Chương :
Trực giác nói cho anh biết Vực Trường không phải là kẻ thù.
Đỗ Quyên nói: “Đội trưởng, anh có thể đồng ý với tôi một chuyện được không”
Diệp Huyền Tân: “Nói.”
Đỗ Quyên: “Nếu như công chuyện mà Vực Trường yêu cần anh làm có nguy có cao nguy hiểm đến tính mạng thì anh nhất định phải từ chối, có được không?”
“Tôi… chúng tôi không thể không có anh được”
Diệp Huyền Tân gật đầu: “Yên tâm, ở trên đời này không có ai có thể uy hiếp được tôi”
Dứt lời thì Diệp Huyền Tân quay người rời đi.
Đỗ Quyên lại nhanh chóng chạy chậm đuổi theo: “Anh Diệp, nếu không thì hãy để cho tôi đi cùng anh đi, dù sao nếu như có chuyện gì thì cũng có thể tương trợ lẫn nhau”
Diệp Huyền Tân võ võ bả vai của Đỗ Quyên: “Cho dù cô có ở lại thì tôi vẫn sẽ cam đoan với cô là tôi sẽ không xảy ra chuyện gì mà”
Diệp Huyền Tân biết rất rõ lần này Vực Trường tìm đến mình là có đến tám chín phần là muốn trao đổi chuyện cơ mật, người ngoài cũng không tiện xen vào.
Được rồi.
Gương mặt của Đỗ Quyền vô cùng lo lắng.
Diệp Huyền Tân rời đi, nhưng mà ở trong lòng lại chảy ra một dòng nước ấm.
Vậy mà Đỗ Quyên lại quan tâm đến chính mình.
Xem ra người ở nơi này không phải là không có thuốc nào chữa được, sau khi cứu bọn họ rời khỏi nơi quỷ quái này xong thì bọn họ có khả năng làm người một lần nữa.
Diệp Huyền Tân rất nhanh đi đến Vực Trường phủ.
Giờ phút này Vực Trường đang tưới nước cho cây, vô cùng nhàn nhã.
Diệp Huyền Tân mở miệng nói: “Khó có được ở địa phương này, tiền bối Vực Trường lại có thời gian nhàn nhã như vậy, bội phục bội phục.”
Vực Trường quay đầu lại nhìn thấy Diệp Huyền Tân thì khế cười: “Đội trưởng Diệp nói đùa”
“Đội trưởng Diệp, đi vào trong phòng ngồi một chút, tôi sẽ đi chuẩn bị trà ngon để chiêu đãi đội trưởng”
Được.
Vực Trường dẫn Diệp Huyền Tân đi vào gian phòng của ông ta.
Trong căn phòng đơn sơ đến không chịu nổi nhưng mà lại vô cùng sạch sẽ, gió lùa rất mát.
Vực Trường rót cho Diệp Huyền Tân một chén trà, nhưng mà Diệp Huyền Tân lại không có uống mà chỉ nói: “Tiền bối Vực Trường, ông tìm tôi đến đây là có chuyện gì sao?”
Vực Trường đang ngửa đầu uống được một nửa chén trà thì dừng lại giữa không trung, rồi sau đó chậm rãi buông xuống.
Ông ta đứng dậy đi đóng chặt cửa sổ, sau đó lại ngồi xuống, giọng nói rất nhỏ: “Đội trưởng Diệp, anh vẫn quen đến đây sao?”
Diệp Huyền Tân tò mò nhìn Vực Trường: “À, vậy tôi có nên trả lời theo thói quen hay không đây?”
Vực Trường đắng chát cười cười: “Đội trưởng Diệp cứ nói đi không sao đâu.”
Diệp Huyền Tân: “Coi như là thói quen”
Vực Trường nói: “À, nếu như là thói quen… vậy thì được Diệp Huyền tần nói: “Nếu như tôi không quen thì sao?”
Vực Trường mấy lần muốn nói lại thôi.
Diệp Huyền Tân: “Vực Trường có chuyện gì muốn nói thì cứ nói đi không sao đâu, Tôi thề với trời là những chuyện hôm nay tôi và ông nói sẽ không để lộ ra bên ngoài nửa điểm”
Lúc này Vực Trường mới mở miệng nói: “Ý của tôi là nếu như ở chỗ này không quen thì cậu có thể lựa chọn rời đi”
Rời đi!