Chương :
Bọn họ bao vây căn cứ Diệp Huyền Tân.
Người trong các đội ngũ này đều là người của Bạch Y.
đoàn do Cư Sĩ Bạch Y chọn ra!
Nhìn căn cứ Diệp Huyền Tần yên tĩnh quạnh quẽ, trên mặt Cư Sĩ Bạch Y lộ ra một nụ cười.
“Thăng oắt đáng đời bị tôi diệt sạch. Vậy mà một chút đề phòng cũng không có, thật không ngờ có thể xử lý anh dễ dàng như trở bàn tay như vậy.”
Anh ta dám hạ lệnh để cho đàn em của mình thừa cơ đánh lén, lại không nghĩ rằng trong căn cứ Diệp Huyền Tân bỗng nhiên vang lên một hồi tiếng chuông thanh thúy, kèm theo là tiếng người phẫn nộ hò hét.
“Có ai không, người đâu mau tới đây, có địch đột kích, có địch đột kích!”
Rầm rầm!
Một giây trước căn cứ còn yên tĩnh chỉ trong nháy mắt giống như con kiến vỡ tổ, tất cả thành viên đều vội vàng từ trong phòng lao ra, trong tay còn cầm vũ khí, ai nấy đều đằng đăng sát khí.
“Đậu phộng là ai đánh lén, cút ra đây nhận lấy cái chết đi!”
“Quấy rầy ông đây đi ngủ, ¡ đáng chết ngàn lần!”
“Vừa hay trận ban ngày vẫn chưa giết đã tay, lại giết thêm mười người nữa thì mới có thể yên tâm đi ngủ được”
Cư Sĩ Bạch Y nhìn thấy một màn này lập tức nhíu mày.
Đáng chết, kế hoạch của bọn họ vi sao lại bị lộ ra ngoài?
Còn có phản ứng của những người này sao lại nhanh nhẹn như thế, giống như đã sớm chuẩn bị trước rồi chỉ đợi bọn họ đến.
Nhưng cái ý nghĩ này lóe lên một giây rồi biến mất, anh ta cũng không tin đám người mới tới này lại có mưu kế như vậy, bày ra thế cục lớn như thế.
Cư Sĩ Bạch Y hô một tiếng: “Bảo đại ca của các người ra đây gặp tôi!”
Bên trong căn phòng, Diệp Huyền Tân nghe được tiếng la của Cư Sĩ Bạch Y, mỉm cười với Satan đang đứng đối diện anh: “Đi thôi, đi chăm sóc anh ta”
Satan nói: “Cậu Diệp, tên này để cho tôi đi xử lý là được rồi, ngài không cần thiết tự mình ra mặt”
Diệp Huyền Tân: “Dù sao tôi cũng đang rảnh rỗi không có chuyện gì để làm, coi như đi xem náo nhiệt vậy”
Bọn họ căn bản là không để Cư Sĩ Bạch Y vào mắt, đơn thuần coi như là đi xem náo nhiệt.
Hai người ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Cư Sĩ Bạch Y.
Diệp Huyền Tân than thở một câu: “Hay cho cái tên mặt trắng!”
Đám người ồ một tiếng cười lớn.
Cư Sĩ Bạch Y: “……”
Con mẹ nó ông đây đến đây thảo phạt anh đấy, tôi còn chưa mở miệng đâu con mẹ nó anh đã đùa giỡn ông đây trước rồi?
Có thể nhãn nhịn nhưng không thể chịu nhục!
Cư Sĩ Bạch Y giận dữ mắng mỏ: “Đều câm miệng cho ông”
“Anh chính là người vừa mới tới kia sao? So với suy nghĩ của tôi còn phách lối hơn rất nhiều”
Diệp Huyền Tân: “Cảm ơn lời khích lệ này”
Cư Sĩ Bạch Y: “……”