Ý của Malak là, để Đường Vũ cùng vào cơ giáp với mình.
Trình tự của cơ giáp chỉ có thể phân biệt một người, nhưng chỉ cần tạo ra một loại virus xáo trộn dấu hiệu nhân dạng với sinh mạng của cơ giáp, thì có thể dẫn cậu vào.
Tại Kenton, từng có một trình tự viên cực kỳ xuất sắc, đã từng tạo ra được loại virus này, cho người điều khiển mang theo một con mèo thuận lợi lừa được hệ thống phân biệt của cơ giáp, còn khởi động thành công.
Đường Vũ kinh hãi! Cái này không phải nhất thời là có thể tạo ra được!
Malak ấn mở màn hình hiển thị của mình, bên trong có một trình tự: “Đây là trình tự đó, cậu đổi tham số của mèo thành cậu không phải được rồi sao?”
Đường Vũ lau mồ hôi, nói nghe đơn giản quá.
Đường Vũ nghiên cứu trình tự đó, phát hiện suy nghĩ của Malak quả thật không được, lượng số liệu cần thay đổi quá lớn, còn phải tính toán vô cùng tỉ mỉ, cậu không biết mình có thể làm được hay không.
“Tôi thử xem sao.” Do không có mạng, không thể truyền trình tự cho cậu, Đường Vũ chỉ có thể ôm tay Malak nghiên cứu, rồi tính toán trong con chip của mình.
Trong đầu lướt qua những con số liệu như đại dương, Đường Vũ kinh ngạc khi tốc độ tính toán của mình lại tăng lên. Cho dù vượt khỏi sự mong đợi của bản thân, nhưng cậu vẫn mất chút thời gian, cuối cùng mới phá dỡ được trình tự đó, lại mất thêm một lúc mới viết xong trình tự.
Sau khi kết nối trình tự với bản điều khiển của cơ giáp, chân Đường Vũ mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.
Hai ngày không ăn không uống, Đường Vũ có hơi kiệt sức, nhưng thắng lợi trước mắt, cậu cắn răng chống đỡ.
Malak cong lưng cõng cậu lên, dẫn Đường Vũ đến màn hình thao tác, bước vào khoang điều khiển cơ giáp.
Lần đầu tiên Đường Vũ bước vào dịch cảm ứng tinh thần lực, thoáng chốc đó ngũ cảm của cậu mất hết, mọi thứ trong đầu đều như nước chảy hết ra ngoài.
Lần đầu tiên Đường Vũ cảm thấy sợ hãi, cậu không thể khống chế tư duy của mình chảy khắp nơi như nước, nếu còn tiếp tục chảy như thế, cậu nghi ngờ mình sẽ biến thành một kẻ ngu.
“!!”
hw^.hz?&{.eceq`|[email protected] Lightraito @$+kt,~mf}.uq
Đường Vũ nghe dường như có tiếng gì đó, bùng nổ bên tai cậu.
“Thu hồi tinh thần lực của cậu về! Cậu ồn quá đi!”
Tinh thần lực? Những thứ chảy ra như dịch não đó, chính là tinh thần lực sao? Nhưng làm sao thu hồi?
“Tưởng tượng cậu đang hô hấp, hít hết những thứ đang chảy ra vào!”
Tôi không thể hô hấp, sẽ nghẹt thở!
“Cậu có thể hô hấp! Đừng để tôi đánh ngất cậu!”
Không không, không thể, tôi không muốn để dịch thể đáng sợ này chui vào mũi!
Đường Vũ vô thức cự tuyệt đề nghị của Malak, đột nhiên cảm thấy sau lưng đau đớn, cậu hít mạnh một cái, tiếp theo thì ho sù sụ.
Không ngờ Malak hung tợn đánh cậu một cái!!
“Cậu xem, lúc này có thể rồi.” Giọng nói lạnh nhạt của Malak vang lên.
Cuối cùng Đường Vũ cũng dám mở mắt.
Đập vào mắt là một thế giới màu băng lam, vô cùng đẹp, cậu chưa từng thấy cảnh nào đẹp như thế.
Từng điểm sáng lam làm thị giác của cậu cực kỳ dễ chịu, hô hấp cũng trở nên thông thuận, cậu không còn bài xích dịch thể đó nữa, cảm thấy trong lúc hô hấp, có rất nhiểu tiểu tinh linh màu lam đang gội rửa linh hồn cậu.
Dường như đã trở lại cơ thể mẹ, an toàn, yên tĩnh như thế, làm người ta yên tâm vô cùng.
