Yêu hóa biến thân, hơn nữa còn không chỉ một loại yêu hóa... Mà là thể hóa thân biến dị, dung hợp hai loại yêu thú bất đồng.
Khi dạng hóa thân này xuất hiện, ngay cả Túy chân nhân cũng có một cảm giác cực kỳ kinh diễm.
Đôi cánh rộng lớn vừa rung lên, Trịnh Hạo Thiên đã lao đi, tựa như trực tiếp xuyên phá hư không, lập tức xuất hiện trước mặt Túy chân nhân. Hắn đánh ra một quyền, oanh kích về đối phương không chút lưu tình.
Nếu như là cuộc chiến sinh tử bình thường, thân là khí sư linh giả, Túy chân nhân tuyệt đối sẽ không dễ dàng để lộ ra vị trí của chân thân. Bất quá hiện giờ, Trịnh Hạo Thiên lại lợi dụng chính điểm này để tấn công.
Nhưng trên mặt Túy chân nhân đột nhiên lại nở một nụ cười, trên người hắn chợt phóng thích ra vô số tinh mang. Vô tận tinh mang chỉ trong giây lát đã hóa thành ức vạn kiếm hải.
Kiếm hải đại trận, đây với bản lĩnh giữ nhà chân chính của Vạn Kiếm tông - trăm ức kiếm hải đại trận.
Mỗi một đạo kiếm quang này tựa hồ đều có được linh tính của mình, huyền diệu không thể diễn đạt bằng lời. Chúng hòa quyện đan xen lẫn nhau, chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn phong tỏa đường tấn công của Trịnh Hạo Thiên.
Hừ lạnh một tiếng, Trịnh Hạo Thiên vẫn không bởi vì thế mà dừng lại, một quyền này vẫn hung mãnh đánh ra như trước.
"Ầm...."
Quyền đến kiếm tan. Cho dù là kiếm quang của Túy chân nhân cũng không thể cản nổi lực lượng yêu hóa của Trịnh Hạo Thiên. Tuy cũng có một ít kiếm quang đâm tới được thân thể hắn, nhưng đối với kẻ có được thần binh luyện thể và yêu hóa biến thân chi thể như Trịnh Hạo Thiên mà nói, loại công kích trình độ này căn bản chẳng khác nào mưa bụi phất vào người.
Chỉ là, sau khi đánh tan toàn bộ kiếm quang, Trịnh Hạo Thiên lại đột ngột phát hiện, Túy chân nhân không biết đã biến mất từ lúc nào rồi.
Ở nơi đó, chỉ còn lại Thông Thiên chân nhân và Phi Thiên chân nhân hai vị pháp khí chi linh mà thôi.
Trong lòng hắn rùng mình, đôi con ngươi lập tức lóe lên một tia hắc ám.
Khi đối diện với Túy chân nhân, hắn cũng không dám có chút khinh suất nào... đương nhiên phải sử dụng tới lực lượng của Mộng Yểm.
Sau khi Trịnh Hạo Thiên tấn chức tông sư, Mộng Yểm cũng thu được lợi ích không nhỏ. Bởi vì ảnh hưởng của khế ước, cho nên nó cũng trực tiếp tấn chức, trở thành lão tổ tông của tất cả mọi ảo thuật trên thế giới này.
Dựa vào lực lượng của Mộng Yểm, Trịnh Hạo Thiên lập tức tìm được tung tích của Túy chân nhân trong vô tận kiếm hải.
Thân hình vừa chớp lên một cái, Trịnh Hạo Thiên đã xuyên phá kiếm trận, lao về phía Túy chân nhân ẩn mình.
"Ầm ầm ầm...."
Tiếng nổ đinh tai nhức óc không ngừng vang lên, vô luận kiếm quang phía trước có mãnh liệt tới cỡ nào, cũng không thể ngăn cản được Trịnh Hạo Thiên tiến tới. Nhưng đồng dạng, vô luận quyền kình của Trịnh Hạo Thiên có cường đại cỡ nào, cũng không thể nào đánh nát triệt để kiếm quang được.
