Chương :
“Đỗ Quyên, lát nữa nếu đói bụng, nhớ đến tìm bố mày, ngủ với tôi một đêm, tôi sẽ cho cô nửa cái bánh bao”
“Thật không?” Đỗ Quyên cười nhẹ: “Anh Tôn, những gì anh nói đều là sự thật?
Vẻ mặt lão Tôn tỏ vô cùng phấn khởi.
Xưng hô của Đỗ Quyên với anh ta đã từ “Lão Tôn” chuyển thành “Anh Tôn”.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn quyến rũ và đôi mắt nhỏ mập mờ của cô ấy, rõ ràng là tối nay bọn họ không thu hoạch được bao nhiêu, thậm chí là không có, cô ấy có vẻ đã chuẩn bị nhờ cậy anh ta rồi.
Nghĩ đến thân hình nóng bỏng của Đỗ Quyên, Lão Tôn liền kích động, điên cuồng nuốt nước bọt.
Anh ta nuốt nước miếng một cái, nói: “Thật, đương nhiên là thật”
Đỗ Quyên nói: “Tốt lắm, một lời đã định, chờ lát nữa tôi liền đi tìm anh Tôn, anh nhớ chuẩn bị thật tốt đấy”
Ha ha, tốt!
Lão Tôn hào hứng đáp lại.
Động tĩnh lớn như vậy đã quấy rầy Đầu To.
Đầu To ngáp dài ngáp ngăn đi ra khỏi hốc cây: “Lão đại, mẹ anh ồn ào cái gì đấy, quấy rầy bố mày ngủ”
Tâm trạng lão Tôn không tệ, không thèm phản bác Đầu To mà chỉ cười nói: “Đầu To, tối nay là đêm tân hôn của tôi, không chúc mừng một chút sao?”
Chúc mừng cái con khi!
Đầu To mơ mơ màng màng quét mắt qua hiện trường: “Được rồi, đều đã trở lại, giao thu hoạch của mình lên đi”
Các thành viên trong đoàn theo thứ tự xếp hàng đổi linh thủy lấy thức ăn.
Bởi vì hôm nay Diệp Huyền Tân đã tặng ba giọt linh thủy cho ba người khác nên thu hoạch chung của các thành viên vẫn khá tốt, ít nhất không ai trong số họ bị đói.
Chuyện này làm cho Đầu To cảm thấy ngoài ý muốn: “Ồ, hôm nay thật là kỳ lạ, thu hoạch buổi tối lại tốt hơn buổi sáng, hôm nay đúng là lần đầu tiên”
“Không tệ, không tệ, làm việc rất chăm chỉ, cố gắng duy trì tình hình này, ngày mai tôi liền xin cấp trên cho các người mấy bộ quần áo mới, đừng có cả ngày đều ăn mặc giống ăn mày thế này: Có đội viên dè dặt khẩn cầu: “Ngài Đầu To, cho tôi hỏi nếu chúng tôi không muốn quần áo mới, có thể đổi thành đồ ăn được không?”
Nói nhảm, cơm còn không đủ no, mặc đẹp như thế làm cái gì.
Cút đi!
Đầu To trừng mắt nhìn đối phương: “Xin quần áo cho các người đã khá tốt rồi, đừng có được voi đòi tiên, còn nói nhảm nữa liền không có quân áo”
Các đội viên đều im lặng, không dám lên tiếng.
Cuối cùng, ánh mắt Đầu To rơi vào trên người Diệp Huyền Tân: “Còn các người thi sao, hôm nay có thu hoạch gì không?”
Lão Tôn chờ lâu liền chế nhạo: “Đầu To, anh vẫn cho rằng bọn họ có thể tìm được linh thủy sao, đúng là chuyện cười”
“Buổi sáng bọn họ đã dùng hết sạch vận may của cả ngày, buổi tối không gặp xui xẻo đã coi như không tệ, có thể tìm được linh thủy chết liền”
“Không sao, Đỗ Quyên lập tức sẽ dựa dẫm vào tôi”
Điều đó thì không nhất định.
Đầu To nhìn vẻ mặt luôn bình tĩnh của Diệp Huyền Tân từ khi bước vào sân, lên tiếng phản bác.
Diệp Huyền Tân lấy ra cái bình sứ nhỏ ném về phía Đầu To: “Thu hoạch hôm nay”
Đầu To lắc lắc lọ sứ, cẩn thận lắng nghe.
Sau đó, anh ta vô cùng sửng sốt: “Trời ạ, nhiều quá! Sao các người lại làm được?”
Chuyện gì đang xảy ra?