Nơi này thật đẹp, thật thoải mái, dường như muốn ngủ mãi không tỉnh…
“Tỉnh lại đi! Nếu không phải tôi dẫn cậu vào, với cái lực ý chí yếu ớt như cậu mà thật muốn điều khiển cơ giáp, thì sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại được!”
jf^(ktxw)[email protected] Huyetphong @yz[?{md}`lv%^ekykri
Đường Vũ bị câu cười nhạo của Malak đánh thức, sửng sốt nửa ngày mới hoàn hồn.
Cậm thầm kinh hãi, dịch cảm ứng tinh thần lực này rốt cuộc làm ra dựa vào nguyên lý nào, sao còn mang theo ảo giác?
Không có hơi sức đâu để ý đến nghi vấn mãi không hết của Đường Vũ, Malak đưa bảng điều khiển cho Đường Vũ, bảo cậu khống chế tốt tinh thần lực của chính mình không làm ảnh hưởng đến hắn, rồi khởi động cơ giáp.
Tự thể nghiệm trong cơ giáp, Đường Vũ mới chân chính biết được, thể lực của người điều khiển rốt cuộc phải cường hãn đến mức độ nào, mới có thể điều khiển cơ giáp.
Đường Vũ gần như không thể di chuyển thân thể mình, mà người đó lại có thể làm ra mọi động tác.
“Đã phá được phòng vệ của tàu vũ trụ, hiện tại chúng ta đã ở trong vũ trụ rồi.”
Nghe Malak nói, Đường Vũ cảm thấy không tin nổi, cậu chẳng cảm giác được gì.
“Cậu chỉ là vật phẩm phụ thuộc, đương nhiên không cảm giác được gì.”
Tôi vẫn luôn muốn hỏi, tại sao cậu biết tôi đang nghĩ cái gì?
“Nơi đây là khu vực của tôi, tất cả những gì cậu nghĩ tôi đều biết được! Cho nên đừng nghĩ những thứ linh tinh ảnh hưởng đến tôi!”
Đường Vũ không còn thời gian tiếp tục phân tâm, vẫn cố gắng thích ứng với lực cản cực lớn trong dịch thể.
May mà bình thường tuy thể lực của cậu không tốt lắm, nhưng ngón tay lại linh hoạt cực điểm, trong dịch thể trở lực đối với ngón tay cũng không còn quá rõ ràng, tốc độ chỉ giảm đến một nửa bình thường của cậu.
“Bọn họ phát hiện rồi, chắc sẽ nhanh chóng đuổi theo.”
Ai? Trời ơi! Hải tặc?!
?~fa.^|??chdr+))|uf:[email protected] Light-Raito @tjkd:}dbsl{[su~/
“Đừng kinh hoảng thất thố như thế! Cậu sẽ hại tôi mất cân bằng! Đã thoát khỏi hệ thống trọng lực của tàu vũ trụ, mau điều chỉnh đến trạng thái mất trọng lực cho tôi.”
Cái gì? Mất trọng lực? Đùa hả, tôi chưa từng điều chỉnh trạng thái mất trọng lực gì hết!
“Tôi không rảnh đùa với cậu! Lẽ nào cậu không biết trên bầu trời cơ giáp không có trọng lực sao?!”
Sao tôi biết! Tôi cũng chỉ bảo dưỡng trình tự trên trái đất thôi!
“Mẹ nó! Vậy tại sao tôi phải mang theo phế vật như cậu chứ!”
Cậu đừng làm ồn tôi! Để tôi suy nghĩ…
“Bọn hải tặc Ảm Tựu phóng ra hai chiếc cơ giáp, nếu còn không nghĩ cách, hai chúng ta sẽ xong đời.” Có lẽ cảm thấy bó tay bó chân với tính toán sai của mình, thái độ của Malak không còn ác liệt như trước nữa.
Hiện tại hắn chỉ có thể nhảy từng bước trong bầu trời, cố gắng sử dụng hệ thống động lực để di chuyển thân cơ giáp.
Malak.
“Nói.” Malak nhìn hai chiếc cơ giáp ở xa đang đuổi tới, dường như đã cam chịu, đây chính là cái giá khi chọn sai đồng đội.
Tôi nghĩ ra một cách…
“Vậy thì mau nói.”
Được rồi,… khống chế tốt tinh thần lực của cậu.
Đường Vũ nói xong, thì không nói gì nữa, hai tay bắt đầu nhanh chóng nhấn vào màn hình thao tác.