Dưới sự yểm hộ của kiếm trận, Túy chân nhân vẫn thoải mái rời khỏi chỗ cũ, thủy chung bảo trì một khoảng cách cực kỳ an toàn với Trịnh Hạo Thiên.
Trịnh Hạo Thiên vừa dùng thân thể nghạnh kháng, vừa khống chế kiếm hải đại trận của mình.
Tuy hắn đã dung nhập Thiên Tru Không Tỏa đại trận vào trong kiếm hải, khiến cho uy lực kiếm trận đột tăng lên một khoảng lớn, so với trước kia cũng có thể coi là một sát thủ giản rồi.
Nhưng càng đánh với Túy chân nhân, Trịnh Hạo Thiên càng hiểu ra. Ở phương diện khống chế kiếm trận, hắn còn thua kém nhiều lắm.
Chỉ là, nhục thể của hắn lại cường đại đến một mức độ khó tin. Trừ cự kiếm - kiếm hợp nhất đang lơ lửng giữa hư không kia ra, toàn bộ kiếm quang còn lại đánh lên người hắn cũng chẳng khác nào gãi ngứa.
Song phương chiến đấu kịch liệt trên không trung, giằng co không ngừng.
Bên dưới tầng tầng mây mù, chưởng giáo chân nhân, Vân Tự Nhiên và các vị cường giả linh thể cũng bị kinh động tới. Bọn hắn đều nhìn lên bầu trời, cảm ứng dao động lực lượng khổng lồ truyền tới từ trên tầng mây, ai nấy đều lộ vẻ khác thường.
Bọn hắn đương nhiên biết, đây là hai vị tông sư trong bổn tông tranh tài luận bàn, cho nên mới tạo ra động tĩnh lớn như thế.
Tuy không thể tận mắt nhìn thấy, nhưng chỉ cần có thể cảm ứng loại lực lượng này, mọi người cũng có thể tưởng tượng ra tình hình chiến cuộc kịch liệt thế nào rồi. Chỉ là, vừa nghĩ tới một phương giao thủ là Trịnh Hạo Thiên, trong lòng bọn hắn lại thấy cảm khái vô cùng....
Mà những tu luyện giả cùng người thường sau khi nghe được tiếng nổ ầm ầm giống như tiếng sấm động từ chân trời xa xôi truyền tới, cũng quay sang nhìn nhau. Bọn họ đương nhiên không thể cảm ứng được lực lượng khủng bố này giống như cường giả linh thể, nhưng cũng có thể cảm nhận được áp lực của loại lực lượng mà kinh hồn táng đảm.
Đây chính là lực lượng của tông sư, cho dù bọn họ đã khống chế hết sức, cho dù bọn họ có chuyển sân đấu lên trên tầng mây, nhưng vẫn mang tới cho người khác cảm giác áp lực và sợ hãi cực lớn.
"Được rồi, dừng tay thôi." Túy chân nhân đột nghiên cất tiếng cười dài.
Thân hình Trịnh Hạo Thiên dừng lại. Tiếp đó, thân hình hắn cũng nhanh chóng khôi phục lại bộ dáng ban đầu, đồng thời vẫy vẫy tay, quang minh cự kiếm trong hư không lập tức tiêu tán. Thiên Tru Không Tỏa đại trận và Vô tận kiếm hải cũng hóa thành từng điểm từng điểm tinh mang, chui vào bên trong cơ thể hắn.
"Không tệ, rất không tệ." Túy chân nhân hài lòng nói: "Trịnh sư đệ, ngươi mới chỉ tấn chức tông sư một năm, nhưng lại có thể thi triển gần như hoàn mỹ hai loại kỹ xảo cường đại nhất của bổn môn. Hơn nữa, còn có yêu hóa biến thân của ngươi... Hắc hắc, trong thiên hạ này, người có thể chiến thắng người thật sự không nhiều lắm đâu."
Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu một cái, kỳ thật vừa rồi hắn cũng không hề thi triển toàn bộ lực lượng ra, có thể nói là giữ lại rất nhiều.
Đương nhiên, Túy chân nhân danh chấn thiên hạ, nhất định cũng có đòn sát thủ và thủ đoạn bảo mệnh lợi hại.
Khi luận bàn với đồng môn, vô luận thế nào cũng không thể thi triển mấy thủ đoạn này ra được. Còn nếu là song phương thật sự đối chiến sinh tử, Trịnh Hạo Thiên cũng không dám chắc có thể đánh bại đối phương dễ dàng.
Đột nhiên, Túy chân nhân vẫy vẫy tay, bỗng không chụp được một quang điểm.
Thần niệm hắn đảo qua, kinh ngạc, nói: "Trịnh sư đệ, Vạn Bảo Hiên tặng chưởng giáo chân nhân một tấm thiếp, muốn mời ngươi quang lâm, ngươi có bằng lòng đi một chuyến hay không?"
Lúc này, thân phận của Vạn Bảo Hiên đã hoàn toàn khác xưa rồi. Nếu hắn không muốn di thì cho dù là Túy chân nhân cũng không thể ép hắn đi được.
Nhưng đối diện với lời mời của Vạn Bảo Hiên, Trịnh Hạo Thiên lại không có chút ý định từ chối nào.
"Túy sư huynh, nếu Vạn Bảo Hiên đã mời thì chắc chắn không phải là chuyện xấu, tiểu đệ đi một chút rồi trở về."
Hắn thoáng ôm quyền, thân hình nhoáng lên một cái đã bay xuống tầng mây.
Túy chân nhân mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, vị tiểu sư đệ này quan hệ thân thiết với Vạn Bảo Hiên như thế, đối với bổn tông mà nói, thật khó nói là chuyện tốt hay chuyện xấu.
xxx
Tốc độ Trịnh Hạo Thiên đương nhiên là nhanh tới cực điểm. Hắn vừa bay tới phó phong, thân hình chớp lên một cái đã tiến vào bên trong lòng núi. Mà lúc này, trên mặt hắn lại xuất hiện một tia khí tức như có như không.
Nếu như có người nhìn qua và nhìn vào khuôn mặt của hắn thì chỉ cảm thấy người này chẳng có điểm gì đáng chú ý, ánh mắt chỉ lướt qua là quên luôn. Nhưng nếu ngưng thần nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, khuôn mặt này phảng phất như được một tầng sương mù bao phủ, căn bản không thể nào nhìn thấy rõ ràng.
Trịnh Hạo Thiên làm như vậy cũng là cực chẳng đã. Nếu hôm nay hắn dùng chân diện mục đi lại trong phó phong náo nhiệt này, thì nhất định sẽ có hơn phân nửa người ở đây nhận ra hắn, đồng thời quỳ xuống hành lễ.
Hắn tới đây cũng chẳng phải để khoe khoang gì cả, đương nhiên là không muốn kinh động tới người khác. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Quản sự bên trong phảng phất như đã nhận được chỉ thị từ trước, vừa thấy Trịnh Hạo Thiên một cái liền cung kính dẫn hắn vào trong nội thất.
Lúc này, thái độ của tên quản sự đối với hắn tuyệt đối là cung cung vô cùng, bên trong còn có một tia nịnh nọt không thể che dấu. Tuy quản sự của Vạn Bảo Hiên cũng coi như là một nhân vật, cho dù đối diện với linh giả cũng không cần phải biểu hiện nhún nhường như thế.
Nhưng Trịnh Hạo Thiên lại không phải là linh giả, mà là tông sư chân nhân - đỉnh phong của tất cả tu luyện giả.
Tên quản sự này làm như vậy cũng chẳng có gì đáng trách.
Một tiếng bước chân quen thuộc truyền tới, Vân Thải Điệp mỹ lệ yêu kiểu đã nhẹ nhàng bước vào. Nàng vừa nhìn thấy Trịnh Hạo Thiên, khóe miệng lập tức nở ra một nụ cười vui vẻ, cúi chào một cái thật sâu, nói: "Vân Thải Điệp bái kiến Trịnh chân nhân."
