Edit: Nại
Beta: Lữ
Tần Lãng đồng ý để cô tiễn mình ra sân bay. Lúc anh đi, trời vừa mới sáng. Sắp không có chủ nhân, ngôi nhà đột nhiên có vẻ trống vắng. Chữ "hỉ" trêи bệ cửa sổ cũng đã bong ra một nửa. Trì Tiểu Ảnh làm bữa sáng cho anh, cháo đậu xanh sền sệt, trứng gà chiên vàng ruộm, bánh nha đam – đặc sản Tân Giang, hai phần rau trộn. Hai người ngồi im lặng ăn sáng, thỉnh thoảng Trì Tiểu Ảnh giống như một cô vợ đảm gắp đồ ăn cho anh, khi anh ăn xong chén cháo thứ nhất, cô lập tức đứng dậy múc thêm cho anh.
Bữa ăn sáng kết thúc, xe taxi gọi từ trước cũng đã tới. Tài xế bắt đầu chuyển hành lý, trêи vai Tần Lãng khoác một chiếc balo. Trì Tiểu Ảnh cũng đã gói kĩ quần áo của mình lại rồi, lát nữa, sau khi Tần Lãng đi, cô cũng sẽ trở về nhà của Ninh Bối Bối. Căn nhà nghỉ dưỡng này, sẽ trả lại công ty. Cô muốn đưa anh xuống lầu, Tần Lãng khoát khoát tay, quay đầu lại ôm cô, cười xoa loạn tóc cô: "Em còn nhớ thời hạn của tấm vé máy bay kia không?"
"Tháng sáu, qua ngày hôm nay còn ngày." Cô nắm chặt tay sau lưng, trước mặt anh vẫn nở nụ cười thản nhiên.
"Là còn ba mươi ngày, hôm nay không tính, kỳ hạn bắt đầu từ ngày mai." Nhiều thêm một ngày là nhiều thêm một phần mong nhớ. Anh cho phép bản thân ngắm nhìn khuôn mặt cô thêm một lúc nữa, tài xế ngồi trong xe bóp còi thúc giục. Tần Lãng buông cô ra, mở cửa: "Tiểu Ảnh, anh ở Bắc Kinh chờ em, nhớ giữ gìn sức khỏe."
"Anh cũng nhớ giữ gìn sức khỏe." Cô nhìn anh đi xuống, qua khúc quẹo ở cầu thang, cô vội vàng chạy tới cửa sổ kế bên, chỗ này có thể nhìn thấy anh bước lên xe, xe taxi chạy dọc theo hồ nhân tạo của tiểu khu rồi nhanh chóng biến mất trong tầm mắt cô.
Hồ nước trong veo, phản chiếu ánh mặt trời mới mọc, mặt nước ánh lên màu xanh mỹ lệ, sự yên tĩnh mát lành. Cô thu lại tầm mắt, yên lặng xoay người đi vào phòng ngủ. Đem chăn, khăn trải giường, cả cái gối còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của Tần Lãng gấp lại kĩ càng, những thứ này cô muốn đem theo, không phải vì bất cứ điều gì khác, mà là vì những gì cô đã nghĩ tới khi mua chúng. Sau đó cô đi tới trước cửa sổ, hướng về phía cửa kính "a" to một tiếng, chữ "hỉ" đã được gắn lại cẩn thận, nhìn chữ "hỉ" đó cô nhớ tới tối hôm qua lúc cô online đã nhìn thấy một bài đăng có tiêu đề "người bạn từng yêu sẽ yêu ai". Nghĩ đến mấy dòng chữ ấy, cô không khỏi lệ nóng quanh tròng. Nhân sinh đằng đẵng vô biên, ai cũng muốn đi tới tận cùng. Trì Tiểu Ảnh từ từ mở cửa sổ ra.
