Thời gian cứ thế trôi đi, ngày nào Mạc Hiểu Nam cũng nấu ăn ba bữa, trò chuyện dắt tay nàng đi dạo, kể chuyện trên trời dưới đất, lâu lâu còn hắn còn ngồi thổi sáo nàng ngồi đó cất tiếng hát, tình cảm càng lúc càng đằm thắm đến mức không thể tách rời.
Nhưng cứ đêm đến Liễu Phi Phi lại ngồi tẩy não Lâm Phi Nhi nhưng không hề có kết quả, điều này làm cho nàng suy sụp hoàn toàn.
Đến mức nàng thường xuyên kéo Mạc Hiểu Nam đi tỷ thí, kết quả ba thắng ba thua, làm cho Mạc Hiểu Nam có chút kinh ngạc, hắn không ngờ Liễu Phi Phi lại mạnh đến như vậy, hắn dốc lực mà vẫn chỉ đánh ngang cơ với nàng.
Hắn thầm khen, không hổ danh là quân sư kiêm chiến thần.
Hắn đưa tay lên khiêu chiến.
"Tiếp một trận nữa phân định thắng thua, nếu cô thắng thì trong vòng bảy ngày ta sẽ không đến gần Phi Nhi, còn nếu cô thua thì bảy ngày không được ngủ cùng cô ấy thế nào."
"Chơi không?"
Lâm Phi Nhi ngồi trên khán đài đỏ bừng cả mặt.
Bên dưới khán đài Liễu Phi Phi cũng đâu quan tâm đến chuyện mặt mũi, nàng tức tốc đồng ý.
Hai người chiến ý bạo phát, cà hai lao vào nhau như hai viên thần tinh va vào nhau, cuồng phong bập bùng quét ngang khán đài, thương cùng vạt chạm nhau bắn ra tia lửa, lúc này lôi điện từ quạt truyền đến Mạc Hiểu Nam ngay lập tức lùi lại, vẫy vẫy cánh tay, vì dính một chút nên có hơi tê tê.
"Nghiệp Hỏa Vân Chi." Liễu Phi Phi bắt đầu thi triển pháp quyết.
"Chướng Nhãn Pháp." Nghiệp hỏa trong nháy mắt bị phá giải.
Hắn nhân thời cơ tức tốc xông lên, trường thương trong tay đâm thẳng về ngực nàng, nhưng phản xạ của Liễu Phi Phi nào có tầm thường, nàng ngay lập tức nhích chân phải lùi về phía sau, chân trái nhanh như chớp đá lên trời, mũi chân chạm cán thương hất văng nó lên trời, tay trái cầm thiết phiến chọc thẳng yết hầu Mạc Hiểu Nam, nhưng vừa đâm tới thì thân ảnh của hắn đột nhiên biến mất, để lại Liễu Phi Phi ngốc trệ, nàng ngay lập tức tỉnh lại phóng thần hồn dò xét xung quanh, nhưng không hề thấy Mạc Hiểu Nam.
Trong khi nàng đang tìm kiếm thì có rất nhiều Mạc Hiểu Nam từ dưới đất trồi lên, hiển nhiên chiêu Chướng Pháp Nhãn khi nãy đã ảnh hưởng đến Liễu Phi Phi, nàng thấy vậy lập tức mắng thầm không ổn.
Nàng đưa thiết phiến đâm vào đùi mình cưỡng ép từ trong Chướng Pháp Nhãn lui ra, khi nàng lui ra thì trường thương phía sau lưng đã bay đến, nàng không vội mà hấp tấp.
Chỉ trong vài mili giây ngắn ngủi chân nàng đột nhiên trượt về phía trước hạ thấp cơ thể xuống đầu hơi nghiêng về phía sau, tay cầm thiết phiến phẩy một cái đập vào thanh trường thương, nhưng thiết phiến lại xuyên qua thanh trường thương, nhưng lúc này Mạc Hiểu Nam đột nhiên ở trên trần nhà, đưa tay chỉ thẳng vào người nàng rồi nói nhẹ một câu.
"Chiếu tướng, cô thua!"
Trận chiến cứ như vậy mà kết thúc, cả trận đấu chưa hề vượt quá một phút, người xem trận đấu này ai cũng phải kính nể.
"Hắc hắc, Liễu cô nương hứa thì phải giữ lời đấy."
