Chiến Thiên

chương 970: thế giới quang minh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bên trong đại môn là một vầng quang minh chói mắt.

"Quang minh chết tiệt." Mộng Yểm khó chịu rít lên rồi ẩn mình thật sâu vào bên trong khí xoáy.

Nơi này là một thế giới quang minh. Lực lượng quang minh ở nơi này đã nồng đậm tới một mức độ khó hình dung nổi. Tuy Mộng Yểm đã tấn chức tông sư, nhưng cái cảm giác thù hận đối với loại lực lượng vẫn không hề thay đổi. Cho dù là núp bên trong cơ thể Trịnh Hạo Thiên cảm ứng loại lực lượng này, hắn vẫn một cảm giác giống như ngồi trên đống lửa, cho nên mới tránh đi thật nhanh.

Trịnh Hạo Thiên đưa tay lên, che bớt ánh sáng chiếu vào mắt. Tuy hắn có được thần lực quang ám, nhưng cũng không khỏi cảm thấy chói mắt.

Vừa sải bước ra, hắn rốt cuộc cũng tiến vào trong thế giới quang minh.

Quang minh, ở xung quanh hắn đều là lực lượng quang minh nồng đậm. Mà ngay cả hắn cũng không thể nhìn thấu đằng sau quang minh là thứ gì.

Cũng có thể đây là một vùng đất quang minh vô cùng vô tận. Một khi hắn tiến vào đây thì vĩnh viễn không bao giờ ly khai được.

Trịnh Hạo Thiên nhắm hai mắt lại, phóng thích thần niệm ra ngoài.

Nơi này vẫn tồn tại lực lượng áp chế rất lớn. Thần niệm của hắn căn bản không thể rời khỏi thân thể quá mười trượng. Mà đây cũng là vì hắn có được lực lượng quang minh, nếu không phải như vậy thì cho dù là ba trượng cũng chưa chắc đã tra xét được.

Bất quá, đối với hắn hiện giờ mà nói, ba trượng hay mười trượng cũng chẳng có gì khác nhau cả.

Chậm rãi đi về phía trước, thân thể Trịnh Hạo Thiên vẫn không ngừng hấp thụ lực lượng của ngoại giới.

Huyết Quang kích phảng phất như biến thành một cái động không đáy. Tuy tốc độ hấp thụ không nhanh, nhưng cái loại tư thái vĩnh viễn không ngừng nghỉ này lại khiến cho Trịnh Hạo Thiên thầm cảm thấy kinh hãi.

Chậm rãi nhíu mày lạ, lực lượng quang minh xung quanh hắn cường đại, sung mãn vô bờ vô bến.

Mà ở bên trong thế giới quang minh này, hắn lại không thể cảm ứng được điểm đầu điểm cuối, thậm chí sau khi đi bộ một khoảng thời gian, hắn đã hoàn toàn lạc mất phương hướng.

Quang minh là một loại lực lượng vĩ đại...

Đắm mình trong quang minh, có thể khiến cho lòng tin người ta đại trướng, có một niềm tin vĩnh viễn bất bại.

Nhưng khi lực lượng quang minh tràn ngập thiên địa, toàn bộ thế giới chỉ còn tồn tại duy nhất lực lượng quang minh, thì người đắm chìm trong loại lực lượng này sẽ bắt đầu lạc lối.

Trịnh Hạo Thiên hiện giờ cũng giống như một hài tử bị lạc trong quang minhh hắn cũng không biết con đường này rốt cuộc sẽ dẫn tới nơi nào.

Lẳng lặng đứng im, trong lòng Trịnh Hạo Thiên cấp tốc xoay chuyển vô số ý niệm.

Tuy hắn đã cẩn thận đi theo con đường mà ngọc thạch chỉ dẫn, nhưng rất rõ ràng, muốn đi tới khu vực trung ương chân chính thì tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản. Nếu như hắn không thể phá vỡ quang minh vô tận này thì chờ đợi hắn, chính là lạc lối vĩnh viễn bên trong.

Hít thật sâu một hơi, trên trán Trịnh Hạo Thiên chậm rãi nứt ra.

Một con mắt đen thẳm từ trong khe nứt hiện ra. Giống như một tiểu hài tử mở mắt, dè dặt dùng ánh mắt trong suốt, ngây thời để đánh giá thế giới bên ngoài.

Một điểm hắc sắc này chính là nhan sắc khác biệt duy nhất trong thế giới quang minh này. Nhưng bản thân nó lại trong veo như nước, không hề có một chút tạp chất nào.

Quang minh...

Từ trong con ngươi màu đen cũng bắn ra một đạo quang minh nhàn nhạt. Tuy đạo quang minh này còn xa mới mãnh liệt như ngoại giới, nhưng hai loại quang minh bất đồng này cũng không hề dung hòa vào nhau như bình thường, mà là đạo quang minh nhàn nhạt kia xuyên thấu đối phương, chiếu về phương xa.

Tam mục thần quang. Đây là công pháp siêu cấp dung hợp sở trường của ba trong thiên địa nhị thập tứ thánh, có được uy năng khổng lồ vô cùng vô tận.