Mang theo túi lớn túi nhỏ hành lý lên cầu thang, cô mệt tới thở phì phò, lết tới cửa nhà Ninh Bối Bối mở ra. Trì Tiểu Ảnh đột nhiên thấy cửa nửa đóng nửa mở, trong lòng sợ hãi khiến tim như vọt ra khỏi cổ họng. Cô nhẹ nhàng đặt hành lý xuống, nhìn xung quanh rồi nắm lấy cây chổi ở bên cửa. Cô rón ra rón rén bước tới cạnh cửa, nhìn vào bên trong xem xét, tốt, đồ đạc trong nhà còn chưa bị bới lộn lên. Cô đánh bạo, bước lên phía trước dò xét, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân sột soạt, cô giơ cao cái chổi trong tay, nhắm tịt mắt, đánh loạn về phía trước.
"Tên trộm này." Cả hai cùng hét lên chói tai, sau khi kêu xong, lại đồng thời thét lên kinh ngạc, mừng rỡ như điên.
"Tiểu Ảnh."
"Bối Bối."
Trì Tiểu Ảnh nhìn Ninh Bối Bối từ trêи trời rơi xuống, vừa ôm vừa cười.
"Chị trở về từ khi nào?"
Ninh Bối Bối cười cợt, nháy mắt: "Hôm qua, muốn gọi cho em báo là đã về nhưng không ai bắt máy. Lo cho em nên sáng sớm đã chạy từ khách sạn về đây tìm em, chưa kịp gặp mặt đã vung chổi đập chị. Thành thật khai báo, hôm qua đi đâu cả đêm?"
Nhắc tới đêm qua, Trì Tiểu Ảnh mới nhớ tới mấy túi hành lý lớn nhỏ đặt ở ngoài, mang chúng vào, mặt cô đỏ lên, thành khẩn khai báo: "Còn có thể ở đâu nữa, nhà Tần Lãng."
"Òa, tiến triển không tệ nha, bây giờ gạo nấu thành cơm, chuyện tốt, chuyện tốt."
Trì Tiểu Ảnh mím chặt môi, cúi đầu sắp xếp lại hành lý. Ninh Bối Bối đẩy vai cô, phát hiện cô đang khóc lập tức ngây người.
"Làm sao vậy?"
"Bối Bối, sau khi chị đi, chỗ em xảy ra rất nhiều chuyện." Trì Tiểu Ảnh nhào vào lòng Ninh Bối Bối òa lên khóc lớn. đem tất cả những chuyện đã xảy kể lại hết cho cô nghe.
"Ngu ngốc, đứa ngốc này, ngốc đủ đường, đồ ngốc..." Sau khi nghe xong, Ninh Bối Bối tức giận lôi hết những từ ngữ có thể mắng người , mắng hết một lần, còn chưa đủ, tức giận túm lấy Trì Tiểu Ảnh lắc loạn lên, một cái tát khiến cô ngã ra ghế, chỉ thẳng vào mũi cô: "Em nghĩ em là thiên sứ, là thần tiên tỷ tỷ hả? Tần Lãng thuộc tuýp người đàn ông như thế nào em có biết không? Anh ấy có thể mua xe sang cho em, có thể trêи giường thỏa mãn em, có thể yêu thương em, nuôi em, cho em tiền tiêu như nước, lại còn trao cho em cả tấm lòng. Kết quả, en lại để người ta chạy mất. Em... sau này em mà hối hận, có khóc tới mù mắt cũng đừng hy vọng chị cảm thông."
Trì Tiểu Ảnh chán nản hình mấy ngón tay tái nhợt của mình, nỗi khổ trong lòng dâng tràn lên khóe mắt: "Bối Bối, chị cho là em không biết anh ấy có thể cho em những gì sao? Chị nghĩ rằng em không muốn đi cùng anh ấy sao? Em ... em không ngốc..."
"Không ngốc? không ngốc mà em có thể làm ra những chuyện ngu xuẩn như thế?"
Tay Ninh Bối Bối chống nạnh, tức giận đến bốc khói đầu, hận không thể cho cô thêm mấy cái tát để có thể thức tỉnh cô: "Có phải em với Tuyên Tiêu dư tình chưa dứt? Có phải em muốn tái hôn với anh ta hay không? Trì tiểu thư à, em nghĩ kỹ lại đi, em cũng đã lên giường của Tần Lãng rồi, người em thực sự yêu hiện tại là ai?"
