Chương :
Đỗ Quyên tiếp tục vùi đầu tìm kiếm linh thuỷ.
Diệp Huyền Tân cũng không nhàn rỗi, nghĩ trăm phương ngàn kế tìm kiếm linh thuỷ.
Anh đương nhiên không thể làm từng bước dùng cách cũ tìm kiếm linh thuỷ, hiệu suất quá thấp.
Anh nhắm mắt lại, cảm nhận thật kỹ, nói không chừng có thể cảm nhận được khí tức của linh thuỷ.
Mặc dù anh không biết linh thuỷ rốt cuộc tồn tại như thế nào, nhưng đã hiếm thấy như vậy, khẳng định khác với khí tức của thứ bình thường.
Chẳng qua cho dù tinh thần của anh lớn mạnh như thế thì cũng không cảm nhận được khí tức khác thường gì.
Thế là anh bèn phóng ra kình khí để tìm kiếm.
Văn không thu được gì.
Đang lúc bó tay chịu trói, thần cốt trong cánh tay anh bỗng nhiên dùng ý thức kết nối với Diệp Huyền Tân: “Hướng ba giờ, có một loại gần gũi hết sức kì lạ, đi qua xem thử đó là gì”
Diệp Huyền Tân nhíu mày: “Gần gũi hết sức kì lạ? Sao tôi không cảm nhận được?”
Thần cốt: “Nói nhảm, tôi là di cốt Thần tộc, thứ có thể sinh ra sự gần gũi với tôi đương nhiên không phải thứ bình thường”
“Một cơ thể người phàm như anh không cảm giác được cũng hợp lý”
Ha ha.
Diệp Huyền Tân không phục: “Di cốt Thần tộc thì có thể thế nào? Còn không phải biến thành một bộ phận thân thể của tôi?”
Thần cốt có hơi sa sút tinh thần, họ Diệp nói quả thực không sao, bây giờ nó cũng bị cơ thể của Diệp Huyền Tân cưỡng ép hoà tan hơn phân nửa, không bao lâu nó sẽ hoàn toàn trở thành xương tay của Diệp Huyền Tân”
Huyết mạch của tên này khẳng định không phải tầm thường.
Rất có thể là hậu duệ của Thần tộc.
Diệp Huyền Tân nói: “Đúng rồi, mi nói xem thần chủ này có thể cũng là di vật Thần tộc không, ví dụ ý niệm giống như Thần tộc hay là di cốt ấy?”
Thần cốt nói: “Khả năng này không phải không có, nhưng bây giờ không thể xác định, dù sao chúng tôi chỉ là từng chạm mặt Thần Chủ một lần”
Diệp Huyền Tân gật đầu, cũng không nói xàm nữa, theo chỉ thị của thần cốt, đi tìm một sợi khí tức thần cốt thân thiết kia.
Cuối cùng Diệp Huyền Tân tìm được một gốc không biết tên, cao không khác cơ thể thực vật trước mặt lắm.
Diệp Huyền Tân nhìn gốc cây vô cùng kì lạ này, quan sát trên dưới trái phải cẩn thận một lần cũng không nhìn ra chút gì không bình thường.
Anh nói: “Thần Cốt, có phải mi nhầm rồi không, ta không thấy cái cây này có chút kì lạ gì cả”
Thần Cốt tra xét một lúc, sau đó nói: “Chiếc lá cuối cùng của nhánh thứ ba từ trên xuống dưới, nhìn kỹ có thấy chỗ kỳ lạ không”
Diệp Huyền Tân vội vàng theo lời nói mà quan sát lá cây cuối cùng.
Xem qua như thế, đúng thật là Diệp Huyền Tân thấy chút kì lạ.
Trên lá cây kia có một “Giọt sương”, mà giọt sương này không giống giọt sương bình thường.
Giọt sương này hơi u ám, không có chút ánh sáng, hơn nữa nó nặng nề hơn giọt sương bình thường nhiều, thậm chí khiến cho nhánh cây phải tríu xuống.
Tất cả đều phù hợp “Linh thủy” mà Đỗ Quyên nhắc đến.
Cái này rất có thể là linh thủy.
Diệp Huyền Tân hỏi Thân Gốt: “Thần Cốt, cái này trăm phần trăm là linh thủy trong truyền thuyết. Thần Cốt, linh thủy này có lợi ích với mi không?”
Thần Cốt nói: “Không biết, đây cũng là lần đầu tôi tiếp xúc với loại nước này “Những thứ xa lạ này tôi sẽ không tùy tiện dùng, tôi còn phải từ từ nghiên cứu, ngộ nhỡ có hại với tôi thì sẽ rất phiền toái”
Ừm.