Trịnh Hạo Thiên nhẹ nhàng vung tay lên, một cỗ lực lượng vô hình lập tức nâng nàng dậy, nói: "Thải Điệp cô nương, ngươi lại khách khí với ta rồi."
Vân Thải Điệp nghiêm nghị, nói: "Trịnh chân nhân, thân phận của ngài hiện giờ đã khác. Cho dù Thải Điệp có vô tri thì cũng phải biết nên lựa chọn thế nào." Nàng dừng lại một chút, nói: "Nếu ngài còn nhớ tới chút duyên lúc trước thì xin ngài quan tâm hơn một chút, Thải Điệp đã vô cùng cảm kích."
Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu. hắn đương nhiên hiểu được, thân phận và địa vị giữa song phương đã xuất hiện một khoảng cách quá lớn, không thể vượt qua. Nếu muốn tiếp tục như quá khứ thì thật sự không có khả năng.
Thu liễm tâm thần, hắn trầm giọng nói: "Thải Điệp cô nương, quý hiên lần này mời ta tới đây, có phải là vì có người muốn gặp ta."
Vân Thải Điệp khẽ ngây người, kinh ngạc nói: "Trịnh chân nhân, ngài đã biết rồi."
Trịnh Hạo Thiên khẽ cười. Cũng chẳng có người nói cho hắn, nhưng sau khi nhận được lời mời của Vạn Bảo Hiên, trong lòng hắn đã ẩn ước có dự cảm rồi.
Có thể nói, đây chính là vì Mộng Yểm ảnh hưởng, cho nên linh giác cảm ứng của hắn mới mạnh mẽ hơn tông sư chân nhân bình hường rất nhiều.
Tuy không thể nhìn thấu tương lai giống như Mộng Yểm, nhưng cũng có được một loại năng lực cảm ứng thần kỳ.
Vân Thải Điệp nhìn Trịnh Hạo Thiên một cái thật sâu. Người nam nhân này càng lúc càng có vẻ thần bí khó lường, nàng không bao giờ có thể nhìn thấu, thậm chí là gặp mặt nữa rồi.
Cúi đầu xuống thật thấp, nàng gắng gượng đè nén toàn bộ cảm xúc trong lòng xuống, cung kính nói: "Trịnh chân nhân, đại tiểu thư bản hiên muốn gặp ngài."
Tuy đã sớm dự liệu, nhưng trong lòng Trịnh Hạo Thiên vẫn nổi lên một tia dao động.
Trong não hải chợt hiện ra một khuôn mặt mà hắn gặp được trong Tiểu Linh giới.
Tuy chỉ gặp mặt một lần, nhưng chính bởi vì chuyện đó mà hắn sinh ra lòng khát cầu vô hạn đối với tu luyện chi đạo, đồng thời bước chân vào cái thế giới thần kỳ này.
Có thể nói, nếu như không có Hề Ngữ Đình, thì chưa chắc đã có Trịnh Hạo Thiên hôm nay.
Hơn mười năm, ký ức về cuộc hội ngộ đó thủy chung vẫn không hề phai mờ một chút nào trong lòng hắn. Hiện giờ tâm nguyện đạt được, trong lòng hắn chợt có cảm xúc ngổn ngang, bối rối.
Vân Thải Điệp lại một lần nữa thi lễ, tiếp đó im lặng lui xuống.
Sau một hồi lâu, một tiếng bước chân như có như không truyền tới.
Thanh âm này cực kỷ mỏng manh, thậm chí có thể nói là lặng yên không một tiếng động. Nhưng nó làm sao có thể qua mắt được Trịnh Hạo Thiên chứ.
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía tấm rèm.
Một bàn tay ngọc ngà chợt xuất hiện, vén tấm rèm châu lên. Khuôn mặt quen thuộc mà có chút xa lạ kia rốt cuộc cũng hiện ra chân thật trước mắt...