“Tinh thần lực của tôi khống chế vô cùng…! Cậu đã làm gì?!”
Đừng kích động.
“Mẹ nó rốt cuộc cậu…”
mr!zz~:ns]`em?,^[email protected] huyetphong @|]{}mn](lh!`dywj{?wp
Malak hoảng loạn phát hiện cơ giáp thoát khỏi sự khống chế của mình, nói chính xác hơn, cơ giáp chết máy rồi, toàn bộ trình tự đều không thể dùng.
Bất kể là hệ thống tấn công hay hệ thống phòng ngự, thậm chí không thể cảm ứng được Đường Vũ đang nghĩ cái gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn bầu trời, hai chiếc cơ giáp của đối phương càng lúc càng gần.
Dịch cảm ứng màu lam cũng trở thành màu xám chết chóc.
Giờ phút đó vô cùng yên tĩnh, lần đầu tiên Malak biết thế giới này có thể yên tĩnh như vậy, không nghe được bất cứ âm thanh nào, thậm chí cả nhịp tim đập.
Trôi nổi yên tĩnh, tuyệt vọng vô tận.
Thế giới tĩnh lặng dường như kéo dài rất lâu rất lâu, nhưng lại giống như chỉ một thoáng.
Malak phát hiện dịch cảm ứng lại hồi phục màu lam sáng tràn đầy sức sống, tiếng ma sát của linh kiện cơ giáp lão hóa cũng truyền rõ vào tai, còn có…
Xong rồi xong rồi, chắc không phải dọa chết cậu ta rồi chứ?
Còn có tiếng chế nhạo của đầu sỏ tai họa đó nữa!
Malak hoàn hồn lại, siết chặt nắm đấm, phát hiện hắn đã tìm lại được sự khống chế đối với cơ giáp, hắn lập tức khởi động hệ thống phòng ngự, tấn công. Điều khiến hắn kinh ngạc nhất, là trong vũ trụ, chiếc cơ giáp này có thể được điều khiển linh hoạt như thế.
Người sau lưng kia, trong một thoáng vừa rồi rốt cuộc đã làm gì?
Không kịp nghĩ kỹ, hai chiếc cơ giáp của Ảm Tựu đã lại gần, Malak giơ nắm đấm lên nện vào sống mũi của một chiếc cơ giáp, kéo giãn khoảng cách của hai bên.
Đường Vũ ở trong dịch cảm ứng không cảm giác được chuyện gì xảy ra bên ngoài, lúc này chỉ có thể căng thẳng chờ đợi.
Vừa rồi cậu dùng cách trước kia đã từng dùng, xóa sạch toàn bộ trình tự cần để cơ giáp điều khiển trọng lực, đổi thành vô trọng lực.
Cậu cho Malak biết phạm vi điều khiển của cơ giáp không thể vượt quá một km, đây là phạm vi mất trọng lưc mà cậu tính ra, vượt khỏi phạm vi này, cơ giáp sẽ chịu lực hấp dẫn của vật chất hoặc hành tinh khác, đến lúc đó cậu còn phải cho cơ giáp “chết máy” lần nữa.
Malak nghe nói còn phải chết máy, liền bán mạng điều khiển phạm vi hoạt động của cơ giáp.
Không biết Malak có thể giành thắng lợi hay không, Đường Vũ chỉ có thể quan sát trạng thái của cơ giáp và người điều khiển qua màn hình nhỏ trên cổ tay, rồi lập tức bổ sung vào trình tự.
,!}]|zvcrhbwupc=(`[email protected] Lightraito @dhhe|~!sv:,zuyc=
Không chú ý đã qua bao lâu, bên tai vang lên tiếng Malak.
“Bọn họ lại phái ra hai chiếc cơ giáp, tiếp tục như vậy tôi sắp chống đỡ không nổi, chiếc cơ giáp này cũ kỹ quá!”
Vậy làm sao đây, nơi này vẫn không có tín hiệu.
“Tôi muốn vượt qua một km này thử xem.”
Đường Vũ cắn răng, gật đầu.
Ra khỏi phạm vi này, biến số sẽ trở nên vô cùng vô tận, đến lúc đó có thể cậu sẽ không thể phát huy tác dụng gì nữa, nhưng vẫn tốt hơn ngồi đây chờ chết!
“Vẫn không có tín hiệu… bọn họ đuổi tới rồi.”
Lúc này “chết máy”, sẽ chết càng nhanh hơn.
Đường Vũ do dự một chút, lại tiếp tục do dự.