Hắn thu cây trường thương lại, khoé mắt cũng đỏ hoe hiển nhiên bị chiêu nghiệp hoả khi nãy tổn thương không ít.
Hai người rời khỏi phòng thực chiến, cả hai đều vương vai bẻ cổ ai cũng mệt rã rời, hiển nhiên đánh liên tiếp bảy trận tiêu hao cũng không ít.
"Thế nào, thấy ta lợi hại chưa, tiểu cô nương như cô về luyện tập thêm hai năm nữa đi, lúc đó lại tái chiến, Ha ha" Mạc Hiểu Nam mỉm cười trào phúng.
Liễu Phi Phi căm tức nhưng không làm được gì, dù sao thua là thua, có nói cũng vô dụng.
"Lần này chỉ là ngươi hên lần sau không còn như vậy nữa đâu."
Lâm Phi Nhi lúc này cũng bước đến, nàng đưa tay xoa đầu Liễu Phi Phi: "Muội không cần phải so đo với huynh ấy làm gì, thắng thua là chuyện bình thường của nhà binh, cũng không nên vì nó mà làm tâm cảnh giao động, chỉ cần biết rút kinh nghiệm là muội đã thắng được bản thân mình rồi đó, đêm nay tỷ vẫn ngủ với muội nên muội đừng để bụng chuyện khi nãy."
"Còn huynh lớn rồi mà vẫn cứ như con nít, đi so đo với nàng làm gì."
"Nhưng..nhưng…"
"Không có nhưng nhị gì hết, ý muội đã quyết đêm nay muội vẫn sẽ ngủ với muội ấy." Lâm Phi Nhi khước từ câu trả lời của hắn, sau đó rời đi.
Liễu Phi Phi cũng quay đầu lại làm mặt quỷ trêu Mạc Hiểu Nam.
Lè! Lêu lêu!
Hắn trừng mắt lại, sau đó lắc đầu bước theo phía sau.
Tuy cảm giác của hắn lúc này rất giống khi ở cùng Dao Dao, nhưng lại có thêm mấy cái bóng đèn ngày đêm làm phiền thì cũng có chút vui.
Ba tháng cuối cùng cũng kết thúc, ngoài một trăm dặm cũng đã thấy đất liền, chuyến đi thư giãn cuối cùng cũng kết thúc, tiếp theo là một hồi tranh đấu đẫm máu.
Mạc Hiểu Nam vẫn nắm tay Lâm Pho Nhi đứng ở đầu thuyền tận hưởng nốt khoảng thời gian bình yên.
Tiên chu rất nhanh đã chạm đến đất liền, từng người đi nối đuôi nhau bước xuống khỏi Tiên chu, trước mặt là một bức tường đá cao mười mấy mét rộng mấy chục mét, phía sau là một trận pháp kéo dài vô tận theo bờ biển.
Bên trên có hơn một trăm ba mươi hai tấm ngọc bài, vừa khít với số người ở đây, hắn đi lại gần đó nhìn thử nhưng do ngọc bài không có tên nên hắn mới lấy thử một cái xem sao, khi vừa chạm vào ngọc bài ngay lập tức hiện lên tên hắn, một luồng thông tin ngay lập tức được truyền vào đại não.
"Thí sinh Mạc Hiểu Nam đã thành công đăng ký!"
Hắn xoay người lại ra hiệu để mọi người lên lấy, khi tất cả mọi người đã lấy hết thì bảng đá lập tức chìm xuống hiện ra một bảng đá mới bên trên có đề hai chữ Quy Định ở dưới còn có một dòng ghi hàng chữ vòng khảo thí thứ nhất.
Thứ nhất: Không được giết người, một khi giết người đồng nghĩa với bị loại, và bị trừng phạt theo quy định.
Thứ hai: Mọi người sau khi bước qua khỏi Tấm bản này đều đồng nghĩa đã tiến vào thử thách, tấm ngọc bài là thứ minh chứng cho thân phận, nếu mất đồng nghĩa với bị loại.
Thứ ba: Vào thử thách có thể tổ chức thành nhóm, tối đa mỗi nhóm là mười người, cách tổ chức là phân một tia thần hồn đặt tiêu ký lên thẻ của đối phương, để khi vào không gian sẽ không bị truyền tống đi nơi khác.
