Chiến Trường Hậu Cung

chương 58: hoàng thượng muốn tính nợ cũ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mấy ngày đầu năm, đáng ra mọi người sẽ được hưởng một năm mới thoải mái nhưng vì chuyện trong đêm trừ tịch kia, hoàng hậu và Lưu mỹ nhân trúng độc, Tam hoàng tử và Hiền phi bị mưu hại, quý phi bị nghi ngờ là chủ mưu, trong cung chìm vào không khí khẩn trương, thường xuyên nhìn thấy Lưu công công mang người đi tra xét, chúng phi tần người nào người nấy thấp thỏm không yên, lo sợ bị tai bay họa gió.

Hoàng hậu và quý phi một người suy yếu nằm liệt giường, muốn hồi phục phải cần đến mấy tháng, một người bị giam lỏng không biết có qua khỏi trận sóng gió này hay không, hậu cung như rắn mất đầu, cung quyền không người đảm đương, chuyện lần này lại liên quan trực tiếp đến hai nhà Tô Triệu, hai vị thái hậu cực kỳ hiểu rõ tình hình, đều từ chối không muốn nhúng tay vào cung quyền lúc này, sợ bản thân lộ sơ hở bị đối thủ bắt được. Hoàng thượng không còn cách nào, đành giao cung quyền lại cho Hiền phi đang mang thai, Thục phi Đức phi hỗ trợ phân ưu.

Lý An Nhiên đối với cung quyền đột nhiên đưa đến không hề hứng thú, tuy nhiên hoàng thượng cũng nói nàng không cần để tâm quá nhiều, cứ việc giao hết cho Thục phi và Đức phi lo liệu. Quả thật, nàng chỉ cần tốn chút thời gian xem sổ sách, sau đó đứng phía sau nhìn Thục Phi và Đức phi mượn chuyện quản lý hậu cung mà âm thầm đấu đá lẫn nhau, chỉ cần chuyện không ảnh hưởng đến đại cục, nàng đều mắt nhắm mắt mở cho qua.

Sau chuyện của Hoàng hậu, chúng phi tần đều như chim sợ cành cong, không ai muốn trong giai đoạn này nhảy ra thu hút sự chú ý, do đó chuyện quản lý cung vụ của Lý An Nhiên không gặp nhiều trở ngại, hơn nữa hầu như đều do Thục phi và Đức phi giải quyết, chỉ thông báo với nàng một tiếng là được, đối vớ thái độ không tham cung quyền của Lý An Nhiên, hai người Thục phi và Đức phi vừa bất ngờ vừa cảm thấy dễ chịu một chút.

Đến cuối tháng giêng, chuyện điều tra vụ án trừ tịch yến vãn không thấy hoàng thượng công bố kết quả, hậu cung dần ổn định lại.

Ngày ba mươi tháng giêng, một đêm không trăng tối đen, ngự thư phòng chìm trong sự im lặng đến nặng nề, hoàng thượng cầm một mật hàm trên tay, Lưu công công cùng một nam nhân chừng ba mươi tuổi cung kính đứng bên dưới, một lúc sau mới nghe hoàng thượng lạnh nhạt nói:

“Thông tin này chắc chắn chứ?”

Nam nhân kia lập tức cung kính nói:

“Bẩm hoàng thượng, là mật báo của ám vệ chúng ta cài ở Phong Khẩu Quan báo về, Lâm tướng quân dạo gần đây càng lúc càng mở rộng giao hảo với quan viên ba châu phía bắc, dụng ý rất rõ ràng.”

“Ừ!”

Hoàng thượng lại ừ một tiếng rồi đặt mật hàm qua một bên, sau đó nhìn đến nam nhân kia.

“Ngô Khanh, ngươi đi đường xa cũng mệt nhọc rồi, về nghỉ ngơi đi.”

“Tạ ơn hoàng thượng, vi thần cáo lui.”

Đợi khi nam tử kia lui ra, hoàng thượng mới ngã người tựa vào long tọa, nhắm mắt như đang nghỉ ngơi dưỡng thần, Lưu công công thấy vậy vừa định lui ra, đột nhiên nghe hoàng thượng lạnh nhạt hỏi:

“Lưu Toàn Phúc, ngươi có còn nhớ quý phi theo trẫm bao nhiêu năm không?”

Lưu công công giật mình ngẩng đầu nhìn hoàng thượng, chỉ thấy hoàng thượng vẫn đang nhắm mắt, cũng không có nhìn ông, Lưu công công không dám chậm trễ lập tức nói:

“Theo nô tài nhớ, hoàng thượng vừa trở về từ Đại Nguyên quý phi nương nương đã được tiên đế ban vào thái tử phủ, đến nay cũng gần mười năm rồi.”

“Mười năm rồi… Vậy hoàng hậu cũng giống như nàng đi, hoàng hậu thì may mắn sinh được Minh Nhi, còn nàng lại vẫn chưa được một lần ôm đứa nhỏ, trẫm tự hỏi khi quý phi được làm nương, nàng có thể tìm lại được một chút chân tâm lương thiện nào hay không?!”