"Bối Bối, chị không trải qua cuộc sống của em, chị không thể dùng tiêu chuẩn của chị để nhìn nhận nó được. Khi em mất bố, khoảng thời gian không nơi nương tựa, là Tuyên Tiêu vẫn bên em; mẹ gánh một món nợ khổng lồ, rồi không may trúng gió, là Tuyên Tiêu thay em trả nợ, hỗ trợ tiền thuốc men. Chị có thể không nhớ, nhưng với em mà nói, đó là chuyện không có cách nào báo đáp được. Em từng nghĩ, sẽ không nói lời cảm ơn với anh ấy, chấp nhận thiếu nợ anh ấy, đợi kiếp sau từ từ báo đáp. Kiếp này em với anh ấy đã bỏ lỡ, bỏ qua cũng không cần nhắc lại nữa. Em muốn tự tìm cho mình một hạnh phúc mới. Nhưng chưa biết trả ơn thế nào thì Tuyên Tiêu xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Anh ấy hiện giờ đang bị mất trí nhớ, xương tay gãy, trêи người còn có vết đâm. Tới đi toilet cũng vã mồ hôi đầy người, em sao có thể đi được."
"Vậy em vì anh ta, cả đời cũng không đi được rồi."
Trì Tiểu Ảnh hít sâu, tim như bị bóp chặt, nước mắt nối đuôi nhau chảy dài. "Haha, Bối Bối, không nói chuyện của em nữa, nói về chị đi, sao lại đột nhiên về nước?"
Ninh Bối Bối liếc cô một cái: "Chị so với em có tiền đồ hơn nhiều, chị kết hôn rồi, đưa chồng về gặp mẹ."
"Nhanh vậy?" Ninh Bối Bối mới đi được mấy tháng thôi.
"Đương nhiên phải nhanh, đàn ông tốt trêи đời này làm gì có nhiều. Vừa mắt, nhân lúc anh ấy chưa biết gì về chị, lập tức chiếm lấy làm của riêng."
"Hả, nếu như sau này hai người tìm hiểu thì sao?" Nào có ai kết hôn kiểu ấy.
Ninh Bối Bối nhún vai: "Anh ấy là người nước ngoài, một câu tiếng Trung cũng không biết, lấy đâu cơ hội để hiểu chị. Ở trong mắt anh ấy, chị mãi là một cô gái phương Đông dễ thương. Dùng từ này trêи người chị thì thấy mắt nhìn của anh ấy hơi tệ, có điều mắt nhìn của chị trước giờ đều rất tốt?"
Trì Tiểu Ảnh nín khóc: "Chị quá hư hỏng rồi đấy. Vậy hôm nay em sẽ dọn ra ngoài, hai người không nên ở khách sạn."
"Đừng, bọn chị chỉ ở trong nước một tuần thôi, anh ấy muốn làm tốt mối quan hệ với mẹ vợ nên một mực muốn ở bên bà ấy. Phòng này em cứ tiếp tục ở. Nếu khi nào tới Bắc Kinh thì đưa chìa khóa cho mẹ chị cũng được."
Nếu như tới Bắc Kinh. Nếu như tới Bắc Kinh...
Trì Tiểu Ảnh lẩm nhẩm mấy lời này, viền mắt lại đỏ lên. Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, là tám rưỡi, chuyến bay của Tần Lãng xuất phát lúc chín giờ. Chắc anh đang làm kiểm tra an ninh rồi vào phòng chờ. Cô tút điện thoại từ trong túi ra, nếu cô lập tức gọi điện cho anh, nói anh chờ cô một chút, cô biết anh sẽ hạnh phúc đến nhường nào. Thế nhưng cô cất lại điện thoại vào trong túi. Mỗi người đều có nguyên tắc của riêng mình. Những gì cô làm, trong mắt người khác là ngốc nghếch, là ngu xuẩn, thậm chí là hèn mọn, thế nhưng cô vẫn một mực nghe theo trái tim yên lặng của mình, dù bị chỉ trích, oán giận. Trái tim cô rất mệ mỏi, uất ức...