Thứ tư: Mỗi một loại yêu thú hay quái vật đều có số điểm số khác nhau dựa trên mức độ sức mạnh.
Thứ năm: Số điểm xếp hạng luôn được cập nhật, ở mặt sau của ngọc bài.
Thứ sáu: Ngọc bài là nơi lưu giữ số điểm, nó sẽ hiện phía sau ngọc bài cùng với thứ hạng.
Thứ bảy: Ba ngàn người xếp hạng đầu tiên sẽ được chọn vào vòng tiếp theo.
Thứ tám: Trận pháp bên ngoài sẽ từ từ thu nhỏ lại nên các thí sinh nhớ chú ý.
…..
Điều cuối: Chúc mọi người hoàn thành.
Có tất cả mười chín điều, người nào đọc xong cũng âm thầm tặc lưỡi, bởi vì như trên Quy Định có ghi bọn hắn không phải là nhóm duy nhất ở đây, nên chắc hẳn sẽ còn nhiều nhóm khác.
"Mạc huynh, chúng ta lập đội chứ?" Dương Hàn đưa ngọc bài trên tay lên.
Mạc Hiểu Nam cũng gật đầu hắn phân một tia thần hồn vào bên trong ngọc bài, thì trên ngọc bài ngay lập tức xuất hiện một dòng chữ nhỏ bên dưới tên của Dương Hàn.
"Đồng đội: Mạc Hiểu Nam."
Lâm Phi Nhi cùng Liễu Phi Phi cũng trao đổi cho nhau sau đó cũng phải đưa cho những người khác.
Tổ đội của Mạc Hiểu Nam gồm năm người là Vân Vũ Thanh Cung, Dương Hàn, Liễu Phi Phi, Lâm Phi Nhi và cuối cùng là hắn.
"Vòng này sẽ diễn ra trong vòng bảy ngày, và hai ngày sau sẽ bắt đầu vậy nên chúng ta cần một kế hoạch tác chiến." Liễu Phi Phi trầm ngâm nói.
"Ừm, ta thấy Liễu muội nói đúng, bây giờ chúng ta nên chuẩn bị vài thứ để vào bên trong sẽ không bị tập kích bất ngờ." Vân Vũ đồng tình với ý của Liễu Phi Phi.
"Vậy chúng ta về phòng rồi bàn tiếp, ở đây nhiều người nên không tiện nói." Mạc Hiểu Nam nhân cơ hội đó dắt tay Lâm Phi Nhi bay lên tiên chu giống như một đôi thần tiên quyến lữ mãi mãi không chia lìa.
Chỉ thấy Liễu Phi Phi nghiến răng ken két doạ cho Dương Hàn đổ mồ hôi hột, Vân Vũ bên kia chỉ nhắm mắt bay đi như chưa hề nhìn thấy gì, hay nghe thấy gì.
Hắn ở chung với bốn sư đệ như muội này thì ngày nào cũng thấy bọn hắn tranh tranh đấu đấu, có khi còn lôi hắn vào trong, ngồi thôi miên hắn để hắn gia nhập liên minh FA, nhưng hắn đâu có ngu, chuyện này đâu liên quan gì đến hắn, dù sao thì hắn cũng có hồng nhan tri kỷ, nếu như tham gia vào cái hội này thì chả khác gì tự tát vào mặt mình một cái cả, nên hắn lựa chọn đứng ở trung gian.
Lúc cả đoàn về phòng thì bắt đầu bày biện kế hoạch, sau đó chuẩn bị phù chú, đan dược, tu dưỡng pháp bảo, trận bàn có thể sử dụng vào lúc cấp thiết.
Mạc Hiểu Nam thì lúc nào cũng sẵn sàng vì hắn chả có cái gì để chuẩn bị hết, đan dược lúc trước ở trong Mộ cổ đến bây giờ hắn còn chưa sử dụng được mấy viên, đa số là bị Tiểu Hắc ăn mất đến bây giờ hắn kiểm tra còn được bốn mươi bảy viên, trong đó có hơn một nửa là đan dược phục khí, chữa trị, số con lại là dùng cho tu luyện.