Lưu công công biến sắc, vội vàng cuối đầu, không dám nói tiếng nào, hoàng thượng cũng im lặng một lúc, sau đó chỉ nghe hắn cười khẽ nói:

“Cũng nên tính toán nợ cũ một chút rồi, xem như trẫm cũng đền bù thỏa đáng, tương lại như thế nào phải xem vào bọn họ thôi.”

Nói xong câu này, hoàng thượng đột nhiên mở mắt, nghiêm chỉnh nhìn Lưu công công.

“Lưu Toàn Phúc, thu thập sổ sách, tra cứu tội trạng tất cả phi tần các ngươi điều tra được từ trước đến nay mang đến đây cho trẫm.”

…….

Rất nhanh lại qua một tháng, hoàng thượng bận rộn triều chính, chuyện điều tra vụ án trừ tịch yến vẫn âm thầm tiến hành, Lý An Nhiên mang thai đến tháng thứ sáu, bụng đã lộ rõ, tuy nhiên khiến Thục phi và Đức phi mỗi lần đến Trường Lạc Cung bàn bạc cùng trao đổi sổ sách đều thầm hận ở trong lòng chính là dù mang thai nhưng Lý An Nhiên không có phát tướng xấu đi, ngoại trừ bụng hơi lớn, nhìn nàng càng thêm đẫy đà, nhan sắc yêu kiều thêm mà thôi.

Một ngày này, Lý An Nhiên đang tiếp đãi Thục phi và Đức phi ở trong phòng thì đột nhiên Tiểu Tam Tử chạy vào báo.

“Bẩm nương nương, Vinh phi nương nương ở Thúy An Cung phát động muốn sinh.”

Lý An Nhiên nghe vậy cũng không có vẻ bất ngờ, Vinh phi đã mang thai chín tháng, sinh là chuyện bình thường, nàng sớm cùng Thục phi và Đức phi thương lượng qua, đã sớm chuẩn bị kỹ càng, đồng thời nàng còn thầm biểu lộ với hai người Thục Phi và Đức phi, tình hình hậu cung bất ổn, nếu Vinh phi sinh nở xảy ra chuyện, ba người bọn họ khó tránh trách nhiệm, không chừng còn có người nhân cơ hội đẩy chuyện của hoàng hậu sang cho bọn họ, như vậy ai cũng ăn không tiêu, Thục phi và Đức phi đương nhiên có thể hiểu được, do đó làm việc vô cùng dụng tâm, cũng không tồn tâm tư ám hại Vinh phi.

Ngay lúc này Tiểu Thanh Tử phụng lệnh chạy đến.

“Bẩm Hiền phi nương nương, hoàng thượng khẩu dụ, nương nương mang thai, không cần đến Thúy An Cung, mời Thục phi và Đức phi nương nương đến Thúy An Cung chủ trì.”

Thục phi và Đức phi nghe vậy liền đứng lên, Thục phi nhìn Lý An Nhiên, cười nói:

“Hiền phi tỷ tỷ, ngươi đang mang thai, nên nghỉ ngơi nhiều một chút, chuyện Vinh Phi sinh sản cứ giao cho chúng ta.”

“Đúng đó, Hiền phi nghỉ ngơi nhiều một chút mới tốt.”

Đức phi cũng cười phụ họa. Dù trong lòng nghĩ thế nào, cùng ngồi ở tứ phi vị, bề ngoài bọn họ vẫn phải biểu hiện bộ mặt hữu hảo, Lý An Nhiên sớm đã quen bọn họ hư tình giả ý, ngoài miệng xưng tỷ gọi muội, trong lòng lại thầm thống hận, nàng cười cười gật đầu.

“Được, vậy phiền Thục phi và Đức phi rồi.”

“Chỉ là trách nhiệm thôi, có gì đâu mà phiền.”

Nói được mấy câu, hai người Thục phi và Đức phi mới rời đi, nhìn theo bóng lưng bọn họ, nàng thầm thở dài một hơi, cuối đầu vuốt ve cái bụng của mình, ánh mắt lộ ra ôn nhu cùng chờ mong, nàng nhẹ giọng nói:

“Chỉ còn hơn ba tháng nữa thôi.”

......

Vinh phi sinh sản xem như thuận lợi, phát động từ buổi trưa, đến sáng hôm sau thì sinh, nàng sinh được một hoàng tử khỏe mạnh, trong cung lại xuất hiện thêm một vị ngũ hoàng tử.

Hoàng thượng bận rộn công vụ, nhưng vẫn dành thời gian đi xem ngũ hoàng tử, hoàng thượng là người lãnh tình, đối với phi tần hậu cung không mấy mặn mà, nhưng đối với các hoàng tử, hắn đều dành rất nhiều tình cảm, bất kể là hắn có ghét mẹ của đứa nhỏ đi nữa hắn vẫn quan tâm đến con của mình, bằng chứng chính là hắn thường xuyên quan tâm đến thân thể của tứ hoàng tử.

