Đám người sống sót nói.
"Cô ấy chết rồi? Cô ấy chết rồi?”
Diệp Lâm Quân dường như phát điên, không ngừng nói một mình.
"Các người đều giết cô ấy! Các người là thủ phạm! Tại sao. các người còn sống?”
Đột nhiên Diệp Lâm Quân như thú dữ, chất vấn đám người may mắn còn sống sót này.
Bọn họ vừa định phản bác.
Lại không tìm được lý do.
Nói đúng ra bọn họ chính là kẻ cầm đầu.
Nếu không phải bọn họ thì sẽ không có những chuyện này. Năm mươi năm tâm huyết sẽ không uổng phí.Cũng không có nhiều người hi sinh như vậy.
Nhìn Diệp Lâm Quân đãng đẳng sát khí, tất cả đều bị dọa Sợ.
Đây chính là đại ma đầu Tà thần!
Trong cơn nóng giận, giết chết tất cả bọn họ là chuyện bình thường.
"Xin hãy bình tĩnh! Xin hãy bình tĩnh!”
Đội cứu hộ lên tiếng thuyết phục.
Nhưng Diệp Lâm Quân vẫn nhìn chằm chằm vào mọi người. Anh đã dấy lên sát khí.
Nếu Lý Từ Nhiệm chết rồi!
Đám người này nên chôn cùng.
Còn cả đám người ở Thiên Sách phủ.
Vì sao lại giao Lý Từ Nhiệm ra?
Thấy Diệp Lâm Quân muốn đại khai sát giới.
Một người trong đội cứu viện lập tức nói: "Không hẳn! Có khả năng người còn sống! Chúng †a mới lục soát một nửa! Tiếp tục tìm may ra còn có hỉ vọng.
Câu này nhắc nhở Diệp Lâm Quân.
Anh thu lại sát khí, tiếp tục bới móc tìm kiếm.
"Đúng! Lê Nguyên không thể chết! Cô ấy sẽ không chết!” Diệp Lâm Quân lẩm bẩm, cùng đội cứu viện tiếp tục tìm kiếm.
Thời gian dần trôi.
Diệp Lâm Quân và những người khác không buông tha một góc: Nhưng kết quả làm lòng người lạnh đi.
Chẳng phát hiện bất cứ thứ gì cả.
Cuối cùng sau một tiếng, chỉ còn lại một số khu vực thí nghiệm chưa tìm.
"Thí nghiệm trước đó ở chỗ này làm! Có khả năng ở đây!” Diệp Lâm Quân mồ hôi nhê nhại.
Theo như mức độ sức mạnh của anh thì không thể đổ mồ hôi.
Nhưng vì lo cho Lý Từ Nhiệm cho nên mới có thể chảy mồ hôi.
Phòng thí nghiệm số một là hy vọng cuối cùng của anh! Nhìn cảnh hoang tàn; tronglòng Diệp Lâm Quân cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng.
Bản thân anh biết rằng hy vọng là mong manh.
Nếu thực sự không thể tìm thấy người...