Còn về trận pháp hắn chỉ cần một cái áo choàng đen ẩn thân, bởi vì nhục thân hắn bây giờ đã có thể đánh một một với Hợp thể kỳ, thậm chí áo đảo Hợp thể kỳ bình thường, nhưng khi đánh với Liễu Phi Phi thì lại thua mất ba trận, vậy có thể nói cảnh giới nhục thân của nàng không thua hắn là bao nhiêu, thậm chí còn cao hơn.
Còn Lâm Phi Nhi thì hắn chưa thấy nàng chiến đấu kể từ sau khi gặp nhau vào mấy tháng trước, nhưng cũng có thể đoán chắc rằng không yếu hơn Liễu Phi Phi, thế mới nói không được nhìn người ta qua vẻ bề ngoài, ngoại trừ con rắn ngu kia, mạnh mà không có não không có mắt.
Hắn ngồi trên sàn lau đi lau lại thanh Tu La Huyết Thương, tuy bị thiên kiếp làm tổn hại nhưng vẫn còn sử dụng được, đánh với đối thủ tầm như Luyện Hư thì vẫn dư xài, nhưng đánh với đối thủ đẳng cấp cao hơn thì cây thương có vẻ không trụ được lâu, chắc cũng nên đi tìm một cây khác để đề phòng bất trắc.
"Ồ, Mạc huynh ngươi kiếm cây trường thương này ở đâu ra thế? Nhìn có vẻ bị hư tổn không ít." Dương Hàn lúc này chỉ chỉ vào pháp bảo của hắn hỏi.
Mà Mạc Hiểu Nam cũng thuận miệng trả lời, đôi tay cẩn thận lau từng ngõ ngách của cây thương: "Cây thương này lúc trước ta cướp được từ tay của một tên Ma tu, sau đó cảm thấy thuận tay nên dùng nó luôn, cũng bởi vì lần độ kiếp trước mà bị hao tổn căn nguyên, nên bây giờ đang có ý định kiếm một thanh khác để thay thế, nhưng đáng tiếc là ở đây không có cửa hàng bán pháp bảo."
"Hửm? Vậy là Mạc huynh đến nay vẫn chưa có bản mệnh pháp khí nhỉ!"
Nghe xong hắn trầm mặc một lúc, sau đó gật đầu: "Vì chưa tìm được luyện khí sư thích hợp nên đến bây giờ vẫn chưa rèn được bản mệnh pháp khí, nhưng tại hạ nghĩ là sau khi hoàn thành Thánh Tích này thì sẽ ra ngoài, tìm kiếm một phen."
Lúc này Lâm Phi Nhi đi đến đưa tay đặt lên vai hắn, nhẹ nhàng nói: "Sao huynh không nhờ tên tiểu tử này luyện dùm huynh một món pháp bảo, trình độ của tên tiểu tử này cũng không tồi lắm đâu, rèn lục phẩm hay thất phẩm vẫn dư dả."
Mạc Hiểu Nam kinh ngạc: "Hắn biết luyện khí?"
Nàng gật đầu giải thích: "Tiểu Dương là một Luyện Khí Sư kiêm Khôi Lỗi sư, nhưng chủ yếu vẫn thiên về khôi lỗi."
Dương Hàn ngẩng đầu tự hào, vẻ mặt đầy đắc ý: "Lâm tỷ, đệ đã là Huyền phẩm đỉnh phong sắp đột phá lên Địa phẩm rồi đó, luyện cửu phẩm là không thành vấn đề, chỉ cần cho đệ nguyên liệu thì không cần mấy ngày là ra thành phẩm ngay."
"Tên não heo ngươi vẫn tự cao như thế, chỉ là Huyền phẩm nhỏ bé cũng đòi lên mặt luyện cửu phẩm, có hay không, tự tin thái quá vào thực lực của mình." Liễu Phi Phi nghiêng đầu trừng mắt, cay nghiệt nói.
"!!!"
"Quân sư, tiểu nhân biết quân sư luôn là người từ bi đại lượng, vậy nên hãy cho tiểu nhân trang bức một chút đi mà." Dương Hàn lập tức chạy lại bóp vai cho Liễu Phi Phi.
Liễu Phi Phi thấy hắn có chút thành ý nên chỉ hừ một tiếng không nói gì thêm nữa, nàng đưa tay gõ nhẹ vào chén trà trên bàn, Dương Hàn lập tức hiểu ý bèn chạy đi rót trà.
