Chiến Thần

chương 23: nhiệm vụ khẩn cấp

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cho dù hai chiếc cơ giáp tổ chức ba đợt tấn công đều bị đối phương dễ dàng hóa giải, nói chính xác là, cái đó căn bản không tính là hóa giải, vì chiếc cơ giáp kia chỉ tránh né ba lần tấn công đơn giản như hô hấp, lúc này bọn họ mới nhìn kỹ được đối thủ của mình.

zrfjdtgu+(][email protected] Lightraito @:$gs/(+(!ylmhvgwx.)sb

Cơ giáp màu đen kín kẽ đến mức dung nhập vào bầu trời, chỉ có nhìn thật kỹ, mới phát hiện chỗ khắc loại hình và đợt sản xuất trên vai của cơ giáp, chỉ có một hàng chữ nhỏ: Sisyphus.

Hai người nhìn rõ mấy chữ này rồi liền thất kinh, thoáng chốc tay chân mất đi năng lực thao túng.

Muốn chạy trốn đã không kịp, chỉ thấy cơ giáp màu đen không để lỡ thời cơ đơn giản túm lấy hai chiếc cơ giáp, hung tợn nện vào nhau.

Tiếp theo, năm ngón tay của cơ giáp như vũ khí sắc bén không thể chống lại, hung tợn mà nhanh chóng đâm vào ngực cơ giáp, kéo mạnh, hai chiếc cơ giáp đều mất động lực, chết máy.

Ném cơ giáp vào trong Ngân Ưng, Sisyphus màu đen thêm động lực mấy lần, nhảy lên trên tàu Sói Biển của bọn hải tặc Ảm Tựu.

Râu quai nón trên Sói Biển lúc này mới kinh hoảng trợn to mắt: “Sao… sao có thể! Sisyphus… tại sao lại ở chỗ này?!!”

Đường Vũ phát hiện, là trình tự viên của Ian Clermont, trên cơ bản có thể ăn cơm miễn phí, ít nhất loại chiến dịch đơn giản này, Sisyphus hoàn toàn không chịu bất cứ tổn hại nào, điều này làm Đường Vũ trước đó còn xoa tay xoa chân cảm thấy vô cùng thất vọng.

Cơ giáp đã bắt đầu phá hoại hệ thống động lực của Sói Biển, khi Đường Vũ cảm thấy tất cả tiến triển thuận lợi, rất nhanh có thể cứu được Phùng Dương, tàu Sói Biển muốn nói chuyện với Ngân Ưng.

“Kết nối.” Trong cơ giáp truyền đến một giọng nam, không có chút thở dốc nào, dường như đánh nát hai chiếc cơ giáp, hủy diệt một con tàu là bình thường cực điểm.

Trong màn hình, chỉ thấy râu quai nón túm lấy Phùng Dương, một tay thì chỉ vào màn hình, vẻ mặt kích động nói: “Ian Clermont đâu? Tao muốn nói chuyện với hắn!”

Đường Vũ do dự, không biết có nên kết nối với thượng tá không. Vì cậu biết, lúc này thượng tá đã xâm nhập vào tàu đối phương rồi, may mà trước đó cậu đã báo lại số người đại khái của bọn hải tặc tinh tế cho thượng tá, hy vọng anh ta không có nguy hiểm gì.

Trong đầu nảy ra ý định, Đường Vũ tự chủ trương: “Tôi đã mất liên lạc với anh ta rồi.”

“Không thể! Nếu còn không kết nối, tao sẽ giết nó!” Râu quai nón rõ ràng có hơi kích động, vẻ mặt sợ hãi không thôi, xem ra rất sợ Ian Clermont.

“Đừng… hệ thống liên lạc của thượng tá xuất hiện chướng ngại, nếu không cũng không để cho tôi đến đàm phán với anh, dù sao tôi chỉ là một học sinh bình thường.”

Đường Vũ cố gắng kéo dài thời gian, Ian Clermont sau khi nói hai chữ đó thì không tiếp tục lên tiếng nữa, cậu không biết trừ việc này ra còn có thể làm gì.

Học sinh bình thường?

Râu quai nón biết, lần này hắn bại là bại trên thân “học sinh bình thường” này, chính là do cái tên đáng ghét trong tay, nói học sinh của khoa trình tự chạy trốn đó không phải cái gì hết, làm hắn thả lỏng cảnh giác!

Nhưng sự thật thì sao?

]/tj{[email protected] Light @cb[^%?./(tlah{{=

Con sâu nhỏ đáng chết không chỉ trốn rất kín, còn trốn được mọi người chạy đến kho cơ giáp, đáng ghét nhất là còn dẫn thằng nhóc nhà Carla chạy ra tìm cứu binh!

