“Cô có lời muốn nói với ngươi, ngồi dậy”
Hạo Nhiên úp mặt vào giường, không đáp lời, Tử Tân đưa tay lắc lắc Hạo Nhiên, bị hắn tức giận hất ra.
Tử Tân lóng nga lóng ngóng lên giường, ôm Hạo Nhiên vào lòng, thấp giọng nói: “Rốt cuộc ngươi đang ghen cái gì?”
Hạo Nhiên vén chăn lên, tức giận nói: “Theo Long Dương quân ngủ đi!”
Tử Tân chợt bật cười, bình tĩnh nhìn Hạo Nhiên, làm như nhận không ra y, hồi lâu sau nói:
“Đây là lần đầu Cô thấy ngươi quái lạ thế đấy…Cái tên này, bình thường cho dù trời sập xuống cũng chẳng liên quan tới ngươi mà, váng đầu rồi sao?”
Tử Tân lại cười nói: “Được, Cô một kiếm giết chết hắn là xong chứ gì, tránh cho ái phi uất ức trong lòng” Nói xong làm bộ muốn đứng dậy.
Hạo Nhiên không cản, Tử Tân ngồi dậy xách kiếm, đứng ở trước cửa, quay đầu lại nhìn Hạo Nhiên một cái.
Hạo Nhiên mỉa mai: “Hôn quân, ngươi đi a, ngươi đi a”
“Năm đó giết Mai Bá, chẳng phải ngươi giết sảng khoái lắm sao? Làm thêm cái bào cách nữa đi?”
Tử Tân giống như bị kích động, đứng một hồi, lát sau dứt khoát xoay người ra cửa.
Trong nháy mắt hai người tâm ý tương thông, Hạo Nhiên bật người dậy, giày cũng không kịp mang, lao ào ra kéo Tử Tân lại, nói: “Giỡn chơi gì vậy!”
Tử Tân đờ đẫn vừa giãy tránh, vừa kéo Hạo Nhiên đi thật xa, miệng thì cứ lẩm bẩm “Giết là xong, cũng đâu phải chưa từng giết ai…”
“Này! Chờ đã!” Hạo Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Không giận nữa! Đừng làm chuyện ngốc nghếch!”
Trăng sáng ngàn dặm, hai người ở ngoài phòng ầm ĩ một trận, đã kinh động không ít khách trọ, Long Dương quân khoác một chiếc hồ cừu ra ngoài, khó hiểu mà dòm ngó Hạo Nhiên và Tử Tân.
“Bệnh bò điên phát tác” Hạo Nhiên nói: “Không có việc gì đâu, các ngươi…cứ ngủ tiếp đi”
Khuyên can mãi mới kéo được Tử Tân về phòng, Hạo Nhiên đoạt trường kiếm trong tay Tử Tân qua, Tử Tân đi vài vòng trong phòng, ngồi xuống bên cạnh bàn, rướn cổ bướng bỉnh nói: “Ngươi còn muốn Cô thế nào nữa?”
Hạo Nhiên chợt thấy có lỗi vạn phần, đành dịu giọng khuyên bảo: “Thật xin lỗi, đại vương, là thần sai”
Lúc này Tử Tân mới nguôi giận, hãy còn bất mãn nói: “Cô vốn đâu biết ngươi ghét Long Dương quân đến thế, nghĩ tới chuyện Hỉ Mị nan giải, mà tin tức của người này linh thông, quyền khuynh Ngụy quốc, nên mới cầu trợ hắn. Nếu có gì…thì bồi thường cho ngươi không phải là được rồi sao”
Nói xong Tử Tân liền nhìn xuống nền nhà, không lên tiếng nữa, chờ Hạo Nhiên tới an ủi.
Hạo Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười, không ngờ vị đại nam nhân ba mươi hai tuổi này có lúc lại y như con nít, xem ra mình hơi nóng nảy, bức ép hắn quá mức rồi, đành phải tiến lên sờ sờ mặt Tử Tân, lựa lời khuyên giải, đồng thời thề lên thề xuống, rằng mai sau sẽ không vô cớ gây sự nữa, Tử Tân mới bất tình bất nguyện đi ngủ, một đêm vô thoại.
Sáng sớm hôm sau, tùy thị trên dưới của Long Dương quân đã chuẩn bị hảo, men theo Giang Hán chầm chậm đi về phía đông, ba người dùng cơm trên mã xa, Long Dương quân sống trong nhung lụa, một bữa cơm ăn rất ngon lành, mỹ thực Ngô Việt vang danh thiên hạ, cháo tôm vô cùng tươi, lại phối cùng thịt muối, dưa rau đủ màu đủ sắc.