Mạc Hiểu Nam thấy vậy bèn truyền âm nói nhỏ với Lâm Phi Tuyết: "Nàng khẳng đi hai tên này như nước với lửa đấy chứ? Ta thấy hình như không phải vậy."
Lâm Phi Nhi cũng hơi mông lung, sau đó, truyền âm lại cho hắn: "Có lẽ đúng như huynh nói, tiểu tử Dương Hàn này thực sự có ý thích Liễu muội nên lúc nào cũng nhún nhường."
"Thôi chuyện này cũng là vấn đề của hai người bọn họ chúng ta cũng không nên xen vào làm gì, không bằng bây giờ chúng ta đi làm một chút gì đó ăn đi." Mạc Hiểu Nam nháy nháy mắt, thấy Lâm Phi Nhi gật đầu hắn kéo nàng chạy vào nhà bếp.
Để lại hai kẻ cô đơn lẻ bóng một người như quân vương kẻ như người hầu quây quần bên nhau.
Vân Vũ thì khỏi phải nói, hắn chỉ chuyên tâm vào việc chuẩn bị, không chạy đi hẹn hò như Mạc Hiểu Nam, không ngồi không một tay thưởng thức nước trà, còn tay kia thì sai khiến người khác như Liễu Phi Phi, đúng chuẩn một nam nhân cao lãnh mà nhiều nữ tu ngưỡng mộ.
---------------
Hai ngày sau. Vòng đầu tiên của Thánh Tích đại điển cuối cùng cũng diễn ra, trên trận pháp xuất hiện một cổng truyền tống. Hơn trăm người từ từ bước vào bên trong, đương nhiên cũng có nhóm Mạc Hiểu Nam trong đó.
Khi vừa bước vào đập vào mắt bọn hắn là một khu rừng, cây cối ở đây đều khổng lồ, cây nào cũng cao hơn hai ba trăm mấy chục mét, xung quanh ngoài năm người bọn hắn ra thì không có ai cả, hiển nhiên cổng truyền tống khi nãy đã truyền tống mọi người đi nhiều nơi khác nhau.
Liễu Phi Phi lúc này tràn đầy chiến ý, xung phong đi trước, Mạc Hiểu Nam cũng đi theo nàng, chủ yếu là bởi vì kế hoạch đã chia từ trước cả nhóm sẽ chia làm hai đội hành động. còn Vân Vũ, Dương Hàn, Lâm Phi Nhi cũng tách ra đi theo một hướng khác.
Chẳng mấy chốc Mạc Hiểu Nam cùng Liễu Phi Phi đã tìm thấy bầy Nham Khuyển kết đan cảnh, chưa cần hắn ra tay thì đã bị Liễu Phi Phi giết gọn, đầu mình hai nơi, hiển nhiên đang phát tiết.
Mạc Hiểu Nam bèn lui một bước về phía sau để đề phòng đạn lạc, vừa xử gọn đám Nham Khuyển kết đan hắn thấy phía sau ngọc bài hiện lên dòng chữ cùng bảng xếp hạng.
Mạc Hiểu Nam: điểm
Xếp hạng: ,
Số người còn lại: ,.
Hắn nuốt vào một ngụm nước bọt, hắn không ngờ thánh tích lại có nhiều người tham gia như vậy, đây là tỷ lệ một chọi mười mấy.
"Liễu cô nương, ngươi bây giờ đang bao nhiêu điểm?"
" điểm, xếp hạng: ,."
Hai phút sau, thứ hạng của bọn hắn đã thay đổi tụt từ , xuống ,.
"Nhanh cái chân lên chứ còn đứng đó làm gì!" Liễu Phi Phi cằn nhằn hắn.
"Vậy thì đi thôi." Hắn lập tức gật đầu.
Hai người lao nhanh về phía trước, yêu thú cảnh giới thấp trên đường hai người đi qua đều bị hạ sát, cho dù Nguyên Anh hay Hoá Thần đều cũng không thể cản bước hai người, giống như cặp đôi bất bại vậy.