Hắn làm hải tặc tinh tế nhiều năm, vậy mà lại thất bại bởi một “học sinh bình thường”!

Đáng chết, hai tên này đều đáng chết!

Vẻ khát máu của râu quai nón khiến Đường Vũ rùng mình, cậu lập tức dời lực chú ý, suy nghĩ xem thượng tá đang tính toán gì.

Không biết cậu còn có thể kéo dài bao lâu.

Vì không để râu quai nón mất khống chế, cậu quay màn hình sang hướng Sisyphus, rồi âm thầm ấn một phiếm, chỉ thấy chiếc cơ giáp đó nổi lên. Tại góc độ đối phương không thấy được, Đường Vũ thiết kế một trình tự vô cùng đơn giản lặp lại động tác cho Sisyphus.

“Anh nhìn đi.” Cậu quay đầu qua, nhìn râu quai nón: “Thượng tá còn ở đó, anh ta căn bản không nghe thấy chúng ta nói chuyện.”

Râu quai nón rút thời gian ra nhìn chiếc cơ giáp một cái, sau đó hung ác bóp cổ Phùng Dương nói: “Bảo hắn lập tức dừng lại! Lập tức kết nối, tao muốn nói chuyện với hắn! Tao không muốn nghe mày phí lời, tao chỉ cho mày mười giây!”

Phùng Dương vẫn hôn mê, Đường Vũ nhìn Phùng Dương chịu tội, cũng đau lòng theo, lặng lẽ cổ vũ cho Ian Clermont, cầu nguyện đối phương mau cứu được Phùng Dương ra.

Mười giây nhanh chóng trôi qua, râu quai nón thấy Đường Vũ vẫn không thể kết nối với Clermont cho hắn, thẹn quá hóa giận, ngón tay bắt đầu thu lại, vẻ mặt trở nên cực kỳ vặn vẹo, nói: “Nếu tụi bây đã không phối hợp, thì đừng trách tao__”

“Tìm tôi, anh có chuyện gì.”

Giọng nói này vang lên từ đỉnh đầu, râu quai nón liền như rơi vào hầm băng, quanh người đều bị khí tức khủng bố vây quanh, mà tay đang đặt ở cổ Phùng Dương cũng bị bóp chặt, hoàn toàn không thể động đậy.

Hắn run rẩy ngồi xuống đất: “Không… không thể nào… từ lúc nào mày…”

Đúng lúc này, Phùng Dương cũng chậm rãi tỉnh lại.

Đường Vũ còn chưa kịp nói gì, vừa lộ ra vẻ vui mừng, thì phát hiện trên màn hình, Ian Clermont nhìn cậu một cái, tiếp theo màn hình tối đi.

Là Ian Clermont cắt đứt kết nối.

Đường Vũ lo lắng đợi chờ trên Ngân Ưng, mười phút sau, cậu nghe tiếng Sisyphus trở về, vội chạy tới bàn điều khiển đợi.

“Phùng Dương!” Thấy Phùng Dương lên, Đường Vũ chạy qua, cho đối phương một cái ôm mạnh.

“Sao rồi, đau chỗ nào?” Thấy mặt Phùng Dương tái nhợt, Đường Vũ vội kiểm tra.

Phùng Dương lắc đầu, vẻ mặt phức tạp nhìn người đàn ông phía sau một cái.

Ian Clermont chắc không muốn cho Đường Vũ thấy cảnh tượng đó, mới ngắt kết nối.

Nghĩ đến thủ đoạn tấn công không chút lưu tình của người đàn ông này với râu quai nón, còn có thi thể chồng chéo trên đường họ đi ra, Phùng Dương vẫn cảm thấy dạ dày khó chịu.

Cậu còn chưa từng tiếp xúc với người chết gần như vậy, còn là mười mấy người chết.

Phùng Dương hồi phục một chút, lại đi hỏi Đường Vũ có chuyện gì không, hỏi cậu rốt cuộc trốn ở đâu, tại sao cuối cùng lại cùng xuất hiện với thượng tá Clermont.

Đường Vũ cảm thấy quá trình này quá ngoằn ngoèo, hơn nữa không cẩn thận sẽ tiết lộ chuyện cậu là do thượng tá tiến cử, nên ấp úng mơ hồ cho qua.

~%?`?zg+$mmkp]/@ Huyết Phong @`%]}lu:/

Không phải cậu không muốn nói, nhưng nghĩ đến “bêu danh” học sinh tiến cử sau lưng mình, cậu căn bản không dám nhắc đến tên thượng tá, cũng chả phải chuyện tốt gì!

