tô Diệu cảm thấy mình thực sự tin tưởng Trương Tường trong thời gian ngắn vừa rồi, đó đơn giản là quyết định ngu ngốc nhất mà hắn ta từng làm.
Trương Tường đành phải bất đắc dĩ đi theo sau mấy người, vừa đi còn một bên lẩm bẩm "Ủa sao lại đi rồi hả? Nói không chừng ăn cũng rất ngon ấy chứ.."
Nhưng mà cũng không có ai thèm quan tâm đến cậu ta.
Vì vậy, mặc dù có hai chuyên gia trong nhóm tự gọi mình là "Bậc thầy đồ nướng" (một trong số họ thậm chí còn không hiểu đồ nướng nghĩa là gì), nhưng cuối cùng, người đã dẫn đầu đoàn tìm một nhà hàng đồ nướng ngon, ngược lại vẫn là Nguyệt Khả Tuệ.
Hiệu quả của quán này khá cao, sau khi mọi người ngồi xuống gọi món, người phục vụ không mất nhiều thời gian để mang nguyên liệu ra xe đẩy bên bàn.
Đồ nướng là tự phục vụ, người phục vụ bật lửa cho họ, bật lò điện trên bàn, để lại một câu "Chúc ngon miệng" rồi lùi lại.
Nước chấm cũng do khách tự lấy, khách có nhu cầu tự mang đĩa nhỏ đến quầy và chọn các loại nước tương theo sở thích cá nhân để thêm vào nước chấm.
Tô Diệu nhìn thấy Giang Hiểu Nguyêht đứng bên cạnh bát dầu ớt cầm đĩa nhỏ, cầm một chiếc thìa nhỏ trong tay đang xúc dầu ớt, một thìa dầu ớt đỏ nhỏ giọt liên tục đổ vào chiếc đĩa nhỏ của cô..
"Không ngờ khẩu vị của bạn khá nặng nhỉ." Hắn liếc mắt nhìn cái đĩa nhỏ của Giang Hiểu Nguyệt.
"Ừm." Giang Hiểu Nguyệt nhẹ gật đầu, "Tớ không nhạy cảm với vị cay."
Tô Diệu như có điều suy nghĩ.
Có lẽ điều này liên quan đến năng lực thức tỉnh của cô ấy?
Có lẽ chính việc sử dụng năng lực Thủy hệ và Băng hệ trong thời gian dài đã khiến cho thể chất của cô có những thay đổi khôn lường, nên vị giác cay của cô trở nên mờ nhạt?
Kết quả là thấy Trương Tường cũng ngồi trở lại bàn với một cái đĩa đầy dầu ớt, cười ha hả nói: "Hả? Thật trùng hợp, tớ cũng thích ăn cay? Hình như khẩu vị của chúng ta khá giống nhau."
Lúc này, Triệu Siêu cũng ngồi xuống một bên bưng cái đĩa có màu sắc gần như không khác biệt là mấy mà giật mình kinh ngạc, "Thật trùng hợp, tớ cũng rất thích ăn cay. Một ngày không ăn cay tớ cảm thấy khó chịu!"
Tô Diệu trợn mắt nhìn hai người bọn họ một chút.
Thật hay giả? Các cậu có thể ăn cay?
Trước đó hai cái tên chỉ dám thêm / gia vị trong khi ăn mì gà tây và còn thậm chí liên tục rót nước vào uống biến đâu rồi?
Thực tế đã chứng minh rằng không nên đánh một cái sưng mặt để lấp liếm cho một gã béo, chưa được bao lâu thì hai chàng trai đã vã mồ hôi như mưa, miệng mũi phun lửa, môi dường như sưng vù.
Mà trái lại Giang Hiểu Nguyệt, phong khinh vân đạm một chút đều không có phản ứng, xem ra trình độ này không thể khơi dậy phản ứng của nàng.