Còn bên, Lâm Phi Nhi lúc này cũng đã diệt được một lượng lớn Trúc Cơ, Kết Đan hung thú, tuy không gặp được yêu thú cảnh giới Hóa Thần, nhưng thay vào đó ba người gặp được một nhóm thí sinh tham gia Thánh Tích, hai bên giao tranh kịch liệt, nhưng vì thực lực chênh lệch nên Lâm Phi Nhi đành cưỡng ép cướp hết số điểm bọn hắn đang có, nhưng không phá hủy ngọc bài của bọn hắn, Dương Hàn nhìn Lâm Phi Nhi như nhìn thánh nữ vậy, bị người ta chặn cướp nhưng cuối cùng lại tha cho đám này một mạng đúng là chỉ có thánh nữ mới làm được.
"Cút!" Lâm Phi Nhi lạnh lùng nói một chữ.
Đám người kia lập tức tháo chạy không dám quay đầu lại.
Vân Vũ nhìn thấy cảnh này rất nhiều lần, dù sao hắn cũng là người đi theo nàng đến sáu năm, chiến đấu nhiều vô số, nhưng kết thúc mỗi trận chiến thì Lâm Phi Nhi chỉ nói một chữ "Cút!" Đúng vậy chỉ một chữ duy nhất.
Dương Hàn lúc này thuận miệng nói: "Đám tu sĩ này cũng thật kẹt sỉ, vào đây hơn nửa ngày chỉ có mười ngàn điểm, thật đúng là khiến người ta thất vọng."
Vân Vũ cũng cạn lời, nãy giờ tổng số điểm mà năm người bọn hắn kiếm được cộng lại chỉ có , điểm, nhưng đa số là do hai người Mạc Hiểu Nam cùng Liễu Phi Phi, hắn cũng cảm thán không hổ là hai chiến thần của đội, chỉ trong nửa ngày đã đánh hơn một vạn điểm.
Bởi vì cướp được , điểm nữa cho nên số điểm cả đội hiện có bây giờ là , điểm, bọn hắn đang xếp hạng thứ ,. Còn đội thì đang xếp hạng , đội xếp hạng cao nhất đến thời điểm này đã đạt đến , điểm. Khoảng cách để vào top vẫn còn một đoạn dài.
Số người hiện tại cũng đã giảm xuống còn: , người, tính ra vừa mới nửa ngày đã có hơn , người bị loại.
"Đi thôi."
Lâm Phi Nhi thu kiếm lại, quay người nói với Vân Vũ cùng Dương Hàn, sau đó xoay người phóng đi.
Vân Vũ thế mà cũng quen với tính cách lãnh đạm như thế này của nàng, vì thế cũng thu kiếm lại phóng theo, Dương Hàn cũng là người từng sống chung dưới trướng nên cũng đã quen, hắn chỉ gật đầu phóng theo, đi theo phía sau hắn là bốn cỗ khôi lỗi Nguyên Anh kỳ một cỗ Hoá Thần.
Trở lại phía Mạc Hiểu Nam, hắn cùng Liễu Phi Phi lúc này cũng đang đao thương giao phong cùng một nhóm khác, nhóm này có sáu người ba Luyện Hư kỳ cùng ba Nguyên Anh kỳ.
Trận hình thế này đối với con Quái vật tiên thể song tu như Mạc Hiểu Nam cùng Liễu Phi Phi thì đúng như nhét kẽ răng.
Không cần đến một tiếng đã sử gọn hết sáu người, thu hoạch được , điểm. Nâng số điểm cả đội lên ,.
Không những thế Liễu Phi Phi còn bóp nát ngọc lệnh của đám cướp này.
Khi ngọc lệnh vừa nát thì sáu người cũng bị truyền tống về nơi xuất phát.
"Hừ, có chút bản lĩnh đó cũng dám chặn đường cướp lão nương, đúng là không biết tự lượng sức mình!" Liễu Phi Phi ra hiệu tiếp tục đi tới, nàng không muốn quay đầu để tập hợp cùng Lâm Phi Nhi vì nàng biết, Lâm tỷ tu vi thâm hậu hơn nàng rất nhiều, người nào muốn đánh bại nàng thì cần phải tu vi đạt ngưỡng Độ Kiếp, dưới cảnh giới đó thì muốn động vào nàng thì đúng là mơ tưởng hão huyền.
"Đi!"
Ở Thánh Tích này nàng cũng từng tham gia điều hành nên rất rõ, nhưng đa số người tham gia nơi này đều nằm khoảng từ Nguyên Anh đến Hợp Thể, còn Độ Kiếp thì rất hiếm, vì thế cũng chả cần phải lo nhiều.