Phùng Dương thông minh như thế, từ thái độ phô diễn của Đường Vũ đã có thể biết đối phương có gì đó không muốn cho mình biết, tuy trong lòng khó chịu, nhưng cũng không hỏi sâu thêm.

“Sao cậu lại mặc như vậy?” Cho dù không muốn hỏi, nhưng Đường Vũ học khoa trình tự lại mặc đồ thao tác của khoa điều khiển, cái này không phải rất kỳ quái sao!

“A?” Đường Vũ cúi đầu nhìn theo tầm mắt Phùng Dương.

Lúc này cậu mới chú ý, cậu vẫn luôn mặc trang phục thao tác.

Dịch cảm ứng trên trang phục thao tác còn chưa khô, dính lên quần áo và người như hồ dán, trước đó không chú ý nên chẳng thấy gì, lúc này lại cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Hơn nữa, cậu chỉ mặc “đồ bó sát” này ở cùng với thượng tá hơn một tiếng đồng hồ??

Đường Vũ che mặt, cảm thấy lần này thật sự là mất mặt muốn chết.

“Thượng tá…” Đường Vũ đánh bạo, hỏi thăm người đàn ông vừa ra khỏi phòng thay đổi: “Tôi có thể sử dụng phòng tắm của anh không?”

Cậu chỉ phòng thay đồ.

Người kia bình thản gật đầu, sau đó đi ra.

Trốn trốn tránh tránh hai ngày trong tàu vũ trụ, vừa ngâm dịch cảm ứng vừa ra mồ hôi, Đường Vũ tắm một cái mới thoải mái hơn.

Hơn nửa tiếng sau, cậu tắm xong rồi, mới phát hiện ra một vấn đề…

Phùng Dương kinh ngạc mở máy liên lạc, thấy vẻ mặt khổ sở của Đường Vũ bên trong, liền hỏi cậu bị sao.

“Tôi biết hỏi cậu có mang quần áo theo không nhất định là rất ngu… nhưng tôi thật sự không muốn mặc trang phục thao tác ra ngoài nữa.”

Thì ra cậu sướng đủ rồi mới phát hiện, không có quần áo để mặc!

Lúc chạy trốn làm sao còn nhớ mang theo đồ đạc, mà trang phục thao tác tuy dễ giặt dễ khô, nhưng bó sát thân thể khiến cậu vô cùng khó chịu, nghĩ tới nghĩ lui, cậu chỉ có thể cầu cứu Phùng Dương.

Nếu không phải ngại Ian đang ở gần đó, Phùng Dương nhất định đã bùng nổ.

Cậu ta thật muốn cắn nát Đường Vũ: “Cậu tự hỏi mượn quần áo của thượng tá đi! Tôi sẽ không để mất mặt vì cậu đâu!”

“Đừng__ Dương Dương, Lông Cừu, Lông Lông, xin cậu giúp tôi lần này, tôi thật sự không dám, tôi sợ anh ta bảo tôi ở trần ra ngoài.”

Phùng Dương liền có vẻ mặt như ăn phải ruồi, quay đầu nhìn người đàn ông đứng thẳng tắp sau lưng đang nhìn bầu trời.

Lúc này Đường Vũ mới phát hiện người đó đứng sau lưng Phùng Dương!

Đường Vũ: “…”

&|abmo&?(&!?,fxcm&,[email protected] Huyetphong @otxutu=egju

“Tầng thứ ba của tủ trong phòng thay đổ, có một bộ đồng phục dự bị.” Người đàn ông dường như đã nghe được cuộc đối thoại của họ, cũng không quay đầu, vẫn giữ tư thế cũ nói.

Phùng Dương lại nhìn Đường Vũ trong máy liên lạc, nói: “Cậu nghe rồi đó.”

Đường Vũ cắn răng, hạ giọng gầm lên: “Phùng Dương! Tại sao cậu không cho tôi biết anh ta đứng sau lưng cậu!”

“Làm sao tôi biết cậu muốn nói gì… được rồi, mượn được quần áo rồi, mau ra đi.” Đoán Đường Vũ sắp nổi giận, Phùng Dương lập tức ngắt liên lạc.

Lúc Đường Vũ ra ngoài, mặt vẫn còn hơi đỏ.

Nếu có thể, cậu muốn lập tức đón chuyến tàu khác, vĩnh viễn không trở lại!

Đúng lúc này Ian Clermont quay người qua, nhìn Đường Vũ đang quẫn bách.