Ngư nhân chi mục, kim cương chi mục, đại bàng chi mục.

Sau khi hợp nhất ba thứ, hấp thu vô tận lực lượng rồi phóng thích quang mang xuyên thấu thế giới quang minh này, Trịnh Hạo Thiên lập tức nhìn thấy cảnh tượng xung quanh.

Thân thể hắn đột nhiên cứng đờ lại. Bởi vì hắn đã nhìn thấy một thứ khiến hắn kinh hãi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Ở cách hắn trăm trượng, không ngờ lại có một bộ hài cốt. Bộ hài cốt này tuyệt đối không thuộc về nhân loại, mà là một loại yêu tộc cường đại nào đó.

Tuy hắn đã bỏ mạng, nhưng cho dù chỉ là một bộ hài cốt thôi cũng tỏa ra một cỗ lực lượng tràn ngập uy nghiêm, không thể xâm phạm.

Chậm rãi đi tới, Trịnh Hạo Thiên đứng ở trước bộ hài cốt. Hắn đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào nó.

Tiếp đó, từng tia từng tia ký ức dao động từ trong hài cốt truyền vào trong lòng hắn.

Đây quả nhiên là một yêu thú tông sư cường đại. Trịnh Hạo Thiên phảng phất như tận mắt nhìn thấy đối phương tiến vào đại môn cung điện, đồng thời xâm nhập vào trong thế giới quang minh này.

Trong lòng hắn bỗng thoáng nghi hoặc, Âm Mị chân nhân từng nói, trừ phi là đem thánh khí luyện thể thành công, nếu không thì đừng hòng tiến vào được cung điện.

Vậy tên yêu thú này tiến vào bằng cách nào?

Nhưng nghi hoặc này của hắn cũng không tồn tại được bao lâu. Bởi vì hắn đã nhanh chóng "nhìn" thấy đáp án.

Tên yêu thú này bị vây khốn trong thế giới quang minh. Hắn đã nghĩ hết mọi biện pháp, nhưng thủy chung vẫn không thể thoát thân ra khỏi đây.

Một năm, hai năm, ba năm...

Cũng không biết trải qua bao nhiêu năm, có lẽ bởi vì cô đơn quá độ mà tâm thần hắn dần dần suy sụp, mà cũng có thể do thọ nguyên đại nạn đến mà hắn lặng lẽ bỏ mình.

Mà sau khi hắn chết, máu huyết trong thân thể hắn chậm rãi ngưng tụ thành một kiện trường kích.

Huyết Quang kích...

Thánh khí Huyết Quang kích...

Kiện trường kích này giống như có người khống chế, bay vụt ra khỏi vùng đất quang minh này, một lần nữa trở về đại môn cung điện, lẳng lặng chờ đợi người hữu duyên tiếp theo.

Đến tận lúc này, Trịnh Hạo Thiên đã hiểu ra, thì ra tên yêu thú tông sư này cũng luyện thể thành công, đồng thời xâm nhập vào nơi này. Nhưng chỉ đáng tiếc, hắn còn chưa tiến vào khu vực trung tâm trong truyền thuyết thì đã mất mạng rồi.

Không hiểu sao, trong lòng Trịnh Hạo Thiên bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo vô cùng. Cho dù bên ngoài là thế giới tràn ngập quang minh cũng không ngoại lệ.

Long phượng lưỡng tộc từ thời viễn cổ đã biến mất, mà thời gian cái chiến trường linh giả này tồn tại cũng lâu dài như vậy.

Âm Mị chân nhân tuyệt đối không phải là người đầu tiên đoạt được thánh khí. Mà Trịnh Hạo Thiên hắn cũng tuyệt đối không phải là người đầu tiên luyện thể thánh khí đầu tiên.

Chỉ là, trải qua bao nhiêu thời địa thăng trầm, cho với bây giờ vẫn không có một ai làm được chuyện mà long phượng chi chủ đã làm.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, nhìn vào sâu bên trong quang minh, trong lòng run lên từng chặp.

Nếu không phải hắn có tam mục thần công, thì tuyệt đối không thể nhìn thấu quang minh, mà cũng giống như vị yêu thú tông sư dưới chân này, vĩnh viễn bị vây khốn ở nơi này.

Mà cho dù hắn có may mắn thoát khỏi nơi này, thì cũng không biết phía trước đang có khảo nghiệm hay nguy hiểm gì chờ đợi hắn.

Thế giới do long phượng lưỡng tộc kiến tạo nên cũng chẳng phải đại đạo bằng phẳng gì, mà là một hiểm cảnh tràn đầy nguy cơ, mỗi một bước đều là bẫy rập.

Cúi đầu, khóe miệng hắn đột nhiên lộ ra một nụ cười. Nếu không phải như thế thì đâu tới phiên hắn thử chứ?

Tâm thần dần dần thu liễm lại. Trịnh Hạo Thiên ngẩng đầu cất tiếng, sải bước đi trong thế giới quang minh. Mà mỗi khi bước ra một bước, khí thế trên người hắn lại càng hùng hậu hơn một phần.