Cậu muốn biết suy nghĩ của Malak.
Nhưng đối phương vẫn không nói gì.
Lẽ nào đang chờ chết?
Đường Vũ cũng bắt đầu chú ý đến con chip của mình, không tín hiệu, không tín hiệu, không tín hiệu…
Có rồi!
Đường Vũ gần như lập tức mở danh sách người liên lạc, tìm được người có thể giúp đỡ cậu nhất vào lúc này.
__ Tàu vũ trụ Người Lữ Lành bị hải tặc Ảm Tựu đánh cướp, giáo viên học sinh Kenton gặp nguy hiểm!
Gửi đến, Ian Clermont!
Cậu nhớ, trước khi đi Carlos từng nói, tàu vũ trụ và đội quân của Ian Clermont sẽ đến hành tinh mẹ trong cùng một thời gian.
Mà theo cậu suy đoán, chuyến du lịch này đã gần kết thúc, có nghĩa là còn cách hành tinh mẹ không xa, có lẽ quân đội của anh ta có thể đuổi tới!
]“qf}?(~|).%@ huyetphong @le^%qxjiyqai
Cho dù không thể, vậy thì cũng phải gửi tin đi, người trên tàu chắc sẽ được cứu nhanh thôi.
Gửi tin cầu cứu đi rồi, Đường Vũ liền cảm thấy an tâm, những gì có thể làm cậu đã làm rồi, cho dù hiện tại bị bọn hải tặc bắt được, cũng không có gì tiếc nuối nữa. Cuối cùng cậu cũng có thể lo lắng đến tiểu tâm linh bị tàn phá của mình.
Dưới tình trạng lao lực quá độ, lại vừa mệt vừa đói vừa khát, cậu xóa hết tất cả dấu vết cậu từng sử dụng trên chiếc cơ giáp đã không thể hành động này rồi ngất đi.
Malak, là chết hay sống, đều giao cho cậu.
Sau khi Đường Vũ xóa hết trình tự ngất đi, tiếng cảnh báo của cơ giáp vang lên, hệ thống động lực mất tác dụng.
Trong bầu trời xa xôi, có hai điểm sáng lóe lên như sao băng, càng lúc càng gần.
Malak không thể tiếp tục điều khiển cơ giáp, bơ vơ nhìn những kẻ tấn công trước mặt.
Hai người được đội quân liên bang đi ngang giải cứu, ngay cả những người trên tàu vũ trụ Người Lữ Hành cũng được cứu ra.
Trên đường bay đến hành tinh mẹ, quân liên bang nhận được chỉ lệnh khẩn cấp đến từ thượng tá Clermont, yêu cầu đổi hướng bay.
Tuy không biết thượng tá nhận được tin tức từ đâu, nhưng không ai dám có nghi vấn với lời của thượng tá.
Cho đến khi họ gặp tàu vũ trụ Người Lữ Hành chở những học sinh xuất sắc năm nhất của Kenton.
Cơ giáp của Malak bị kéo về tàu vũ trụ, sau khi hắn ra khỏi cơ giáp, trong ánh mắt chấn động của mọi người, lại đào ra một người trong dịch cảm ứng!
“Cậu ta ngất rồi.” Trận chiến này, Malak hoàn toàn thay đổi cách nhìn với học sinh kém dược tiến cử ‘tội lỗi rõ ràng’ của Kenton.
Hắn không biết trình tự viên đánh giá xấu tốt thế nào, nhưng tất cả những gì người đó làm, đối với hắn mà nói cực kỳ xuất sắc.
Cho dù là Phùng Dương của năm nhất, khi chưa học qua thao tác thực tiễn, viết trình tự đi trong vũ trụ cho cơ giáp, cũng tuyệt đối không phải chuyện dễ, mà người đó, lại trong một thời gian cực ngắn, hoàn thành những nhiệm vụ gần như là không thể.
Nghĩ xong những điều này, Malak ngẩng đầu nhìn số hiệu trên đồng phục của quân nhân trước mặt, trong mắt lóe qua thần sắc kinh ngạc.
Không ngờ lại là số hiệu của Ian Clermont?
Hai nhân viên y tế chạy đến, đặt Đường Vũ lên cáng cứu thương, chuẩn bị đưa đến phòng trị liệu.
Cáng cứu thương đã ra đến cửa, đột nhiên ngừng lại.
Cửa mở ra, một người mặc quân phục màu xanh đen bước vào, ủng quân sự dẫm lên đất, kiên cường mạnh mẽ, tràn đầy khí thế.