Ưng Nhãn gật đầu: “Ừ, lái thuyền đi sớm một chút. Đến nơi tôi lại mời ông uống một trận lớn”
Lão thuyền viên vừa chuẩn bị thiết bị để lên đường, một bên hỏi thăm Ưng Nhãn: “Ưng Nhãn, không phải nói lần này chỉ có ba người các ngươi sao, làm sao lại có thêm một người tới nữa.”
Ưng Nhãn nói: ‘À, đây là người anh em tôi giới thiệu tới, tin được, yên tâm đi”
Lão thuyền viên gật đầu: “Đó là đương nhiên, Ưng Nhãn người mà anh giới thiệu luôn rất đáng tim, không bao giờ có chuyện sai lầm”
“Được rồi, mọi người đi vào trong khoang thuyền nghỉ ngơi đi, chờ đến nơi tôi sẽ gọi dậy”
Được rồi.
Ưng Nhãn đi qua chào hỏi một tiếng, rồi dẫn ba người Diệp Huyền Tân tiến vào một buồng nhỏ trên tàu.
Ưng Nhãn sắp xếp ba người Lý Nghĩa Chính Lý, Nghĩa Hồng và Diệp Huyền Tân vào trong cùng một khoang thuyền: “Ba thuyền đi”
Ưng Nhãn gật đầu: “Ừ, lái thuyền đi sớm một chút. Đến nơi tôi lại mời ông uống một trận lớn”
Lão thuyền viên vừa chuẩn bị thiết bị để lên đường, một bên hỏi thăm Ưng Nhãn: “Ưng Nhãn, không phải nói lần này chỉ có ba người các ngươi sao, làm sao lại có thêm một người tới nữa”
Ưng Nhãn nói: ‘À, đây là người anh em tôi giới thiệu tới, tin được, yên tâm đi”
Lão thuyền viên gật đầu: “Đó là đương nhiên, Ưng Nhãn người mà anh giới thiệu luôn rất đáng tim, không bao giờ có chuyện sai lầm”
“Được rồi, mọi người đi vào trong khoang thuyền nghỉ ngơi đi , chờ đến nơi tôi sẽ gọi dậy”
Được rồi.
Ưng Nhãn đi qua chào hỏi một tiếng, rồi dẫn ba người Diệp Huyền Tân tiến vào một buồng nhỏ trên tàu.
Ưng Nhãn sắp xếp ba người Lý Nghĩa Chính Lý, Nghĩa Hồng và Diệp Huyền Tân vào trong cùng một khoang thuyền: “Ba Chu Trung, lúc này mới thu hồi Kình khí.
Chu Trung khôi phục tự do, phản ứng đầu tiên chính là xông hướng chạy ra ngoài.
Nhưng mà, Diệp Huyền Tân trực tiếp thực thể hóa Kình khí, giữ cửa chặn lại, Chu Trung bị bắn ngược trở về.
Anh ta hoảng sợ nhìn trước mặt, tim đập loạn.
Con mẹ nó, vừa nãy là thứ gì mà chặn ông đây.
Không suy nghĩ về vấn đề này nữa, anh ta gắn giọng hô: “Người đâu mau tới, người đâu mau tới, Thần Soái đánh tới rồi, người đâu mau tới…”
Diệp Huyền Tân không ngăn cản, chẳng qua nở nụ cười nghiền ngẫm nhìn anh ta.
Anh đã dùng kình khí tạo thành một kết giới nhỏ bao vây nơi này, giọng của anh ta có thể truyền đi mới là lạ.
Chu Trung trốn thì không trốn thoát, cầu cứu thì không có người tới cứu nên trong chốc lát lại càng thêm tuyệt vọng.
Anh ta nơm nớp lo sợ nhìn Diệp Huyền Tâi mày tìm được nơi này?”
Mày… Sao.
“Vì theo dõi tao mà đến mức này sao? Đã nhiều năm như vậy, tội của tao đã sớm trả rồi”
Diệp Huyền Tân: “Chuộc tội? Tội của mày, ngàn năm nghìn năm đều không đáng để trả lại!”
“Mày có biết rằng năm đó mày vượt ngục, tao từng hứa với người bị hại là cho dù mày chạy tới chân trời góc biển thì †ao nhất định phải tìm được mày!”
“Hôm nay, cuối cùng tao có thể báo cáo kết quả cho người bị hại”
Chu Trung cười khổ: “Được rồi, bị mày tìm được thì coi như tao xui xẻo. Nhưng mà mày có chắc rằng mày có thể bắt được tao không?”
“Phải biết năm đó thiếu chút nữa tao mới thua mày. Những năm nay tao không ngừng tu luyện chăm chỉ, năng lực tăng lên nhiều, chúng ta ai mạnh ai yếu còn chưa nói được đâu”
Diệp Huyền Tân: “Tao không chịu thua, tao có thể thử một chút”
Tốt lắm!