Cô ấy không những không thấy cay mà còn muốn ăn thêm một thìa nữa..
Mắt nhìn thấy cô gái không nhúc nhích tí nào, hai đại nam nhân tự nhiên cũng không cách nào nhận sợ trước.. Tối thiểu không thể nhận sợ trước đối phương.
Lúc này Trương Tường mồ hôi vã như mưa, nước da hồng hào như Quan Công, nhưng vẫn nghiến răng nén cười, liếc mắt nhìn Triệu Siêu, "Lão Triệu, tớ không nhịn được.. đi uống chút nước đi.."
Triệu Siêu lau mồ hôi, nhếch mép "Ha, Đùa à? Tớ còn chưa nóng người lên đây. Ngược lại là cậu, đầu lưỡi thè lè dài như cái con Husky vậy, tớ nghĩ là nên bỏ cuộc càng sớm càng tốt, kẻo thân tàn ma dại thì không hay.."
"Bỏ.. bỏ cái củ cải! Ông đây chẳng qua chỉ là nóng mà thôi!" Trương Tường hừ một tiếng nói, "Mẹ kiếp tại sao ngay cả điều hòa cũng không bật ở nơi chết giẫm này chứ? Nóng chết mất thôi.."
"..."
Cứ như vậy phát triển tiếp, coi như hai anh em này tối nay là đấu đá đến lưỡng bại câu thương.
Tất nhiên, Nguyệt Khả Tuệ cũng nhận ra rằng họ không thể ăn cay chút nào, chỉ là đến chết vẫn sĩ diện, cảm thấy không khỏi ậm ừ.
Haizz, nam nhân!
Sau đó, cô liếc nhìn đĩa gia vị của Tô Diệu và thấy rằng hắn ta dường như cũng đã thêm rất nhiều dầu ớt.
"Cậu cũng thích ăn cay sao?"
"Cũng tạm được." Tô Diệu gật đầu.
Hắn cảm thấy khi ăn lẩu và đồ nướng, đĩa gia vị không cho tí cay cay thì luôn cảm thấy không có linh hồn.
Ngay lập tức hắn liếc nhìn hai anh em đang bị cay đến mức hỗn loạn lúc nào không hay, hắn không khỏi nói thêm "Nhưng ăn quá nhiều đồ ăn này không tốt cho cơ thể, cũng không phải thói quen tốt.."
Nguyệt Khả Tuệ mỉm cười "Không, không, ăn cay thì nam tính hơn!"
Nghe nói như thế nhóm hai người bên cạnh càng cảm thấy đâm lao phải theo lao. Nếu là nhận sợ như vậy, chẳng phải tương đương với mất đi vẻ nam tính trước mặt cô gái sao?
Loại chuyện này bất cứ trường hợp nào cũng không được phép xảy ra, cho dù là chịu đựng được hỏa thiêu hoa cúc tra tấn, loại chuyện này cũng không được phép!
Nói là nói như vậy.. Nhưng mà mẹ kiếp ớt này cũng quá là cay đi!
Vào lúc này, nhóm hai người đã hối hận vì những gì họ đã làm, đã thêm rất nhiều thìa dầu ớt cùng với Giang Hiểu Nguyệt.
Lúc đó cho dù là đã lén lút giảm bớt đi một thìa thì cũng quá cay rồi!
Thực sự có chút không chịu nổi, Trương Tường đặt đũa xuống bắt đầu chuyển sang nói chuyện khác.
Ánh mắt của cậu ta cấp tốc quét thành một vòng, nhãn tình sáng lên phát hiện ra chủ đề "Này, ban ủy cậu hôm nay mặc tất chân rồi hả?"
Nguyệt Khả Tuệ lườm anh ta một cái.
Vậy phản xạ bắn cung của ngài thật đúng là có thể quấn quanh một vòng Trái Đất rồi đây.
"Đúng vậy, sao nào có ý kiến gì không? Hôm nay cũng không phải đi học." Cô ấy mím miệng ậm ừ.
