Chương :
Trong đầu chủ nhiệm Đồng đột nhiên vang lên tiếng của Diệp Huyền Tân, ông ta nhất thời bị giật mình đến cả người run rẩy.
Ông ta vội vàng nhìn xung quanh: “Ai? Là ai?”
Giọng nói của Diệp Huyền Tân lần nữa vang lên trong đầu ông ta: “Bây giờ, lập tức cút về đây gặp tôi!”
Là ail Chủ nhiệm Đồng kinh ngạc đến trái tim suýt nhảy ra ngoài, càng hoảng hốt mà nhìn xung quanh lần nữa.
Diệp Huyền Tân: “Đừng tìm nữa, tôi trực tiếp dùng ý niệm để liên hệ với ông. Lập tức cút về đây, nếu không, chết!”
Mẹ ơi, gặp quỷ rồi!
Chủ nhiệm đồng kêu thảm một tiếng, rồi vắt chân lên cổ mà chạy.
Có điều ông ta vừa động đậy một chút, kình khí của Diệp Huyền Tân lập tức quấn chặt ông ta lại, khống chế cơ thể ông ta.
Chủ nhiệm Đồng dưới sự khống chế bằng kình khí của Diệp Huyền Tân mà từng bước từng bước quay về văn phòng.
Mặc dù chủ nhiệm Đồng bị khống chế cơ thể, nhưng ý thức của ông ta lại vô cùng tỉnh táo.
Ông ta mở to mắt nhìn cơ thể của “bản thân” từng bước đi vào văn phòng của ông hiệu trưởng, ông ta gần như đứng trên bờ vực sụp đổ Lúc này, ông hiệu trưởng đang trong văn phòng vô cùng sốt ruột, sợ rằng chủ nhiệm Đồng sẽ tự ý làm những động thái nhỏ để tiêu hủy chứng cứ.
Đang lo lắng dư thừa thì cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra, chủ nhiệm Đồng với động tác cứng ngắc mà bước vào.
Bùm!
Cánh cửa tự động đóng lại thật mạnh.
Thực tế là do kình khí của Diệp Huyền Tân đóng lại.
Đóng cửa xong, Diệp Huyền Tân mới thu hồi kình khí, chủ nhiệm Đồng khôi phục lại tự do.
Khoảnh khắc chủ nhiệm Đồng được tự do trở lại: “Mẹ ơi”
Một tiếng kêu thảm, ông ta quỳ dưới đất, nơm nớp lo sợ mà nhìn về phía Diệp Huyền Tân.
“Cậu… cậu rốt cuộc là người như thế nào. Lúc nãy là cậu nói chuyện với tôi? Là cậu khống chế cơ thể của tôi?”
Ông hiệu trưởng ở bên cạnh nghe đến hồ đồ.
Thần soái vẫn luôn ở trong văn phòng mà, sao lại nói chuyện với ông ta được?
Còn khống chế cơ thể ông ta… chủ nhiệm Đồng chẳng lẽ bị điên rồi hả.
Diệp Huyền Tân gật đầu: “Không sai, là tôi nói chuyện với ông, còn không chế cơ thể của ông”
Chủ nhiệm Đồng run người: “Cậu rốt cuộc là người như thế nào, sao lại thần thông như vậy”
Diệp Huyền Tân: “Muốn biết thân phận của tôi? Được, ông đừng hối hận. Ông hiệu trưởng, nói cho ông ta biết thân phận của tôi”
Ông hiệu trưởng cung kính mà cúi người trước Diệp Huyền Tân: “Diệp tiên sinh là chính Đại Hạ thần soái!”
Âm ầm!
Chủ nhiệm Đồng nhất thời như nghe thấy sét đánh bên tay, đại não suýt chút nữa nổ tung.
Thần soái!
Diệp Huyền Tân lại đường đường là thần soái!
Đường đường là thần soái, sao lại chạy đến một nơi hẻo lánh như thế này để quản việc của ông ta chứ.
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, đây là giả.
Nếu thần soái truy cứu chuyện giở trò bịp bợm năm đó, thì mười cái đầu của ông ta cũng giết không đủ.
Diệp Huyền Tân lạnh lùng nói: “Chủ nhiệm Đồng, đến đây giải thích cho tôi chuyện lúc nãy ông vừa điện cuộc điện thoại thần bí đó.”