Trải qua chuyện đêm qua, Hạo Nhiên cũng không so đo với Long Dương quân nữa, tùy ý ăn vài miếng, rồi lười biếng gục bên song cửa, ngắm nhìn mỹ cảnh ven đường.
Trong đôi mắt đẹp của Long Dương quân tràn đầy nghi hoặc, hoàn toàn không biết đêm qua Tử Tân đã dùng mánh khóe gì để thu thập Hạo Nhiên cứng đầu này, liên tưởng mấy phen, nghĩ tới chuyện giường tre, cá nước thân mật, không khỏi mơ tưởng miên man, rồi muốn thêu dệt chuyện, gây sự.
Đầu xuân gió nhẹ thổi vào mã xa, mặt Long Dương quân tràn ngập nắng xuân, nháy mắt với Tử Tân, nói: “Nghe đồn Lã tướng của quý quốc hôm trước chọn một mỹ nam tử nhập cung, trình cho thái hậu, tên gọi Lao Ái…”
“Gặp rồi” Hạo Nhiên nói: “Dáng vóc cũng tạm được, mũi ra mũi mắt ra mắt, nhưng còn kém xa Tử Tân”
Tử Tân cười phụ họa: “Đó là đương nhiên”
Long Dương quân đảo đảo con ngươi, lại cười nói: “Nghe bảo Lao Ái từng lộ thần kỹ ở đầu đường Hàm Dương, dùng cái đó để ngăn bánh xe, thế là bánh xe không thể chuyển động được!”
Hạo Nhiên mỉm cười: “Vậy mà là thần kỹ gì? Tử Tân lấy cái đó chống xuống đất, tứ chi lơ lửng trên không, còn có thể xoay được một vòng nữa kìa”
“…”
Nháy mắt Long Dương quân như bị sét giáng xuống đầu, toàn thân cháy đen.
Nhưng Tử Tân lại hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt của Long Dương quân, lập tức cười ầm lên, nói: “Gian thần, ranh mãnh lắm, không sợ người ta chê cười à”
Hạo Nhiên không quay đầu lại, khỏi nhìn cũng đoán được vẻ mặt hiện giờ của Long Dương quân, chỉ thầm buồn cười, ngắm nhìn cảnh sắc tươi đẹp ngàn dặm ven đường, trên bình nguyên hoa cúc trải dài, ong bướm chốn chốn, không khỏi tâm tình sảng khoái.
Long Dương quân triệt để bại trận, nghĩ ngợi nửa ngày, đành phải chuyển đề tài, hỏi: “Chung Thái phó có vẻ yêu mỹ cảnh này nhỉ, ở Giang Nam bản quân cũng có mua vài mẫu ruộng đất, không thôi tặng Hiên Viên đại ca vài mẫu đất đi, tiểu đệ và hai người các ngươi làm hàng xóm, thế nào?”
Hạo Nhiên lơ đãng nói: “Cảm ơn hảo ý của Quân thượng, nhưng sứ mệnh thâm trọng, chưa đến lúc lánh đời vui canh tác”
Nhưng Tử Tân lại xen miệng vào: “Tiểu ẩn ẩn vu dã(), nếu được một chỗ như vậy, thỉnh thoảng tới chơi cũng không sao”
Long Dương quân nói: “Chung huynh năm nay mười chín rồi?”
Hạo Nhiên gật gật đầu, Long Dương quân lại hỏi: “Chưa từng tới Giang Nam?”
Hạo Nhiên đáp: “Chưa”
Tử Tân nói: “Cũng không phải chỉ có Giang Nam, khắp đất trời rộng lớn này, có rất nhiều nơi hắn chưa từng đi qua, nào ăn nào uống nào chơi càng chưa từng nếm trải”
Hạo Nhiên bật cười, đáp: “Vậy thì sao? Sống uổng phí hết mười chín năm chăng?”
Tử Tân lắc đầu không đáp, có lẽ đang nghĩ tới chuyện sau khi hai người tìm đủ thần khí, trở về hiện đại sẽ phải vẫn mệnh, lại liên hệ với mười chín năm tuổi ngắn ngủi của Hạo Nhiên thì trong lòng phiền muộn.
Lát sau Hạo Nhiên không muốn Tử Tân nghĩ nhiều, bèn khuyên giải: “Có chuyện để làm thì đâu tính là uổng phí, tại quê nhà của hai người chúng ta còn có nhiều đứa trẻ chưa kịp ra đời đã chết trong bụng mẹ, so với chúng nó, ta có thể sống được hơn hai mươi năm cũng không coi là ngắn”bg-ssp-{height:px}
Long Dương quân lặng lẽ gật gật đầu, nhưng Hạo Nhiên lại hỏi: “Nước Việt cổ mang họ Tự à?”