"Không, không có, sao mà có thể có ý kiến được chứ?" Trương Tường cười, "Tất chân đương nhiên là được chứ! Mặc để giữ ấm bên trong, lộ ra bên ngoài thì gợi cảm, chụp lên trên đầu còn có thể cướp được tiền.."
Nguyệt Khả Tuệ "..."
Đúng là lẻo mép, nhưng cũng chỉ có như vậy.
Không thèm để ý đến bọn họ, Nguyệt Khả Tuệ quay sang Giang Hiểu Nguyệt "Mà này, Giang Hiểu Nguyệt bạn có kế hoạch gì đặc biệt trong tương lai không?"
Đang tập trung ăn thịt Giang Hiểu Nguyệt động tác dừng lại "Kế hoạch?"
"Uh, nói ví dụ bạn có bất kỳ suy nghĩ nào về tương lai, hoặc điều gì đó bạn thực sự muốn làm không?"
Nguyệt Khả Tuệ nói trong khi vô tình hay cố ý liếc trộm Tô Diệu một chút. Nhưng người sau dường như hoàn toàn không biết, hắn ta đang nhìn chằm chằm vào những lát thịt trong lò phát ra tiếng động quyến rũ.
"Đối với mục tiêu.. Cho đến gần đây thì không có." cô nói.
Kỳ thật từ nhỏ đến lớn thực sự thì cô luôn không có cái mục tiêu gì.
Đến trường, đăng ký lớp học sở thích, thức tỉnh, bước vào lớp học huấn luyện Siêu Năng, tham gia cuộc thi để giành thứ hạng, và sau đó vào một học viện Siêu Năng tốt..
Trên thực tế, cô ấy không có nhiều quyền lực để đưa ra quyết định trong việc lựa chọn mảng này của học viện, gia đình cô ấy đã lên kế hoạch cho cô về vấn đề này.
Cũng không phải gia đình cô ấy không cho phép cô ấy tự đưa ra quyết định mà là gia đình cô ấy, bao gồm cả bản thân cô ấy, đã quá quen với kiểu này rồi. Thậm chí nếu đột ngột để cô ấy tự lựa chọn con đường tương lai của mình, thì % cô ấy cũng có thể sẽ không biết làm thế nào.
Nguyệt Khả Tuệ chú ý đến lời nói của cô ấy "Cho đến gần đây? Nói như vậy thì bây giờ có rồi sao?"
"Ừm, so với trước kia có chút khác thường, xem như có một ít chuyện mình muốn làm đi.. Hoặc chí ít nói là muốn thử."
Giang Hiểu Nguyệt cười nhẹ, bất giác nhìn Tô Diệu.
Ngay sau khi gặp hắn ta trong cuộc thi tuyển chọn, tâm lý của Giang Hiểu Nguyệt đã thay đổi một chút.
Cô bắt đầu nghĩ rằng có lẽ cô cũng có thể thử đưa ra một số lựa chọn cho riêng mình, cố gắng đi một con đường chỉ của riêng mình.
Nhưng cái liếc mắt vô thức này của cô cũng bị Nguyệt Khả Tuệ tinh ý bắt lấy, cô lập tức tăng cường cảnh giác.
Nữ nhân này.. Quả nhiên rất nguy hiểm!
Tô Diệu dùng đũa gắp miếng thịt trong lò, tiếc nuối phát hiện ra phía sau miếng thịt có một ít chỗ thịt bị nướng cháy.
Hắn kẹp miếng thịt nướng vào trong bát, ngẩng đầu nhìn Nguyệt Khả Tuệ bên cạnh, sau đó lại nhìn Giang Hiểu Nguyệt, trong lòng đột nhiên mơ hồ ý thức được điều gì đó.
Hai người này sợ rằng là.. họ đang trò chuyện qua các máy chủ khác nhau rồi?