Còn Mạc Hiểu Nam đương nhiên không biết những thứ này, hắn cũng không biết tu vi Lâm Phi Nhi là thế nào bởi vì mỗi khi hắn nhìn nàng đều giống như nhìn vào một tờ giấy trắng vậy, không có bất cứ thứ gì cả, vì thế hiện tại hắn cũng có hơi lo lắng cho nàng.
"Không cần phải lo cho tỷ ấy đâu, tỷ ấy biết sức mình như thế nào, tiến thoái đều được tỷ ấy tính kỹ càng nên ngươi đừng lo." Liễu Phi Phi nhìn nét mặt hắn xong nói.
Mạc Hiểu Nam lập tức ồ lên một tiếng, hắn không ngờ Liễu Phi Phi lại biết hắn đang suy nghĩ gì, hắn vuốt vuốt cằm lên tiếng hỏi: "Sao đọc được suy nghĩ của ta hay thế?"
Liễu Phi Phi cũng liếc mắt qua hắn rồi mở miệng nói: "Cần gì phải đọc suy nghĩ của ngươi, ta chỉ cần nhìn vào đôi mắt là đã biết ngươi đang nghĩ gì."
"Ồ!!!"
"Ngươi yên tâm thứ này không phải ai cũng có thể làm được đâu, chỉ có một số người khi sinh ra đã có trọng đồng như ta mới học được thôi." Liễu Phi Phi nhìn hắn con ngươi chợt hóa thành hình thái cực, trông cực kỳ hùng vỹ.
Khiếp sợ! khiếp sợ! Nếu như đem nó so với Khai Thiên nhãn của hắn thì chẳng khác gì một trời một vực, vì hắn đọc được trong sách rằng những người sở hữu Trọng đồng đều có thể nhìn thấu vạn vật trên thế gian, không gì có thể qua mắt được nó hết, nhưng cũng có một vài giới hạn nhưng suy cho cùng thì cũng không ảnh hưởng mấy.
"Thôi đi tiếp!" Liễu Phi Phi ra tay làm dấu hiệu, sau đó phóng thẳng về phía trước.
Mạc Hiểu Nam đi phía sau bọc hậu, đi được một đoạn nữa thì hắn thấy có hai nhóm lạ mặt đang đánh nhau, Liễu Phi Phi cũng lao vào góp vui, thế là loạn thành một đoàn.
Tiếng pháp quyết va chạm vào nhau oanh động một vùng không gian rộng lớn, đất đá bay như tên bắn, Liễu Phi Phi cầm thiết phiến lúc này đã tách ra biến thành Đại đao, mỗi một đao bổ xuống là một người lên bản điểm số, Mạc Hiểu Nam tuy cũng tham gia nhưng không hề nhập tâm như Liễu Phi Phi, hắn chỉ lợi dụng chút thủ đoạn đánh ngất đối phương sau đó cướp ngọc bài, còn nàng thì trực tiếp đánh cho đối phương gục ngã, xương ít nhất cũng gãy mấy cái, già trẻ trai gái gì cũng không tha, bởi vì nàng chỉ có một quan điểm, trên chiến trường chỉ có ta sống ngươi chết hoặc ta chết ngươi sống.
Hình ảnh này lại làm cho hắn nhớ về cái lúc hắn và nàng gặp nhau, lúc đó nàng bước ra khỏi đống bụi như một chiến thần, trên tay còn cầm theo một cái đầu lâu, nghĩ lại mà cảm thấy không rét mà run.
Nhưng đang đánh nửa chừng thì nàng dừng lại, thân hình lập tức lùi về sau, thu hết ngọc bài của mấy tên tu sĩ bại trận lại, cuối cùng nhảy thẳng lên trên đỉnh của một cái cây, Mạc Hiểu Nam không hiểu gì nhưng vẫn cứ làm theo.
Khi lên thì mới biết phía xa xa có một đám tu sĩ đang chạy tới, tu vi ai cũng trên Luyện Hư, trong còn có bốn tên Hợp Thể, Mạc Hiểu Nam còn cảm nhận được có hơi thở của tu sĩ nửa bước Độ Kiếp, nhưng hắn lại thấy có cảm giác gì đó rất lạ, vội vàng khởi động Khai Thiên nhãn, thì thấy trong người của mấy tu sĩ này có một tia ma khí màu đen.
"Ma khí?"