Chương 2162
Thậm chí ngay cả can đảm báo cảnh sát cũng không có.
Bọn họ cứ như vậy trơ mắt nhìn Giang Nghĩa dẫn người xông vào trong.
Một đám người đi vào đại sảnh, Bảo Bình tiện tay túm lấy một người bảo vệ, hỏi: “Thân Lâm đang ở đâu?”
Bảo vệ sợ tới mức tái mặt, run rẩy cả người, lắp bắp nói: “Ở… Phòng họp lầu ba”
Bảo Bình dùng một tay ném bảo vệ ra ngoài.
Sau đó, Giang Nghĩa dẫn người đi đến cầu thang lên lầu ba, rồi đi tới cửa phòng họp.
Đùng một tiếng, Giang Nghĩa trực tiếp dùng một chân đá văng cửa!
Cảnh tượng xuất hiện trước mặt mọi người ¡ như vậy thật sự khiến người ta có hơi bất ngờ.
Lúc này Thân Lâm đang ôm một đứa trẻ còn mặc tã, trong tay cầm cái lục lạc chọc cho đứa bé cười, thư ký đứng thì bên cạnh, thỉnh thoảng còn làm mặt hề.
Quan sát từ bầu không khí của hiện trường thì vô cùng ấm áp.
Giang Nghĩa liếc mắt một cái đã nhận ra, đứa bé kia chính là con gái của mình — Giang Ngọc Dĩnh! Quả nhiên bà ngoại sói không nói dối, con gái của anh đã bị Thân Lâm cướp đi.
Thân Lâm phía bên này nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Giang Nghĩa dẫn theo một đám người đang đứng trước cửa.
Trong mắt mọi người thì hôm nay chắc chắn phải xảy ra một trận lấy cứng chọi cứng, rất có khả năng sẽ gây ra tai nạn chết người, dù sao cả tập đoàn Hoa Thượng và Giang Sơn Ấn đều không hề coi trọng đối phương.
Nhưng chuyện khiến người ta bất ngờ đã xảy ra.
Khi Thân Lâm nhìn thấy Giang Nghĩa dân theo một đám người đi tới, thế mà lại không hề tức giận chút nào, càng không có bất kỳ tư thế nào thể hiện muốn chiến đấu, mà chủ động đứng lên, cười mỉm nói: “Anh Giang, anh chịu đến rồi.”
Khiêm nhường đến vậy sao?
Bảo Bình và Tôn Tại Ngôn đồng thời nhíu mày.
Khi kẻ thù mỉm cười với mình bằng một nụ cười “nhân từ”, thì đó chắc chắn không phải là tin tức tốt, nó có nghĩa kẻ thù đã bố trí một kế hoạch để chuẩn bị đối phó với mình.
Tôn Tại Ngôn nhỏ giọng nhắc nhở: ‘Sư phụ, cẩn thận bị lừa”
Giang Nghĩa không nói lời nào, một mình tiến vào phòng họp, từng bước đi tới gần Thân Lâm.
Thân Lâm vẫn mỉm cười, vui tươi hớn hở nói: Hôm nay thuộc hạ của tôi phát hiện bà ngoại sói đang lừa bán con nít trên đường, thế nên đã dũng cảm hành động và cứu đứa bé ra, còn mang về giao cho tôi.”
“Tôi đã sai người đi điều tra xem rốt cuộc là con nhà ai, kết quả anh đoán xem? Từ kết quả điều tra thế mà đứa nhỏ đó lại là của anh Giang!”
“Đây không phải trùng hợp sao?”
“Tôi và anh Giang từ trước cho tới nay luôn có mâu thuẫn sâu sắc, tôi đã rất muốn tìm một cơ hội để có thể giải quyết mọi thù hận với anh Giang, nhưng khổ là không có cơ hội.”
“Hôm nay ông trời đã ban cho tôi cơ hội, anh Giang, chúng ta hòa giải nhé?”
Nói xong, Thân Lâm chủ động vươn tay, đưa đứa bé ra, bộ dạng giống như vô cùng thành kính và muốn hòa giải.
Nhưng chẳng ai không biết, con cáo già Thân Lâm này thật sự có thể hòa giải sao?
Ở đây nhất định có âm mưu.