Chương :
Chắc hẳn Lý Nghĩa Chính chọn trúng cô gái này cũng bởi giá trị nhan sắc, nếu không cũng sẽ không cố ý nhắc lại với lão trưởng thôn.
Không biết Lý Nghĩa Chính có cố ý trở về, mang theo cả Tú Vy đi không?
Cô gái tên Tú Vy, trở thành con đường duy nhất mà Diệp Huyền Tân có thể nắm trong tay.
Diệp Huyền Tân nói với lão trưởng thôn: “Được rồi, không quấy rầy mọi người thêm nữa, mọi người trở về chia tiền đi”
Được rồi, cảm ơn ông chủ Diệp.
Rốt cục cũng giúp xong, lão trưởng thôn nhanh chân chạy về nhà của mình.
Các thôn dân cũng theo sát phía sau, vô cùng náo nhiệt.
Độc Lang không cam lòng nhìn vào những ngôi mộ này: “Móa nó, khó khăn lắm mới tìm được đầu mối, cứ như vậy lại đứt đoạn mất? Tôi không cam tâm đâu.”
Diệp Huyền Tân nói: ‘Manh mối vẫn chưa bị đứt đoạn, Tú Vy cũng là đầu manh mối”
“Hiện tại chỉ hi vọng Lý Nghĩa Chính không buông xuống được Tú Vy, sẽ trở vê mang theo Tú Vy đi”
Độc Lang gật đầu: “Ừ, không sai”
Diệp Huyền Tân: “Độc Lang, anh hãy theo dõi Tú Vy thật ký.
Một khi phát hiện có người khả nghi để mắt tới Tú Vy, bắt lại cho tôi”
Đã hiểu rồi!
Diệp Huyền Tần: “Hiện tại tôi muốn đi tới đại học mà Lý Nghĩa Chính học để điều tra một chút chuyện, mấy ngày nay khả năng không ở đây, có vấn đề nhanh chóng dùng máy truyền tin thông báo cho tôi.”
Độc Lang nói: “Anh, Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng tốt nghiệp đã hai năm, anh đi tới trường học của bọn họ còn có thể điều tra được cái gì”
Diệp Huyền Tân nói: “Tôi rất nghi ngờ, lúc Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng ở trường học, đã dính líu có quan hệ với một thế lực thần bí nào đó”
“Bọn họ cố ý tiến vào tập đoàn Đạo Vương, chính là bắt đầu một âm mưu”
Độc Lang: “Có đạo lý”
Diệp Huyền Tân không nhiều lời, thả người nhảy lên, từ trong tầm mắt của Độc Lang dần biến mất.
Cũng không lâu lắm, Diệp Huyền Tân đã đến trường đại học mà Lý Nghĩa Chính và Lý Nghĩa Hồng học tập: Đại học Kinh tế Tài Chính.
Anh ta đã sớm nói với Thương Lang, nhờ Thương Lang tìm quan hệ, ủy thác cho hiệu trưởng trường đại học Kinh tế Tài Chính tự mình tiếp đãi Diệp Huyền Tân.
Ông hiệu trưởng tóc bạc trắng, nhưng mà hai mắt sáng ngời có thần, tản ra ánh sáng của trí tuệ.
Từ sớm ông ta đã chờ Diệp Huyền Tân ở cổng trường đại học.
Chờ Diệp Huyền Tần tới, ông hiệu trưởng vội vàng nghênh đón, ông ta xoay người cúi đầu.
“Lão già xin chào mừng Thần Soái!”
Diệp Huyền Tân dìu cầm lấy hai tay ông ta bảo đứng lên: “Ông hiệu trưởng, không cần đa lễ”
Diệp Huyền Tân đối phần tử trí thức vẫn rất tôn trọng, anh biết, chỉ dựa vào tướng sĩ Đại Hạ, căn bản không thể nào chống đỡ được Đại Hạ, phần tử trí thức mới là trụ cột chân chính của một quốc gia!
Các quốc gia cường đại có khoa học kỹ thuật đạt đến trình độ nhất định, không quốc gia nào dám tới phạm vào, đến lúc đó cũng không cần phải có các tướng sĩ.