Tử Tân đáp: “Việt cổ được truyền từ thứ tử ‘Vô Dư’ của Hạ Thiếu Khang, năm đó vợ của nghĩa phụ ngươi, Thái Tự, cùng với lão tổ mẫu của đồ nhi ngươi, Thái Nhâm, đều xuất thân từ Ngô Việt, từng có câu ‘Việt nữ nhu mì’, nữ tử nơi này cũng có khác một phen phong tình”
Long Dương quân nói: “Năm đó Câu Tiễn nếm mật nằm gai, đem ‘Di Quang’ hiến cho Ngô vương Phù Sai, tranh được mấy năm suy tính, còn Phù Sai thì ngày ngày đắm chìm trong mỹ sắc, có thể thấy Việt nữ vốn rất đẹp”
Hạo Nhiên hỏi: “Di Quang?”
Tử Tân giải thích: “Di Quang chính là Tây Thi”
Hạo Nhiên gật gật đầu, Long Dương quân như cười như không nói: “Lát nữa tiểu đệ sẽ truyền vài vị Việt nữ cho đại ca ngắm, nạp người tiểu thiếp, thế nào?”
Hạo Nhiên và Tử Tân đồng thời bật cười, quỷ kế của Long Dương quân lại thất bại, không rõ nội tình mà nhìn sang Hạo Nhiên.
Hạo Nhiên trêu ghẹo: “Cầu Tây thi không được, vậy cưới Đông thi về, để nàng cả ngày bắt chước chẳng ra ngô ra khoai gì trước mặt chúng ta cũng thú vị đấy”
Tử Tân nói: “Nhà có Vô Diệm còn chưa dẹp yên, nào dám bắt chước Phạm Lãi”
Tử Tân trước giờ không lo về tài hùng biện, Hạo Nhiên mở miệng trêu ghẹo hắn, cuối cùng thua cuộc, vốn cũng chẳng lưu tâm. Vợ chồng son nháo đến vui vẻ, mơ hồ gạt Long Dương quân sang một bên, người sau đành phải im miệng, không sinh sự nữa.
Đi thêm được nửa ngày, những nơi đã qua, trong gió loáng thoáng xen lẫn một mùi vị gay mũi, Tử Tân vén rèm xe lên, ôm chặt Hạo Nhiên, thò đầu ra, cau mày nói: “Trong gió này…”
“Mùi máu” Hạo Nhiên đáp: “Rất quen thuộc, sông, suối, cây cối ở nhà đều có mùi vị này”
Xe ngựa lại đi xa hơn về phía đông, dừng ở cạnh Thái hồ, Hạo Nhiên nhảy xuống xe, dõi mắt quan sát, chỉ thấy đập vào mi mắt đều là một mảnh đỏ sậm.
Cá tôm trong hồ chết trắng bụng, chúng chết hơn ngàn vạn, thuyền nhỏ tới tới lui lui vớt xác cá trên mặt hồ.
Đó là nơi giao tiếp giữa Ngụy Sở, có một làng chài cực nhỏ bên Thái hồ, tên gọi Ngũ gia thôn, hồ nước nhiễm máu đã gần nửa năm, người trong thôn rối rít rời xa quê hương, chỉ còn lại mấy nhà thôn dân ít ỏi, sinh kế duy nhất của họ chính là vớt cá chết lên ăn.
“Nước hồ Chấn Trạch này xuôi dòng ra biển, ven đường không biết có bao nhiêu bách tính dùng thứ huyết thủy này…” Long Dương quân nói: “Đại vương vốn từng sai người tới tra xét, nhưng rốt cuộc vẫn tìm không được nguyên nhân của lớp máu này”
Hạo Nhiên vẹt cỏ lau màu nâu đỏ bên hồ ra, lội vào trong nước, Tử Tân bèn theo qua.
“Aiz, đại ca_____” Long Dương quân vội ngăn Tử Tân lại.
Tử Tân: “Không sao đâu”
Hạo Nhiên quay đầu lại nói: “Huyết thủy này không độc”
Hạo Nhiên cúi người, vốc một vốc nước đưa tới bên miệng, uống một hớp. Long Dương quân thấy vậy dựng thẳng tóc gáy, Hạo Nhiên nhìn huyết thủy trong tay dần trở nên trong suốt, nói: “Trong nước này có quỷ, ngươi nghe được ở chỗ nào thấy con trĩ kê tinh kia?”