Thục phi làm tứ hoàng tử sinh ra đã mang bệnh, đó chính là nguyên nhân lớn nhất làm cho hoàng thượng chán ghét nàng, đối với hắn, thà rằng nàng đi hảm hại long tự của người khác, hắn còn có thể cố mà nín nhịn, nhưng lợi dụng luôn cả con ruột của mình để tranh sủng chính là điều hắn không thể chấp nhận được, do đó dù hắn cho nàng ngồi ở vị trí cao nhưng thái độ đối với nàng vẫn cực kỳ lạnh nhạt.

Còn nhớ hai tháng trước nàng cùng Lý An Nhiên đều được phong tứ phi nhưng lễ sắc phong của Lý An Nhiên chỉ chậm lại ba ngày, còn nàng thì đến giờ vẫn chưa được chính thức làm lễ sắc phong, lấy lý do là chính cung hoàng hậu đang bệnh nặng, trong cung không nên tổ chức nghi lễ long trọng, hoàng thượng rõ ràng là cố tình.

Sau khi đi thăm ngũ hoàng tử, hoàng thượng cũng không nhìn đến Vinh phi mà trực tiếp đến Từ Ninh Cung tìm Triệu thái hậu, bọn họ nói cái gì không ai biết, chỉ biết khi rời đi sắc mặt hoàng thượng không được tốt.

Sau đó trong cung âm thầm nổi lên tin đồn Triệu thái hậu đã ngăn cản cho nên hoàng thượng chậm trễ không ban thưởng cho Vinh phi, năm đó Thục phi sinh tứ hoàng tử, bởi vì tứ hoàng tử sinh ra thiếu tháng, rất yếu ớt cho nên hoàng thượng không vui, chuyện ban thưởng bị dời lại khá lâu sau đó. Nhưng lần này Vinh phi sinh được ngũ hoàng tử khỏe mạnh, hoàng thượng sau khi đến Từ Ninh Cung trở lại liền không có động tĩnh, chuyện này rõ ràng không bình thường, nếu không phải Triệu thái hậu nhúng tay vào thì còn có thể là vì ai?!

Ngày hôm sau, Lý An Nhiên đang may vá ở trong phòng thì Tiểu Nhất Tử đột nhiên tiến vào, sắc mặt ngưng trọng nói:

“Nương nương, hoàng thượng cho người lục soát Thúy An Cung và Vạn Quế Cung.”

“Cái gì?”

Lý An Nhiên giật mình nhìn Tiểu Nhất Tử, Lý ma ma nghĩ nghĩ rồi nói:

“Nương nương, chuyện này có khi nào là có liên quan đến vụ án trừ tịch yến đêm đó.”

Lý An Nhiên nhướng mày, Trương phi thuộc thế lực Triệu gia, bị nghi ngờ cũng là phải, tuy nhiên Vinh phi sinh sản lại không được phong thưởng, hiện tại Thúy An Cung bị lục soát, nếu nói nàng có liên quan đến vụ hạ độc hoàng hậu và Lưu mỹ nhân, như vậy không phải là không có khả năng.

Nếu suy xét kỹ lại, việc Lưu mỹ nhân cũng bị trúng độc có chút vấn đề, nếu chủ mưu cố tình nhắm vào nàng ta là vì nàng ta đang mang thai vậy vì sao hung thủ không dùng kế nhất tiễn tam điêu, xử lý luôn cả Vinh phi cũng đang có mặt ở đó, từ đó cho thấy, Vinh phi hoàn toàn có khả năng là chủ mưu đứng phía sau. Lý An Nhiên suy nghĩ một chút, đột nhiên nàng lại lắc đầu, tự mình phủ nhận.

“Trương phi thì ta không chắc, nhưng ta cảm thấy Vinh phi không phải chủ mưu hạ độc đêm đó.”

Mấy người Lý ma ma không khỏi đưa mắt nhìn nàng, Lý An Nhiên nhíu mày nói:

“Nếu Vinh phi hại Lưu mỹ nhân là vì long tự trong bụng, vậy thì dính dáng gì đến hoàng hậu? Ta cho rằng Vinh phi này không có lá gan dám hạ độc luôn cả hoàng hậu đâu.”

“Nương nương nói cũng có lý, như vậy rốt cục ai mới là chủ mưu chứ?”

Thanh Y không kềm được hỏi một câu, Lý An Nhiên lắc lắc đầu, cả nàng cũng không đoán ra được, vụ án lần này thật sự phức tạp vô cùng, trong chân tướng còn có chân tướng khác.

Chuyện Thúy An Cung và Vạn Quế Cung bị lục soát, kết quả không bị công bố, chỉ là Vinh phi lại bị giam lỏng.

Hậu cung liên tục xảy ra chuyện, khiến lòng người vô cùng bất an, tuy nhiên sau đó lại không thấy có động tĩnh gì nữa, một sự bình lặng đến âm trầm, trong vô hình một cổ áp lực nặng nề bao phủ mọi người, giống như thời gian này chính là thời gian yên bình trước cơn bão tố.

VntHoaTinhKhoi.

Truyện Chữ Hay