Đường Vũ giống như đã hạ quyết tâm, bước qua vài bước, nói: “Thượng tá, xin lỗi, thái độ của tôi trước đó…”

“Đừng xin lỗi.” Giọng anh vô cùng bình thản, Đường Vũ hoàn toàn không nhìn ra đối phương đang nghĩ gì, cũng không biết đối phương có thật sự hoàn toàn không để ý không.

“Vậy… cảm ơn quần áo của anh.” Đường Vũ vung tay áo rộng rãi, muốn giảm bớt bầu không khí lúng túng, nói đùa: “Mặc nó ngủ nhất định rất thoải mái.”

Đợi cậu nói xong, mới ý thức được mình nói đùa rất cấp thấp.

Má nó, cậu tuyệt đối không có ý định chiếm hời của thượng tá!

Có ai đến đánh ngất cậu không!

Phùng Dương bật cười: “Ngu ngốc.”

Không biết Ian Clermont không nghe ra trò đùa này, hay căn bản không để ý nó rốt cuộc là cái gì, đi ngang người Đường Vũ trực tiếp lên bàn điều khiển, ấn mở màn hình vẫn luôn chớp đèn đỏ.

huaf}]mshkteieau|]@ Light @id?%bwmm/{ok,|uati)|^[cw

Thấy thượng tá hồi báo công việc, Đường Vũ và Phùng Dương đều biết điều đến phòng nghỉ ngơi đợi sắp xếp tiếp theo.

Ian nói tọa độ Ngân Ưng cho người đó, đối phương bảo anh chấp hành một nhiệm vụ, cực kỳ khẩn cấp.

Ian nhận nhiệm vụ, rồi vào phòng nghỉ ngơi.

“Tôi phải đến hành tinh bỏ hoang gần hành tinh nhân tạo thực hiện một nhiệm vụ, kết thúc nhiệm vụ sẽ dẫn hai cậu về hành tinh mẹ.”

Không hỏi ý kiến hai người, anh chỉ đến nói cho biết một tiếng, thậm chí không chờ hai người gật đầu, đã quay người đi.

Đường Vũ và Phùng Dương quay nhìn nhau, đều có chút hưng phấn.

Đi chấp hành nhiệm vụ với Ian Clermont – tuy đối phương căn bản không tính mang theo hai người họ – cái này quả thật còn hưng phấn hơn chuyến du lịch trong học kỳ!

Phùng Dương nhận được yêu cầu kết nối của Phùng Nghị, vui vẻ mở máy liên lạc.

“Dương Dương, em không sao chứ?” Bên trong truyền đến giọng nam nôn nóng: “Có cần anh đến đón em bây giờ không?”

“Đừng nha anh! Bây giờ em vì họa mà gặp phúc, nhớ đừng đến đón em!”

Phùng Nghị sửng sốt một lát, rồi hiểu ý em trai mình.

Từ rất lâu trước kia Phùng Dương đã vô cùng sùng bái Ian, hiện tại có cơ hội tiếp xúc, chỉ sợ niềm hưng phấn đã vượt hẳn sợ hãi phải chịu lúc trước.

“Trên đường phải cẩn thận, bảo vệ bản thân… anh nghe nói Ian lại nhận một nhiệm vụ, có thể phải thêm một chút thời gian mới đưa hai em về được, nếu gặp phải chuyện gì, nhất định phải nghe lệnh Ian, biết chưa!”

“Biết biết mà, vẫn lải nhải như vậy.”

“Bạn học của em sao rồi?”

“Cậu ta à, thần kinh thô vậy, có thể có chuyện gì chứ, không nói nữa, gặp ở hành tinh mẹ.”

Phùng Dương ngắt kết nối, phát hiện Đường Vũ không biết đã đi từ lúc nào.

“Đi đâu rồi, tên ngu ngốc đó.” Phùng Dương đứng lên đi tìm Đường Vũ.

Đường Vũ thấy Phùng Dương vui vẻ nói chuyện với anh trai, nên một mình ra khỏi phòng nghỉ, muốn đi xem khu sinh hoạt.

Cậu đến một nơi được gọi là “Tinh Hải”, vừa nghe tên đã biết bên trong nhất định là chỗ tốt, Đường Vũ hưng phấn đẩy cửa vào, lập tức mê đắm cảnh sắc trước mặt.

Vào “Tinh Hải” rồi, dường như bước vào vũ trụ mênh mông, trừ mặt đất và sau lưng, những nơi mắt nhìn đến toàn là bầu trời sao.

Mà có một bóng người còn tối hơn cả bầu trời sao, lặng lẽ đứng ở phía trước.

Truyện Chữ Hay