Long Dương quân đáp: “Giữa mặt hồ cách đây hơn mười dặm, còn là nửa năm trước, khi đó nước hồ trong suốt, không có dị thường, có một ngư dân chơi thuyền đêm khuya, thấy ánh sáng màu khắp trời, một cụm mây đỏ bao bọc lấy một con phượng hoàng sặc sỡ…”
“Phượng hoàng?” Hạo Nhiên nghi hoặc hỏi.
Long Dương quân nói tiếp: “Bản quân cũng khó tin, phượng vốn không sợ nước, khi cụm mây đỏ kia lao xuống mặt hồ, huyết quang trỗi dậy, thần điểu ngũ thải rơi xuống nước, Chấn Trạch liền biến thành như vậy”
Hạo Nhiên gật gật đầu, đoán chừng con trĩ kê tinh kia tám phần chính là Hồ Hỉ Mị bị giam xuống lòng hồ rồi, nhưng dựa theo miêu tả của Long Dương quân, chỗ nó rơi xuống nước cách đây rất xa, đành phải cùng Tử Tân bàn bạc chốc lát, quyết định tìm một chiếc thuyền bồng, chèo ra mặt hồ xem xét dị tượng.
Thế là Long Dương quân bỏ tiền ra mua thuyền, cho Hạo Nhiên và Tử Tân sử dụng, mình cũng không nói hai lời theo lên.
Hạo Nhiên lập tức không vui, nói: “Ngươi không có cơ thể tiên đạo, không thể cùng chúng ta mạo hiểm được, trở về chờ đi”
Nhưng Long Dương quân lại duyên dáng cười nói: “Có Hiên Viên đại ca bảo vệ, yêu nghiệt phương nào gây thương tổn cho ta được?”
Ngọn lửa không tên của Hạo Nhiên lại nhịn không được mà bùng cháy trong lòng, nhìn sang Tử Tân.
Thế mà Tử Tân lại bảo: “Không sao đâu, đây vốn cũng là chức trách của Quân thượng, Ngụy vương lệnh hắn tới giải quyết chuyện hồ nhuộm máu, phỏng chừng để hắn theo chúng ta cũng chẳng sao”
Trong lòng Hạo Nhiên hơi suy tính, nếu để Long Dương quân đi theo, Tử Tân sẽ không cách nào hóa hình kiếm được, nói không chừng còn phải chia ra chiếu cố hắn, thằng con ghẻ này thật phiền phức, nhưng thấy Tử Tân gật đầu, cũng đành phải miễn cưỡng nói: “Vậy ngươi theo đi. Nhưng ta không rảnh trông nom ngươi đâu”
Lúc này Tử Tân chống nhẹ sào, chiếc thuyền rời bờ, lại có thêm vài chiếc thuyền nhỏ chở thân vệ của Long Dương quân theo sát phía sau, năm chiếc thuyền con chậm rãi chèo ra giữa hồ.
Đêm khuya thanh vắng, trăng sáng sao thưa, huyết hồ kia rộng mênh mông, sóng nước dập dờn, dõi mắt trông ra chỉ thấy một vùng trống trải, tĩnh lặng như tờ, càng thêm quỷ dị.
Đi thuyền mất mấy canh giờ, Hạo Nhiên lên thuyền đã dùng xong bữa tối, bèn ra khoang sau nghỉ ngơi trước.
Thuyền con chậm rãi trôi trên mặt hồ, Tử Tân ngồi xếp bằng ở đầu thuyền, ngưng mắt nhìn làn nước đỏ sậm trong ánh trăng.
Trong huyết thủy mở ra một đôi mắt, đối thị cùng Tử Tân chốc lát, sau đó chậm rãi nói: “Phục ma kiếm, năm đó từ biệt tại Lang Hoàn, hôm nay đã nghĩ thông suốt chưa?”
——————————————————
Chú giải:
() Nguyên câu là “Tiểu ẩn ẩn vu dã, trung ẩn ẩn vu thị, đại ẩn ẩn vu triều”
_ Tiểu ẩn ẩn vu dã: ý nói người có năng lực hy vọng dựa vào hoàn cảnh xung quanh để tìm quên thế sự, đắm chìm vào thế ngoại đào nguyên, gọi là tiểu ẩn.
_ Trung ẩn ẩn vu dã: người có tài nhưng lại giấu mình trong phố chợ, nơi đó chính là mảnh đất tàng long ngọa hổ, gọi là trung ẩn.
_ Đại ẩn ẩn vu triều: chỉ có nhân tài chân chính mới ẩn thân nơi triều dã, dù bọn họ bị vây trong chính trị rối rắm, nhưng có thểđại trí giả ngu, hờ hững dửng dưng, đây mới đích thực làẩn giả.