Nhưng một năm rồi, số lần bọn họ ám sát hắn càng ngày càng nhiều hơn, không chút dấu hiệu nào sẽ giảm bớt cả.
Phương Thần cũng cảm giác được giống như mưa gió sắp đến rồi.
Nhưng hắn cũng bất đắc dĩ a, còn may là hắn còn có gia gia chống đở lấy.
Hắn chỉ cần yên tâm trưởng thành là được, bởi vậy hắn hoàn toàn không được cho phép ra khỏi phủ một bước.
Hắn đã núp ở trong phủ mà còn bị bọn thích khách ghé thăm mỗi ngày!
Nếu như đi ra ngoài thì nguy hiểm càng cao hơn, cho dù một phần vạn bị thương thôi gì gia gia cũng sẽ không chấp nhận.
Dù sao trong phủ mạnh nhất cũng chính là lão gia tử a, trừ một số ẩn hình hộ vệ bên trong ra.
Thì lão gia tử mạnh nhất, sau đó đến lão phu nhân, thứ ba là Hạ quản gia, cuối cùng mới là những ẩn hình hộ vệ kia.
Phương Thần ở trong phủ thì lão có trăm phần trăm nắm chắc bảo mệnh cho hắn.
Nếu hắn đi lang thang bên ngoài, thì lão cũng không dám chắc bảo toàn hắn an toàn, nên lão chỉ đành hạn chế hắn trong phủ rồi.
Còn tại sao những thích khách kia thì, dù biết hành động ám sát của bọn họ không hề có cơ hội thành công, nhưng bọn họ vẫn liều mạng thực hiện nhiệm vụ.
Bởi vì bọn họ là tử sĩ a, mà tử sĩ thì không hề có tình cảm, cùng sợ hãi nếu cần hi sinh tính mạng vì nhiệm vụ, bọn họ chỉ cần thực hiện mệnh lệnh của chủ nhân đưa ra là được.
Và chủ nhân của bọn họ muốn nói cho lão Nguyên Soái, nên bảo vệ cháu lão cẩn thận rồi!
Nếu không một ngày nào đó họ sẽ làm cho lão người đầu bạc tiễn người đầu xanh, và đây cũng là tín hiệu nói cho lão biết.
Bọn họ sắp hành động đối phó Phương Gia rồi, bọn họ liên tục nhằm vào Phương Thần, vì muốn làm cho lão Nguyên Soái cả ngày lo lắng bất an.
Sợ thư giản một chút là Phương Thần có nguy cơ tới tính mạng, và bọn họ quả thật lấy được chút thành công.
Khoảng thời gian này lão Nguyên Soái quả thật có chút ăn không ngon ngủ không yên, lúc nào cũng lo lắng cho Phương Thần.
Hầu như tất cả thời gian hắn đều tại bên cạnh của lão.
Lão theo sát hắn /, đến cả lúc ngủ cùng tắm lão đều ở bên cạnh quan sát lấy.
Thời gian dài như vậy làm cho tinh khí thần của lão Nguyên Soái có chút sa sút một ít, cũng may tới cấp bậc của bọn họ này.
Một ngày chỉ cần ngồi xuống vận công vài giờ thôi, là tinh thần lập tức lại tràn đầy như cũ, không cần phải ngủ quá nhiều cũng không có vấn đề.
Nếu không thì thời gian dài không ngủ gần một năm, lão hoàn toàn không chiu đựng nổi tới hiện tại, quả thật là lão không cần phải làm như thế.
Những thích khách kia đơn giản tính ra cũng không rất mạnh.
Chỉ cần bọn họ đến gần Phương Thần là sẽ bị ẩn hình hộ vệ phát hiện ngay, không đến mức đích thân lão nguyên soái phải ra tay làm gì.
Bọn họ có thể thay phiên nhau bảo vệ Phương Thần, nhưng thật là nếu lão không ở bên cạnh Phương Thần thì lão không chút nào yên tâm.
Phải nói là quan tâm quá sẽ bị loạn là vậy.
Cho dù là người từng trải qua sóng gió ngập trời như lão Nguyên Soái cũng vậy, cũng bởi vì lão đặt quá nhiều hi vọng vào Phương Thần a.
Mà những người đó có lẽ nắm chắc chính là tâm lý lúc này của lão đây.
Nhưng dù vậy lão cũng không ngốc, theo lão cảm thấy, có lẽ bọn họ đang chờ một cơ hội, một là lão hoàng đế nhường ngôi và xuống đài.
Hai là Phương Thiên Long gặp chuyện không may, chỉ cần một trong hai điều này suất hiện thì bọn họ sẽ lập tức hành động.
. . . .
Và điều quan trọng nhất, đó là một năm này bàn tay vàng của Phương Thần cuối cùng cũng chịu đáp lại hắn.
Từ một tháng trước, hắn đã có thể câu thông được với nó rồi.
Trải qua hơn một tháng thăm dò, hắn cũng biết được đơn giản công dụng cùng tên tuổi của chiếc nhẫn này, nhẫn này có cái tên kỳ lạ là Đạo Giới.
Theo như tin tức mà nó truyền lại cho hắn, thì chiếc nhẫn này là do thiên địa thai nghén mà thành, nó lưu lạc qua rất nhiều vị diện cùng thế giới rất nhiều năm.
Bốn ngàn năm trước nó tình cờ đi tới địa cầu, nhưng vì trải qua vô số năm lưu lạc, nó vẫn không tìm được chủ nhân, nên năng lượng từ khi sinh ra của nó tiêu hao gần như hết sạch.
Cho dù là mỗi trôi qua một thế giới hoặc vị diện, nó đều ở lại đó một thời gian dài, để thu thập năng lượng và tìm kiếm một chủ nhân.
Nếu không tìm được thì nó nhân tiện khôi phục một ít năng lượng cho chuyến đi tiếp theo.
Nhưng năng lượng nó thu thập được không bằng một phần ngàn năng lượng nó cần để vượt giới a.
Bởi vậy sau nhiều lần tiêu hao to lớn như thế, năng lượng có sẵn từ lúc nó được thai nghén ra, cũng từ từ tiêu hao hết sạch.
Mà địa cầu noi này linh khí thiên địa hầu như không có, bởi vậy nó hoàn toàn không thể tự khôi phục năng lượng, thời gian sau đó, nó bị qua tay rất nhiều người hơn bốn ngàn năm thời gian.
Nhưng vì vẻ ngoài không bắt mắt, cũng không quá đẹp đẽ, nên nó không được người nào coi trọng, bởi vậy nó bị mua qua bán lại rất nhiều người.
Tới khi nó gặp Phương Thần, có thể thật sự hắn vẫn chưa đạt tới yêu cầu để nhận chủ, nhưng bởi vì năng lượng của nó đã đến mức cạn kiệt.
Nếu như còn không tìm được chủ nhân nữa, thì nó sẽ vì hết sạch năng lượng mà trầm luân mãi mãi, nó không cam lòng như thế.
Cho nên nó đành phải giảm xuống điệu kiện nhận chủ xuống mức thấp nhất, và may mắn Phương Thần vừa đủ điều kiện để nhận chủ Đạo Giới.
Sau đó nó bộc phát chút sức mạnh cuối cùng đưa hắn đến nơi này.