Huyết Quang kích đang tận tình hấp thu lực lượng ngoại giới, khiến cho lực lượng của nó không ngừng tăng lên, cũng khiến cho thân thể Trịnh Hạo Thiên càng trở nên cường đại hơn.

Hắn cũng không biết, vào lúc này, thực lực của hắn đã dần dần tiến vào cảnh giới tông sư đỉnh phong trong truyền thuyết.

Vô luận là tinh khí thần ý chí hay là lực lượng của hắn, đều đã đạt tới mức độ đỉnh phong rồi.

Huyết Quang kích luyện thể, thế giới quang minh đã mang tới cho hắn tiềm lực không gì so sánh nổi.

Rốt cuộc, không gian trước mắt hắn đã tối sầm lại, vượt qua không gian quang minh rộng lớn kia.

Mặc dù đã thoát khỏi thế giới quang minh, nhưng Trịnh Hạo Thiên vẫn có một cảm giác hoảng hốt không nói lên lời. Hắn bỗng nhiên cảm thấy, không ngờ hắc ám cũng mê người, đẹp đẽ đến thế.

Lấy lại bình tĩnh, hắn đảo mắt nhìn xung quanh, ánh mắt dần dần sáng lên.

Lúc này, hắn đang ở trong một không gian rộng lớn.

Ở xung quanh không gian này đều bị quang minh vô tận bao phủ, mà một vùng không gian này lại có lực lượng thần kỳ nào đó ngăn trở quang minh, không cho chúng xâm nhập vào.

Bất quá, điều chân chính khiến Trịnh Hạo Thiên cảm thấy mừng rỡ như điện chính là, ở giữa trung tâm, lại là một quang trụ thất thải khổng lồ.

Khu vực trung ương, quang trụ.

Đây là cửa ải thứ hai ghi trong ngọc thạch. Mà sau khi hắn xuyên quan không gian quang minh, rốt cuộc cũng tới được nơi này.

Chậm rãi tiến lên, Trịnh Hạo Thiên đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve quang trụ thất thải.

Vẻ vui sướng trên mặt hắn lập tức biến mất, mà thay vào dó lại là một vẻ ngưng trọng vô cùng.

Bên trong đạo quang trụ này không ngờ lại ẩn chứa oán niệm khổng lô không gì so sánh nổi. hơn nữa những oán niệm này còn cường đại tới mức có thể lay động tâm thần ý chí của hắn.

Lúc này, tuy hắn đã bước vào cảnh giới tông sư chân nhân đỉnh phong rồi, nhưng vẫn không thể dễ dàng thừa nhận cỗ oán niệm này. Bởi vậy có thể thấy được, cỗ oán niệm này đã cường đại tới mức nào.

"Khặc khặc khặc...."

Tiếng cười quái dị của Mộng Yểm đột nhiên vang lên. Sau khi rời khỏi thế giới quang minh, Mộng Yểm ủy khuất vạn phần lập tức nhảy ra.

Thân hình hắn rung lên một cái, kinh ngạc, nói: "Hạo Thiên, bên trong đạo quang trụ này có oán niệm của mấy trăm vị tông sư cường đại đó."

Tâm niệm Trịnh Hạo Thiên vừa chuyển, lập tức hiểu được.

"Ta hiểu rồi, đây nhất định là khảo nghiệm cuối cùng. Hắc hắc, tuy bọn họ đã tới nơi này, nhưng không thể thừa nhận nổi lực lượng của quang trụ, cho nên cuối cùng vẫn ngã xuống. Thật sự là không cam lòng a...."

Quả thật, đã tới tận đây rồi, chỉ còn một bước là có thể nắm giữ toàn bộ chiến trường, nhưng cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc, đương nhiên là chết không nhắm mắt.

"Vậy ngươi thì sao?" Trịnh Hạo Thiên nhỏ giọng nói: "Ngươi định thế nào đây?"

Trịnh Hạo Thiên khẽ cười nói: "Đã tới nơi này rồi, nếu không thử một lần thì thật hối hận cả đời mất."

"Cho dù có đánh cược cả tính mạng của ngươi?"

Trịnh Hạo Thiên trầm mặc, trong lòng hắn chợt hiện lên hình cảnh của vô số người.

Phụ thân, huynh đệ, thân hữu, hồng nhan tri kỷ...

Cánh tay hắn khẽ run rẩy, ngay cả trái tim kiên định tựa hồ cũng đang dao động.

Thật lâu, thật lâu sau đó, hắn ngẩng đầu lên, dùng một thanh âm hư huyễn, nói: "Mộng Yểm, ngươi có tin vào thực lực của ta không?"

"Tin."

"Được... Vậy ta cũng tin."

Hắn cong ngón tay búng ra. Hộp ngọc mở ra, toàn bộ mười viên ma hạch Thiên ma thần lập tức tiến vào trong quang trụ.

Lập tức, trên quang trụ tỏa ra thất thải quang mang mãnh liệt, rồi đột ngột khuếch tán ra, bao phủ cả Trịnh Hạo Thiên vào bên trong....

Truyện Chữ Hay