Chương :
Diệp Huyền Tân sửng sốt, giọng điệu có chút trách móc: “Không phải anh để cho cậu trông coi Tú Vy sao? Sao lại để cô ấy chết?”
Độc Lang tự trách: “Anh, tất cả đều là sơ suất của em, không thể hoàn thành được nhiệm vụ. Em tự nguyện chịu phạt… “
Diệp Huyền Tân nói: “Đợi anh bây giờ anh lập tức trở về.”
Ngắt điện thoại, Diệp Huyền Tân nói với lão hiệu trưởng: “Hiệu trưởng, hiện tại tôi có chút việc gấp cần quay về một chuyến. Chuyện của cựu hiệu trưởng, tôi sẽ cho người đến, nhất định phải điều tra đến cùng”
Tôi sẽ không tha cho kẻ xấu, nhưng cũng tuyệt đối không hại oan uổng đến người tốt”
Lão hiệu trưởng gật đầu: “Thần Soái, tôi có một thỉnh cầu mong Thần Soái đồng ý”
Diệp Huyền Tân nói: “Không thành vấn đề”
Lão hiệu trưởng: “Cho dù ân sư của tôi có tội hay không, †ôi muốn tự mình chôn cất thi thể của ông ấy, dù sao chúng tôi cũng đã từng là thầy trò”
Diệp Huyền Tân: “Được, tôi đồng ý với ông”. Ngoài ra, chủ nhiệm Đồng, anh nên hợp tác với cuộc điều tra của đội hoạt động đặc biệt, chúng tôi sẽ cân nhắc mức độ hình phạt.
“Nếu anh không chịu hợp tác, hoặc là chạy trốn, tôi bảo đảm anh sẽ không còn mạng đâu”
Chủ nhiệm Đồng vội vàng quỳ lạy Diệp Huyền Tân: “Thần Soái yên tâm, tôi nhất định sẽ phối hợp điều tra, nhất định sẽ sửa sai, làm lại cuộc đời…….”
Đợi khi anh ta ngẩng đầu lên, đã không thấy bóng dáng Diệp Huyền Tân nữa.
Anh ta thở phào một hơi, ngồi phịch trên mặt đất.
Thời gian ở cùng Thần Soái anh cảm thấy còn dài hơn nửa đầu cuộc đời của anh.
Diệp Huyền Tân thi triển tốc độ cực nhanh, không bao lâu đã về đến Lý gia trang.
Cửa nhà thôn trưởng bà con đứng chật ních xem náo nhiệt, bên thi thoảng lại truyền ra tiếng khóc thảm thiết của trưởng lão.
Nỗi đau mất đi con gái, loại đau thương này người bình thường không thể nào thấu hiểu được.
Lão thôn trưởng và vợ quỳ gối bên giường, túm lấy người Tú Vy con gái của họ mà gào khóc.
Tú Vy vẫn nằm trên giường bất động, khắp người toàn là nước.
Chắc là cô vừa ngừng thở không bao lâu, giống như đang ngủ một giấc vậy, hoàn toàn không có một chút nào dữ tợn như người chết.
Diệp Huyền Tân tiến lên lên, bắt mạch cho Tú Vy, thăm dò mạch đập.
Tú Vy không có nhịp tim, hô hấp cũng đã ngừng rồi, thoạt nhìn qua xác thực là người chết.
Có điều, Diệp Huyền Tân vẫn không can tâm, phóng ra kình khí nồng đậm tiến vào trong cơ thể Tú Vy để thăm dò.
Nhưng sau khi đã xem xét Diệp Huyền Tân kinh ngạc phát hiện ra rằng máu trong người của Tú Vy vẫn lưu thông, tim đập nhẹ và phổi cũng khẽ động, rõ ràng là đang thở.
Chỉ có điều là những đặc trưng này quá mong manh nên căn bản là không thể nhận ra được.
Tú Vy chỉ là chuyển sang trạng thái giả chết mà thôi vậy nên vẫn còn cứu được.
Diệp Huyền Tân võ vào vai ông cụ trưởng thôn và nói: “Ông cụ trưởng thôn, hãy nắm bắt lấy thời gian mà chôn cất để Tú Vy được yên nghỉ”
Diệp Huyền Tân nghi ngờ chính Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng là người khiến cho Tú Vy rời vào trạng thái giả chết.