Diệp Huyền Tần liền vội vàng hỏi: “Lúc hai người xuyên qua không gian, chẳng nhẽ không có giảm giác gì sao?”
Lý Nghĩa Chính đáp: “Nếu như nói đến cảm giác, đương nhiên là có một chút rồi. Giống như là xuyên trong nước ấy, có chút lực cản, nhưng mà không tính là đau đớn, ngược lại còn có chút dễ chịu”
Trong lòng Diệp Huyền Tân cười khổ.
Đường Đường là cao thủ cảnh giới tiên ma, bị hành hạ sống không bằng chết, mấy lần muốn ngã quy.
Nhưng hai võ sĩ bình thường như Lý Nghĩa Chính và Lý Hồng, bọn họ không những không có một chút đau đớn, thậm chí họ còn rất thoải mái…
Đợi đã, Diệp Huyền Tân đột nhiên nghĩ tới cái gì.
Ở trong khẽ hở không gian, không gian hỗn loạn công kích người có lẽ dựa trên thực lực của người đó mà công kích.
Một người càng mạnh thì lực công kích của không gian hỗn loạn kia càng cao, và ngược lại.
Giống như chất lỏng phi Newton, bạn càng mạnh chất lỏng phi Newton cũng càng mạnh, nếu như bạn càng yếu thì chất lỏng phi Newton giống như biến thành nước.
Không gian hỗn loạn thật thần kỳ.
Bây giờ không phải là lúc đấu tranh chuyện này, Diệp.
Huyền Tân nói với Lý Nghĩa Chính: “Đi thôi, đưa tôi đi tìm ưng nhãn”
Được.
Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng đi dọc sông trong rừng già.
Đi chưa tới hai cây số, một mùi hương nồng nặc ập vào mũi.
Cảm giác giống như có người đang nướng thịt.
Hai người đi nhanh hơn, không bao lâu đụng phải một người đàn ông.
Người đàn ông đó đang quay lưng về phía bọn họ, tấm lưng vạm vỡ, bờ vai rộng lớn, trông rất thô.
Trước mặt anh ta lửa cháy hừng hực, anh ta đang dùng que nướng gà.
Lý Nghĩa Chính thở dốc chào: “Anh Ưng, chúng chúng em đến rồi”
Ưng Nhãn quay đầu, sốt ruột nói: “Sao bây giờ mới tới, nếu như mấy người không đến, tôi sẽ rời đi trước em.”
Xin lỗi, xin lỗi.
Lý Nghĩa Chính vội vàng xin lỗi: “Bọn em gặp một chút chuyện ngoài ý muốn, vì thế mới chậm chễ, hiện tại đã giải quyết xong rồi”
Ưng Nhãn gật đầu: “Ừ, đến là tốt rồi. Đi, nhặt cho tôi ít củi đến đây”
Lí Nghĩa Chính vội nói: “Nghĩa Hồng, cậu trước tiên giúp Anh Ưng nhặt củi, tôi sẽ giới thiệu cho Anh Ưng đồng bọn mới của chúng ta.”
Đồng bọn mới?
Ưng Nhãn ngạc nhiên, sau đó mới quay đầu lại nhìn.
Diệp Huyền Tân lần đầu tiên nhìn thấy chín diện anh ta, người này đúng như tên gọi, có một đôi mắt ưng, cực kỳ sắc bén, lộ ra chút kỳ dị, nếu một đứa trẻ nhìn thấy, nhất định sẽ sợ phát khóc.
Sau khi phát hiện gương mặt xa lạ của Diệp Huyền Tân, Ưng Nhãn đột nhiên giận dữ: “Đồ khốn kiếp, ai bảo cậu tùy mang người lạ đến tìm tôi vậy”
“Hiện tại lập tức giết anh ta cho tôi”
Lý Nghĩa Chính vội vàng xin tha thay Diệp Huyền Tân: “Anh Ưng, anh đừng tức giận.”
Em nói với anh, người anh em này là ân nhân cứu mạng của bọn em, nếu như không có anh ấy, chúng em đã sớm chết ở Lý gia trang rồi”
Ưng Nhãn quát lớn nói: “Tôi không cần biết cậu ta có phải ân nhân cứu mạng của mấy người hay không, tóm lại người lạ mặt nhất định không được mang vào đây”
“Loại người không biết tận gốc rễ này nhìn thấy tôi thì phải chết”