Trần Tĩnh Huyên cũng đi theo sau, Diệp Quân Lâm nói: “Không cần đâu.”
Đợi lúc Diệp Quân Lâm đi rồi trong phòng khách mới vang lên tiếng nói ầm ï.
“Trời ơi, vừa rồi mình đã trải qua chuyện gì thế? Diệp Quân Lâm kinh khủng quá đi?”
“Bí thư số một? Trưởng khu? Trưởng cục công an và trung đoàn trưởng gì đó đều đến hết cả? Mọi người đúng là gây cười quá, còn tìm việc làm cho người ta?”
Nghe vậy Trình Lỗi Lạc và đám Vương Vũ Bác đều hận không thể tìm cái lỗ mà chui vào.
“Hả? Đây là loại thuốc Diệp Quân Lâm vừa hút sao? Trước giờ sao tớ chưa từng thấy qua?” Có người cầm cái hộp thuốc rỗng của Diệp Quân Lâm mà hỏi.
“Đồ quê mùa, đây là thuốc dùng ở quân khu.
Hơn nữa tiêu chí được dùng loại thuốc này chắc phải là đặc biệt của đặc biệt, bộ đội bình thường vốn dĩ không có tư cách hút.”
“Diệp Quân Lâm bây giờ rốt cuộc có thân phận gì nhỉ? Kinh khủng quá đi?”
“Diệp Quân Lâm đúng là lợi hại, sáu năm trước cậu ta là vương giả, bây giò cậu ta còn vương hơn.”
Trần Tĩnh Huyên thấy mọi người nghị luận, cô vừa vui mừng lại
Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Chương : Dập Đầu Đên Mạng vừa hồi hận.
Lúc này điện thoại của Trần Tĩnh Huyên vang lên, là Diệp Quân Lâm gọi tới.
“Hôm nay Lục Vân Đình không tới à?” Diệp Quân Lâm hỏi.
Lục Vân Đình là bạn cùng lớp với anh cũng là bạn tốt nhất của anh.
Từ cấp ba cho tới đại học vẫn luôn bên cạnh anh.
Sau đó, Diệp Quân Lâm lập nghiệp, Lục Vân Đình cũng đi theo, tập đoàn Quân Lâm có một phần tư công lao của cậu ta.
.
Đam Mỹ Hay
Chỉ là sau khi Diệp Quân Lâm xảy ra chuyện, đám người Sử Hồng Phi làm phản hết cả.
Theo như Lục Quân Lâm thấy phó tổng giám đốc Lục Vân Đình chắc chắn cũng phản bội rồi.
Hôm nay Diệp Quân Lâm tới buổi họp bạn cũ thật ra là muốn tới gặp Lục Vân Đình, không ngờ cậu ta không tới.
“À? Lục Vân Đình chắc chắn không tới được đâu?” Trần Tĩnh Huyên trong điện thoại rất kinh ngạc.
“Sao không tới được?” Diệp Quân Lâm chau mày.
“Không phải cậu ấy đã qua đời rồi sao?” Trần Tĩnh Huyên hỏi ngược lại.
Để tránh nhắc chuyện buồn, Trần Tĩnh Huyên còn cố ý nhắc hôm nay mọi người đừng nhắc đến Lục Vân Đình nữa.
“Qua đời?” Tin tức này giống như sắm vang chớp giật bên tai Diệp Quân Lâm.
“Hả? Anh không biết sao? Sau khi anh vào tù không lâu, Diệp gia và tập đoàn Quân Lâm xảy ra tranh chấp, sau đó không lâu có tin Lục Vân Đình sợ tội mà nhảy lầu tử tự.” Trần Tĩnh Huyên giải thích.
“Cái gì? Có cả việc này nữa?” Diệp Quân Lâm kinh ngạc hỏi.
Bởi vì từ đầu chí cuối anh đều biết là chuyện do Diệp gia ra tay vì vậy không sai người đi thăm dò, bởi vậy không nghe tin Lục Vân Đình qua đời.
Bây giờ xem ra Lục Vân Đình không phản bội anh như Sử Hồng Phi, mà giữ vững tập đoàn Quần Lâm nên bị ép chết rồi.
Sợ tội nhảy lầu?
Tuyệt đối không có chuyện đó!
“Được, tôi biết rồi.” Sau khi tắt máy, Diệp Quân Lâm để Thanh Long tìm hiểu chuyện này ngay lập tức.
Nhanh chóng, Thanh Long gửi lại tin tức Lục Vân Đình sống chết bảo vệ tập đoàn Quần Lâm, kết quả bị Diệp gia mưu hại, cuối cùng ép cậu ấy nhảy lầu tự tử.
Sáu năm trước truyền thông đưa tin là Lục Vân Đình vì tham ô công quỹ, một mình nuôi hai nhân tình,sợ tội mà nhảy lầu tự tử.
“Diệp gia!” Diệp Quân Lâm đấm một cái nát tường.
“Anh em là tôi trách nhằm cậu!” Diệp Quân Lâm hỗ thẹn nói.
Buổi tối về tới nhà, Lý Tử Nhiễm nhận ra điểm thay đổi của Diệp Quân Lâm, không khỏi hỏi: “Anh sao vậy?”
“Vân Đình chết rồi em biết không?”
Lý Tử Nhiễm sững sờ: “Em nghĩ là anh biết.”
Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói: “Tối nay anh mới biết.”
“Anh đừng có kích động, chuyện quá khứ cứ để nó qua đi.” Lý Tử Nhiễm chỉ lo anh sẽ tìm Diệp gia để trả thù.
“Đó là người bạn tốt nhất của anh.
Cậu ấy vì anh nên bị hại chết, sao anh có thể nhắm mắt làm ngơ? Anh nhất định không tha cho Diệp gia.” Đôi mắt Diệp Quân Lâm lạnh buốt.
Lý Tử Nhiễm nói ngay: “Anh bình tĩnh, sự nghiệp của chúng ta vừa mới bắt đầu, vốn không thể nào chống lại Diệp gia được.”
Giọng Diệp Quân Lâm lạnh băng: “Một tuần nữa là tới kỳ hạn một tháng anh nói, đến lúc đó anh sẽ để tất cả người Diệp gia tới trước mộ của người anh em của anh, cần dập đầu thì dập đầu, cần đền mạng thì đền mạng.”.